Bước vào giữa mùa hè, trời nắng chang chang.
Hơi nóng phả ra từ bê tông cốt thép của những tòa cao ốc trong thành phố hiện đại này như muốn biến lòng thành phố thành một cái lồng hấp khổng lồ. Không khí bốc lên vừa khô nóng lại vừa ngột ngạt.
Khu biệt thự cũ của thị trấn cổ Lăng Thành được bóng râm được bao phủ, thỉnh thoảng lại vang lên một vài tiếng ve kêu, đánh tan cơn buồn ngủ trong một buổi chiều đầy mệt mỏi..
Nhậm Chu nghiêm mặt đi qua mái đình phía trước rồi đi vào phòng khách. Người giúp việc kịp thời mở cửa lớn ra, hơi lạnh từ điều hòa lập tức ập tới.
Sự chênh lệch về nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài cánh cửa quá lớn khiến Nhậm Chu sởn gai ốc, còn may là bà chưa bị sốc nhiệt.
Nhậm Chu: !
Khi bà bước vào phòng khách rồi nhìn thấy tình huống bên trong, khuôn mặt âm trầm của bà lập tức lạnh thêm vài phần.
Không biết từ khi nào lại có thêm một chiếc ghế sofa dành cho người lười được đặt bên cạnh đồ nội thất gỗ đàn hương mang phong cách cổ xưa. Nhậm Tinh Lưu giống như một con cá đang nằm ướp muối, cả người cậu trải dài trên ghế sofa.
Tay trái của cậu đang được bó thạch cao rồi dùng băng gạc để treo trên ngực.
Lẽ ra khi cậu bị thương thành bộ dạng này, hẳn là phải có chút đáng thương.
Nhưng tính cách của Nhậm Tinh Lưu khiến người ta không cách nào sinh ra lòng thương cảm với cậu dù chỉ một chút..
Bên tay phải của cậu đang được bày một đĩa trái cây cùng nước giải khát, chỉ cần cậu duỗi tay một chút là có thể lấy được.
Khi Nhậm Chu bước vào, vừa lúc nhìn thấy cậu đang dùng cánh tay phải không băng bó chọc vào một miếng dưa hấu. Sau khi cắn một miếng, cậu lập tức thỏa mãn híp cả mắt.
Sau đó, cậu lại tiếp tục ngựa quen đường cũ mà với lấy chiếc điện thoại còn đang cắm sạc, chỉ dùng một tay lướt điện thoại.
Lý trí nói cho bà biết cậu chẳng hề yếu đuối chút nào.
Nhậm Chu: "..."
Nếu nhìn kỹ thì cũng có thể thấy quầng thâm dưới mắt của Nhậm Tinh Lưu khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bị thương càng trở nên tiều tụy hơn.
Với sự hiểu biết của Nhậm Chu về con trai mình, sự mệt mỏi này chủ yếu là do thức khuya.
Tuy nhiên, bản thân Nhậm Tinh Lưu rõ ràng cũng không quan tâm, thậm chí trên khóe miệng cậu còn nở một nụ cười thản nhiên. Nhìn qua còn có cảm giác điềm tĩnh, an nhiên.
Điềm tĩnh, an nhiên?
Hai từ này vừa lóe lên, Nhậm Chu đã không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.
Mấy từ này không liên quan gì đến đứa con phá gia chi tử này của bà cả.
Nhà họ Nhậm cũng được coi là gia tộc đứng đầu giới kinh doanh Lăng Thành. Nhậm Chu là cô con gái duy nhất của ông cụ Nhậm, nhưng Nhậm Chu không kết hôn mà một mình sinh ra Nhậm Tinh Lưu.
Nhậm Chu vẫn luôn bận rộn công việc, chính vì vậy mà khi còn nhỏ, phần lớn thời gian Nhậm Tinh Lưu đều ở cùng ông cụ Nhậm. Khi còn trẻ, ông cụ Nhậm cũng không dành nhiều thời gian cho gia đình, vì vậy mà khi về già, ông ấy muốn dành nhiều thời gian hơn cho người thân, bù đắp những thiếu sót của bản thân trong quá khứ cho đứa cháu trai của mình. Cũng vì vậy mà ông cụ Nhậm cực kỳ cưng chiều Nhậm Tinh Lưu.
Khi Nhậm Chu nhận thức được mọi chuyện, Nhậm Tinh Lưu đã trở thành một tên ăn chơi lêu lổng nổi tiếng khắp Lăng Thành.
Theo câu nói phổ biến của giới trẻ hiện nay, cho dù xếp cậu đứng cùng với những tên Nhị thế tổ khiến người ta không bớt lo trong giới thượng lưu này thì Nhậm Tinh Lưu vẫn phải được xếp ở vị trí trung tâm.
Suốt ngày trêu mèo chọc chó, gây rắc rối khắp nơi. Cậu có thể thuận lợi sống đến bây giờ đều là vì nhà họ Nhậm có nền tảng tài chính vững chắc.
Nhưng cho dù nhà họ Nhậm có thể đi theo phía sau chùi đít cho cậu đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản Nhậm Tinh Lưu tự đi tìm đường chết.
Mấy ngày trước, thằng nhóc thối tha này còn tranh giành tình cảm với người khác, bị bạn bè xúi giục, thậm chí còn đua xe với người ta, kết quả là bị tai nạn xe, bất tỉnh tại chỗ.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, kiểm tra cho thấy tay trái của cậu bị gãy xương nhẹ, còn lại không có vấn đề gì nghiêm trọng, tuy nhiên, không biết vì lý do gì mà Nhậm Tinh Lưu vẫn hôn mê bất tỉnh.
Cậu nằm như vậy suốt ba ngày. Khi Nhậm Chu chuẩn bị đưa cậu đi khám lại ở chỗ một vị bác sĩ nổi tiếng thì cuối cùng Nhậm Tinh Lưu cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, mọi chuyện vẫn như bình thường, cậu nhanh chóng được xuất viện để về nhà dưỡng sức.
Nhậm Chu vốn tưởng rằng sau chuyện này, Nhậm Tinh Lưu ít nhất có thể bình tĩnh lại mấy ngày.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như không gì có thể ngăn cản được cậu cả Nhậm, dù chỉ còn một tay cũng không thể ngăn cản cậu thức suốt đêm cày game miệt mài.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Chu như nghẹn lại, trầm giọng nói: "Xem ra tâm tình của con cũng không tệ lắm."
Nhậm Tinh Lưu đã chú ý tới động tĩnh của Nhậm Chu kể từ lúc bà tiến vào, nhưng mà cậu nghĩ là người hầu nên không để ý, đợi khi nghe thấy giọng nói của bà mới ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy Nhậm Chu, trên mặt cậu đột nhiên nở một nụ cười thật tươi: "Mẹ!"
Nhưng Nhậm Chu không hề cảm động trước bộ dáng hiếu thảo này mà càng tức giận hơn: "Con còn cười được à?"
"... Dạ?" Nụ cười của Nhậm Tinh Lưu cứng đờ trên mặt, cậu còn chưa kịp phản ứng, Nhậm Chu đã mắng cậu rồi.
"Bây giờ con giỏi quá rồi, không chỉ gia nhập cộng đồng đồng tính luyến ái, thậm chí còn trêu chọc cả con cháu nhà họ Bùi, đã thế còn gây ra chuyện lớn như này! Mặc dù con chay mặn không kỵ, nhưng Bùi Hiển Chi chưa bao giờ nói thích đàn ông. Bây giờ bên ngoài còn có tin đồn nhà họ Bùi đã đến đây để yêu cầu một lời giải thích, con muốn mẹ phải giải thích với người nhà họ Bùi thế nào đây? Lần này nhà họ Nhậm đã bị con làm cho bẽ mặt rồi..."
Trong cơn mắng mỏ giận dữ của Nhậm Chu, Nhậm Tinh Lưu cuối cùng cũng nhớ lại, lẽ ra cậu nên nhớ kỹ chuyện đó, nhưng chuyện này lại bị cậu lãng quên.
Thật bất cẩn.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chuyện này thực sự không phải vì cậu chậm chạp, mà thật sự là vì quá ly kỳ.
Chuyện này phải bắt đầu từ hơn mười năm trước... à không, theo dòng thời gian hiện tại của cậu, tức là chuyện xảy ra mấy ngày trước.
Là một tên ăn chơi nổi tiếng chốn Lăng Thành, Nhậm Tinh Lưu từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ngay cả khi cậu làm chuyện xấu, gia đình cũng chỉ ngăn cản tượng trưng, sau đó vì không lay chuyển được cậu mà cuối cùng vẫn để cậu tùy ý làm xằng làm bậy.
Cậu ỷ vào bản thân có một gương mặt đủ kiếm ra tiền nên dù mọi người xung quanh đều biết tính khí cậu thất thường thì xung quanh cậu không bao giờ thiếu người theo đuổi.
Nói cậu cả Nhậm bị người nhà chiều hư thì chưa đủ, nhưng không hiểu sao lại phải lòng Bùi Hiển Chi, cậu ấm nhà họ Bùi, một gia đình quý tộc khác ở Lăng Thành.
Bất kể Bùi Hiển Chi có thích đàn ông hay không, cậu vẫn thể hiện phong cách ăn chơi thường ngày của mình, thậm chí còn đuổi theo anh ta một cách điên cuồng trong một thời gian dài.
Chỉ mới đây thôi, mấy ngày trước cậu đã tham dự một bữa tiệc, đã vậy còn tranh giành tình cảm với một người khác cũng thích Bùi Hiển Chi. Sau đó còn bị bạn bè xấu xúi giục, hai kẻ ngốc lập tức đua xe cá cược.
Bởi vì Bùi Hiển Chi cũng đang theo dõi nên Nhậm Tinh Lưu tỏ ra rất sốt ruột, cũng vì sốt ruột như vậy mà mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gây ra va chạm trên vành đai xanh.
Những người có mặt lúc đó đều sợ hãi đến mức hồn bay phách tán.
Mà hồn phách của Nhậm Tinh Lưu lại thật sự “bay” theo đúng nghĩa đen.
——Cậu xuyên không…
.
Mọi chuyện thật sự quá mơ hồ, có lẽ ngoại trừ những người thường xuyên đọc truyện trên Tấn Giang thì căn bản chẳng có ai tin vào loại chuyện hoang đường này cả.
Nhậm Tinh Lưu hôn mê sau vụ tai nạn xe kia ba ngày, nhưng trong ba ngày này không chỉ là hôn mê mà linh hồn của cậu đã xuyên đến đến một triều đại không tồn tại trong sử sách.
Từ nhỏ cậu đã được nuông chiều, không phải trái cây nhập khẩu thì sẽ không ăn, không phải quần áo hàng hiệu nổi tiếng thì sẽ không mặc, mỗi lần đi học đều sẽ đổi một loại xe thể thao khác nhau để đến trường.
Từ nhỏ đến lớn, lần duy nhất mà cậu phải chịu đựng gian khổ là trong đợt huấn luyện quân sự thời đại học.
Một tên nhị thế tổ như cậu vậy mà lại xuyên đến một thời đại xa xưa không có điều hòa, không có Internet, lại còn phải sống trong thời loạn thế, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ thấy thảm rồi.
Lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, Nhậm Tinh Lưu nhận ra việc phải tự lực cánh sinh để sống sót có ý nghĩa quan trọng thế nào.
Đã mấy lần, chỉ suýt chút nữa thôi là cậu phải bước nửa bước chân vào quan tài.
Tuy nhiên, tiềm năng của con người vẫn luôn là vô hạn, cuối cùng, cậu cả Nhậm không chỉ sống sót mà còn dần thích nghi với cuộc sống trong thời loạn thế đó.
Sau này Nhậm Tinh Lưu tình cờ gia nhập quân khởi nghĩa, học võ, với kiến thức hiện đại tiến bộ mà cậu học được, cậu cứ như vậy mà thăng quan tiến chức, đánh bại các tướng lĩnh, dần dần cũng gây dựng được tên tuổi của chính mình, thậm chí còn được người ta gọi với cái danh: “Chiến thần” .
Sau hơn mười năm, cuối cùng cậu cũng phò tá thủ lĩnh quân khởi nghĩa thành công, bình định thiên hạ rồi đặt tên nước là Thịnh.
Là một trong những vị tướng sáng lập của triều đại nhà Thịnh, Nhậm Tinh Lưu đương nhiên được phong làm Tể tướng, đồng thời được nhân dân vô cùng kính trọng.
Không ngờ, thiên hạ thái bình còn chưa được mấy ngày, trên đường đến hoàng cung, xe ngựa của cậu lại xảy ra va chạm. Cũng chính trong vụ va chạm đó, linh hồn của cậu cũng xuyên không trở về thời hiện đại.
Thời gian xuyên về là ba ngày sau khi cậu bị tai nạn xe.
Lúc Nhậm Tinh Lưu từ trên giường bệnh mở mắt ra, ngửi được mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, cậu không khỏi rơm rớm nước mắt - khóc vì vui sướng.
Vậy mà lại có loại chuyện tốt như này.jpg
Mặc dù đã đứng ở vị trí dưới một người trên vạn người nhưng xét về chất lượng cuộc sống, ngay cả hoàng đế nhà Thịnh có lẽ cũng không có một cuộc sống tốt đẹp như bất kỳ người dân bình thường nào trong thời hiện đại này.
Chưa kể các thiết bị điện khác nhau giúp cải thiện chất lượng cuộc sống con người, chỉ riêng Internet đã khiến Nhậm Tinh Lưu nhớ nhung cuộc sống hiện đại này da diết rồi.
Vào thời nhà Thịnh, có khi cậu muốn cãi nhau với một số cận thần, nếu không gặp mặt được thì phải viết thư, khi đối phương trả lời lại, cậu gần như đã quên luôn cả nguyên nhân khiến mình tức giận.
Thật sự rất khó chịu.
Chưa kể các hình thức giải trí khác như phim ảnh, game, du lịch nước ngoài, v.v.
Ngay cả quyền thế mà cậu đã phải vật lộn nửa đời người để có được, cậu cũng không hề lưu luyến dù chỉ một chút.
Hơn mười năm loạn lạc và chiến tranh đã khiến Nhậm Tinh Lưu gần như cạn kiệt sức lực, cậu chỉ muốn nhanh chóng được nghỉ hưu rồi trở thành một con cá muối giàu có.
Trên thực tế, khi vào cung, cậu đã định nộp đơn xin từ chức lên hoàng đế.
Cậu chỉ không ngờ trên đường lại xảy ra va chạm ngoài ý muốn, thôi vậy cũng được, đỡ một bước phải ứng phó với hoàng đế.
Nhậm Tinh Lưu rất hài lòng với kết quả này.
…
Trở về với thực tại, trong mắt người khác, Nhậm Tinh Lưu chỉ hôn mê ba ngày, nhưng trên thực tế, cậu đã trải qua hơn mười năm.
Nếu không phải cậu tỉnh lại, phát hiện trong tay còn mang theo nửa mảnh hổ phù xuyên về, có lẽ Nhậm Tinh Lưu đã cho rằng đây chỉ là một giấc mơ dài.
Trong mười năm loạn thế đó, có thể nói cậu đã phải trải qua biết bao phong ba bão táp, cuối cùng cũng giác ngộ được nhiều điều.
Nhậm Tinh Lưu lúc đó lập tức quyết định, chờ khi cậu xuất viện về nhà, việc đầu tiên cậu làm chính là để bản thân thành một con cá mặn nằm liệt, chơi điện thoại di động!
Thức cả đêm chơi điện thoại!
Ngay cả khi chỉ có một tay có thể di chuyển, cũng không thể ngăn cản cậu chơi điện thoại!
Phải bật điều hòa càng lạnh càng tốt. Điều khiến cậu khó chịu nhất khi xuyên về cổ đại, ngoài việc gửi thông tin mất mười tận mười mấy ngày ra, chính là không có điều hòa.
Những ngày hè nóng bức thật khó có thể chịu đựng được.
Công nghệ hiện đại, cmn quá tuyệt vời!
Sự điềm tĩnh an nhiên mà vừa rồi Nhậm Chu nhìn thấy trên gương mặt của Nhậm Tinh Lưu kỳ thực không phải là ảo giác, thân là Chiến Thần đã nghỉ hưu, tâm trạng hiện tại của Nhậm Tinh Lưu còn hơn cả an nhiên, thậm chí còn có thể miêu tả bằng hai từ ‘an yên’.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____ ( truyện trên app t.y.t )
Còn nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Nhậm Chu, đó quả thực là biểu hiện chân thật trong lòng cậu, dù sao đối với cậu mà nói, cậu và Nhậm Chu đã xa cách hơn mười năm, cậu thậm chí còn không ngờ mình có thể gặp lại mẹ khi còn sống, vậy nên đương nhiên cậu không khỏi vui mừng khôn xiết.
Đáng tiếc trong mắt Nhậm Chu lại là một cách hiểu hoàn toàn khác.
Tên nhóc thối tha này đã gây ra tai họa lớn như vậy, chẳng những không biết suy nghĩ gì mà còn làm trò trước mặt bà, còn cười nữa chứ!
Đúng là vô pháp vô thiên!
Lần này dù thế nào đi nữa bà cũng không thể nuông chiều cậu mãi như này được.
Nhậm Chu thêm một lần nữa kiên định với quyết định lúc trước của mình.
Nghĩ đến những đau khổ mà tên nhóc phá gia chi tử này sẽ phải chịu đựng trong thời gian tới, Nhậm Chu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút. Cảm thấy bản thân đã mắng cậu đủ rồi, bà cũng không lãng phí thêm lời nào nữa, chỉ nói một câu: “Con đã biết mình sai chưa?"
Những lời này cũng chỉ là bà thuận miệng hỏi mà thôi, căn bản không mong mỏi Nhậm Tinh Lưu có thể giác ngộ được điều gì. Cậu cả này vẫn luôn hoành hành ngang ngược, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Không ngờ, bà vừa nói xong, liền nghe thấy Nhậm Tinh Lưu đáp lại: "Con biết rồi."
Nhậm Chu: ?
Bà nghi ngờ mình bị ảo giác, ngẩng đầu lên liền thấy Nhậm Tinh Lưu đã ngồi thẳng dậy mà vẻ mặt cậu còn rất... thành khẩn?
Đây là biểu cảm chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của tên phá gia chi tử này.
Nhậm Chu sửng sốt một hồi, sau đó khẽ cau mày, không xác định mà hỏi lại lần nữa: "Con vừa nói gì?"
"Con biết con sai rồi." Nhậm Tinh Lưu rất hợp tác lặp lại một lần nữa.
Trước khi xuyên không, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra những lời như này. Dù sao thì lúc đó cậu cũng chỉ là một tên thanh niên choai choai chưa hiểu sự đời, càng chưa bị cuộc sống vùi dập, cái tôi cá nhân quá lớn khiến cậu không bao giờ chịu cúi đầu nhận lỗi.
Nhưng bây giờ cậu đã là một con người hoàn toàn mới.
Khó khăn lắm cậu mới có thể sống sót trong thời loạn lạc, còn gì mà nhìn không thấu nữa đâu?
Hơn nữa, đây quả thực là lỗi của cậu, Nhậm Tinh Lưu liền vui vẻ thừa nhận.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói thêm: "Về sau con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa."
Cậu mệt mỏi quá rồi, từ nay về sau cậu chỉ muốn làm một con cá mặn, sống một cuộc sống thật đạm bạc.
Cậu nói một cách chân thành, nhưng Nhậm Chu lại không thấy vui vẻ mà lập tức cảnh giác.
Tên nhóc thối này lại có chiêu mới à?!!
Chỉ trong chốc lát, Nhậm Chu đã hiểu.
Có lẽ Nhậm Tinh Lưu đã sớm nghe được tin tức, biết lần này mình gặp nạn lớn, khó lừa gạt, vậy nên cậu muốn làm người tốt để tránh khỏi tai họa này?
Thật tiếc là Nhậm Chu không làm được điều này. Trong lòng Nhậm Chu biết rõ, nhưng ngoài mặt bà vẫn không vạch trần Nhậm Tinh Lưu, chỉ nhẹ nhàng liếc cậu một cái nói: “Nếu con đã biết mình sai, vậy con nên suy ngẫm lại đi, mẹ sẽ tạm thời khóa thẻ tín dụng của con lại, xe hơi cũng sẽ tịch thu ... Nếu con có thể ngừng gây rắc rối cho mẹ trước khi tốt nghiệp, mẹ sẽ mở lại thẻ."
Nhậm Tinh Lưu năm nay là sinh viên năm cuối, vẫn còn một năm nữa cậu mới tốt nghiệp.
Nhậm Chu nói xong, bà ung dung nhàn nhã nhìn Nhậm Tinh Lưu, chờ đợi cậu lo lắng sốt ruột mà dậm chân rồi lộ ra bộ mặt thật.
Cậu cả Nhậm từ nhỏ đã tiêu xài xa hoa phung phí, bà khóa thẻ tín dụng thì nào có khác gì muốn giết cậu đâu.
Nhưng lần này Nhậm Chu đã hạ quyết tâm, cho dù ông cụ Nhậm có xin cho cậu thì cũng vô dụng.
Nhậm Chu cười lạnh, ngay cả biểu tình cần có trên mặt bà cũng đã chuẩn bị xong, nhưng sau đó bà lại thấy Nhậm Tinh Lưu rất sẵn lòng gật đầu: "Vâng ạ."
Chỉ cần cậu được ăn uống đầy đủ, có máy điều hòa, có điện thoại di động, cậu vẫn có thể sống thoải mái đến già.
Tâm trạng của Nhậm Tinh Lưu rất ổn định.
Nhậm Chu: ?
Ngươi là ai? Tại sao lại giả làm con trai ta?