Đinh Thế: [Cậu Nhậm, tôi vừa tham dự một bữa tiệc, cậu đoán xem tôi đã nghe được gì?]
Đinh Thế: [Có người nói dạo này cậu đang hẹn hò, ha ha ha ha, tôi buồn cười chết mất!]
Đinh Thế: [Có một người đang làm dự án nhỏ, còn tìm tôi nhờ hỗ trợ, hắn ta muốn tôi giới thiệu em họ cùng quê cho cậu. Chậc chậc chậc, đừng lo, tôi đã mắng hắn ta một trận rồi, chỉ là hạng chó hoang mèo dại vậy mà lại dám khua chân múa tay trước mặt cậu.]
Đinh Thế: [Người khác không biết tính của cậu, nhưng tôi thì sao có thể không biết? Cậu chắc chắn chỉ đang đối phó với mẫu thân đại nhân nhà cậu thôi chứ gì. Nếu cậu mà sẵn sàng nghe theo sự sắp đặt của bà ấy mà đi hẹn hò thì tôi sẽ phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân cho cậu xem!]
Nhậm Tinh Lưu vừa ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, liền nhìn thấy một danh sách dài tin nhắn được gửi đến, cậu liếc nhìn qua loa một lượt, dùng một tay bình tĩnh nhắn trả lời.
Nhậm Tinh Lưu: [Tôi đang hẹn hò, cậu có chuyện gì muốn nói?]
Nhậm Tinh Lưu: [Nếu có người nhờ cậu giúp đỡ thì đừng vội từ chối, giới thiệu cũng được thôi, miễn là người có nhân cách tốt là được.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, mãi lâu sau Đinh Thế vẫn chưa phản hồi lại, có thể là do không thấy hoặc vì lý do nào đó, vài phút sau, tin nhắn lại hiện lên.
Đinh Thế: [???]
Đinh Thế: [Cậu là ai? Tại sao lại cố dụ tôi ăn phân?]
Nhậm Tinh Lưu: "..."
Người bên kia đang đầy nghi ngờ về danh tính của cậu, thậm chí còn nhanh chóng gọi lại cho cậu.
Sau khi nghe được giọng nói quả thực là của Nhậm Tinh Lưu, nhân sinh quan của Đinh Thế như bị tát một cái, ngay cả lúc nói chuyện cũng không mạch lạc.
"Cậu Nhậm à, chuyện này không nghiêm trọng như vậy, thật sự không nghiêm trọng đến thế. Cho dù có phải giải thích với nhà họ Bùi cũng không thể làm thế được. Hơn nữa, Bùi Hiển Chi còn chưa nói gì mà, nếu cậu cố gắng kiên quyết một chút, tôi tin chắc Thái hậu nhà cậu cũng không thể ép buộc cậu được..."
Nhậm Tinh Lưu liếc nhìn đồng hồ treo tường của nhà hàng, đã gần đến giờ hẹn với người đàn ông kia, sợ Đinh Thế sẽ lại tiếp tục nói không dứt lời, cậu chỉ có thể vội vàng ngắt lời: “Không liên quan gì đến nhà họ Bùi cả, tôi chỉ muốn tận hưởng một cuộc sống bình dị, trải qua những ngày tháng yên ổn mà thôi.”
"... Hả?" Nghe cậu nói đến đây, Đinh Thế lập tức nghẹn ngào, "A Tinh, cậu thật sự muốn nhìn tôi ăn phân à?"
Nhậm Tinh Lưu: "..."
Cậu không hề, không hề muốn thế!
Nhưng nếu Đinh Thế cứ nhất quyết muốn ăn phân thì cậu cũng sẽ không ngăn cản.
Chuyện này không thể giải thích được, Nhậm Tinh Lưu cũng không thèm giải thích, chỉ nói: "Không có việc gì nữa thì tôi tắt máy đây"
"Đừng mà." Đinh Thế thực sự khó hiểu nói: "Ý tôi không phải như vậy, Tinh Bảo, cho dù cậu thật sự muốn ổn định cuộc sống, cũng không cần phải làm đến mức này. Với điều kiện của cậu, không thể nào cứ tùy ý tìm bừa một người là được..."
Nói được nửa chừng, Nhậm Tinh Lưu thở dài rồi nghiêm túc nói: "Cậu không hiểu đâu. Danh tiếng của một người đàn ông quá quan trọng. Tôi khuyên cậu sau này nên biết giữ mình trong sạch."
Đinh Thế: ???
Cậu ta muốn hỏi Nhậm Tinh Lưu có ý gì, nhưng người nọ đã cúp máy.
"Chậc." Nhậm Tinh Lưu buông điện thoại xuống, rồi thở dài.
Những gì mà cậu nói với Đinh Thế chính xác là tình huống hiện tại mà cậu đang phải đối mặt - Cậu, cậu cả nhà họ Nhậm, trước khi xuyên không đã để lại thanh danh cực kỳ kém.
Với bối cảnh gia đình của Nhậm Tinh Lưu, việc tìm được bạn đời cho cậu quả thực không khó, nhưng để tìm được một người xứng đôi vừa lứa lại là điều gần như không thể.
Chỉ riêng việc đồng tính luyến ái đã có thể loại gần như tất cả con cháu trong các gia đình quý tộc ở Lăng Thành.
Không phải trong số con cháu trong giới quý tộc này không có người đồng tính nam nhưng bọn họ còn đang chờ kế thừa gia sản, chơi đàn ông thì có thể được, nhưng tuyệt đối không thể kết hôn.
Nhậm Chu cũng hiểu điều này, bà không có yêu cầu gì về dòng dõi gia tộc cả, bà nghĩ rằng chỉ cần tìm cho Nhậm Tinh Lưu một người có gia cảnh trong sạch, nhân cách tốt là đủ rồi.
Vấn đề là vì danh tiếng của Nhậm Tinh Lưu đã quá tệ, cộng với sự việc vừa rồi của Bùi Hiển Chi, vậy nên không một ai có nhân cách tốt lại muốn dính líu đến cậu cả.
Những người sẵn sàng hẹn hò với cậu vào thời điểm này chắc chắn đều vì muốn nhắm tới nhà họ Nhậm.
Nhậm Tinh Lưu từng ra chiến trường ở triều đại nhà Thịnh, từng ở trong triều, cậu không ngại trao đổi lợi ích, nhưng cũng không thể để tất cả mọi thứ đều gói gọn trong việc trao đổi lợi ích, phải không?
Thực ra có người đã đến gặp cậu và nói thẳng với cậu rằng sau khi kết hôn, hai người sẽ cùng điều hành công việc kinh doanh, những chuyện khác thì tùy ai muốn chơi như nào thì chơi, thậm chí kẻ đó còn cho rằng bản thân rất sáng suốt khi hứa với Nhậm Tinh Lưu rằng anh ta có thể giới thiệu đối tượng cho cậu sau khi hai người kết hôn. .
Nhậm Tinh Lưu: ???
Đúng là thói đời ngày nay, tam quan không còn như xưa nữa rồi!
Với tâm tư như vậy, nếu sống ở triều Thịnh, đáng nhẽ anh ta phải được bổ nhiệm làm đại nội tổng quản, chuyên môn phụ trách sắp xếp hậu cung của hoàng đế.
Nhậm Tinh Lưu cảm thấy khi mình còn phải đấu trí đấu dũng với các đại thần trong triều, cũng không mệt tâm như mấy ngày này, đã vậy loại sự tình này cậu lại không thể oán trách người khác được.
——Nếu như thanh danh trước đây của cậu mà tốt hơn, cậu đã không phải rơi vào tình huống này.
Sau mấy ngày, Nhậm Tinh Lưu đã mất lòng tin vào những cuộc hẹn hò như này, cậu có thể đoán trước được với tình hình hiện tại của bản thân, nếu thật sự vội vàng muốn ổn định cuộc sống, vậy thì chỉ sợ cả đời này cậu chỉ có thể vĩnh biệt với những tháng ngày yên ổn.
Nhậm Tinh Lưu: Bây giờ tôi rất hối hận.jpg
Cậu rất muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng thanh danh của cậu lại tệ đến mức ngay cả Nhậm Chu còn nghĩ rằng cậu đang cố tình giở trò, nên đã sắp xếp cuộc sống sinh hoạt sau này cho cậu, bà ấy gay gắt nói rằng nếu Nhậm Tinh Lưu còn không tìm được đối tượng hẹn hò vừa ý, vậy thì bà sẽ tự mình sắp đặt hôn nhân cho cậu.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Khi nói đến đối tượng hẹn hò này, Nhậm Tinh Lưu lại càng tức giận hơn, không phải vì hắn ta không đáng tin cậy, trái lại, thông tin về người tên Bạch Quyện Thu này có vẻ đáng tin cậy hơn những thông tin trước đó.
Hắn ta có xuất thân trong sạch và mọi mặt đều tuân thủ phép tắc, từ nhỏ hắn ta có vẻ là người lương thiện, thậm chí còn chưa bao giờ vi phạm nội quy của trường. Chỉ là kinh nghiệm sống của hắn có chút ít ỏi, bố mẹ hắn đều mất từ khi hắn còn nhỏ, hắn được nhà chú nhận nuôi, hiện tại công việc của hắn cũng không tốt lắm.
Điều khiến Nhậm Tinh Lưu tức giận không phải là điều kiện của hắn ta không tốt, mà là một người có bối cảnh như hắn ta lại lựa chọn đến một buổi hẹn hò như này, có thể thấy mục đích càng rõ ràng hơn so với những người trước.
Hơn nữa, người này là do nhà họ Bạch giới thiệu, Nhậm Tinh Lưu có chút ấn tượng với nhà họ Bạch, cũng biết Bạch Diệu học cùng trường, trước khi xuyên không, cậu từng rất chướng mắt tên Bạch Diệu này bởi vì gã tuy còn trẻ nhưng lại quá kiêu căng ngạo mạn.
Bây giờ nếu gã đẩy một người anh họ có hoàn cảnh như vậy tới đây, đến cùng gã coi Nhậm Tinh Lưu cậu là loại người nào chứ?
Bạch Quyện Thu này cũng là loại người coi trọng lợi ích trước mắt, lúc trước những người như hắn ta dù gì thì vẫn có gia tộc đứng sau làm hậu thuẫn, nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn có cơ hội thương lượng với nhà họ Nhậm. Với thân thế này của Bạch Quyện Thu, nếu Nhậm Tinh Lưu trước đây vẫn là tên khốn nạn, vậy thì không phải là hắn ta đang tự tìm phiền toái sao?
Nhậm Tinh Lưu thật sự cảm thấy giới trẻ ngày nay đúng là quá nóng nảy vội vã!
Nói gì thì nói, trước kia cậu cũng đã từng là một chiến thần, tinh thần vì nước vì dân đã ăn sâu bén rễ vào trái tim cậu, vì vậy mà trong lòng cậu không khỏi cảm thấy cần phải đóng góp phần nào để cải cách tư tưởng của xã hội ngày nay.
Quyết định rồi, vậy thì cứ bắt đầu từ Bạch Quyện Thu đi!
Nhậm Tinh Lưu đang cảm thấy vô cùng buồn bã thì một bóng người cao lớn đột nhiên bao phủ đỉnh đầu cậu, một giọng nói hơi trầm vang lên: "Xin chào, đây là bạn học Nhậm phải không?"
Thanh âm rất êm tai.
Nhậm Tinh Lưu ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đang cúi xuống, trong lòng cậu chợt động, không khỏi có chút thổn thức.
Với dáng người cao thẳng như vậy, đôi lông mày thanh tú như vậy, nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, thảo nào mà một người có xuất thân nghèo khó như vậy lại dám đi hẹn hò với kẻ có thanh danh bét nát như cậu.
Khi cậu ngẩng đầu lên, Bạch Quyện Thu cũng hơi nhướng mày.
Hắn chưa từng gặp Nhậm Tinh Lưu, lần này tới đây cũng chỉ định tùy tiện ứng phó một chút mà thôi, hắn cũng không thèm xem ảnh của Nhậm Tinh Lưu, hắn thật sự không biết cậu thanh niên này lại ưa nhìn đến vậy.
Bạch Quyện Thu thừa nhận mình không phải là người dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, nhưng lúc này hắn phải thừa nhận rằng vẻ ngoài đủ tốt quả thực sẽ có ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của con người.
Ví dụ như bây giờ hắn cảm thấy Nhậm Tinh Lưu không đến nỗi vô dụng như lời đồn thường nói, ít nhất cậu ta còn có một gương mặt đẹp.
"Là tôi, mời ngồi." Nhậm Tinh Lưu nhìn hắn rồi gật đầu.
Bạch Quyện Thu ngồi xuống đối diện cậu: "Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, tôi đến hơi muộn..."
"Không sao đâu." Nhậm Tinh Lưu xua tay, sau đó đặt một chiếc cốc rỗng lên bàn, rót một ít nước rồi đẩy đến trước mặt hắn: "Bên ngoài hơi nóng, chúng ta uống một ly nước trước đã." Bạch Quyện Thu không khỏi có chút kinh ngạc, trước đây hắn đã từng nghe rất nhiều lời đồn về Nhậm Tinh Lưu, tất cả đều nói rằng tên cậu ấm này cực kỳ kiêu ngạo và ương ngạnh, hắn cho rằng vì hắn cố ý đến muộn nên tên nhị thế tổ này sẽ cho hắn một cái tát vào mặt.
Nhưng vừa nhìn liền có thể thấy, đây chẳng phải là một người được dạy dỗ khá tốt sao?
Bạch Quyện Thu nói cảm ơn, cầm cốc lên, đang định uống nước thì thấy Nhậm Tinh Lưu vẫn đang nhìn mình, trong ánh mắt của cậu dường như còn có vài phần đánh giá.
Đây có phải là đang bắt đầu xem xét kỹ lưỡng hắn ta không?
Bạch Quyện Thu đột nhiên cảm thấy không vui, ấn tượng tốt đẹp vừa rồi với Nhậm Tinh Lưu cũng tan thành mây khói.
Tên họ Nhậm này quả thực là một cậu ấm giàu có, mắt để lên đầu như lời đồn, chỉ sợ cậu ta đang coi buổi hẹn hò này thành một buổi chọn vợ, còn bây giờ hẳn là cậu ta đang “đánh giá” đối phương đi.
Trong lòng Bạch Quyện Thu phát lạnh, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn nở nụ cười theo thói quen, thản nhiên hỏi: "Bạn học Nhậm, cậu đang nhìn gì vậy?"
Nhậm Tinh Lưu quả thực đang đánh giá Bạch Quyện Thu, càng nhìn càng hối hận, nhất thời không chú ý đúng mực, nhưng khi Bạch Quyện Thu nói, cậu mới nhận ra mình đang làm gì. Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Anh Bạch, tuy đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng có một số điều tôi cảm thấy cần phải nói rõ ràng."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, Bạch Quyện Thu không khỏi có chút buồn cười, nói: “Cậu cứ nói."
Hắn cũng không vội, nói xong lại tiếp tục chậm rãi uống nước, hắn muốn xem thử cậu ấm này đánh giá hắn như nào.
Sau đó, hắn nhìn thấy Nhậm Tinh Lưu đứng thẳng người, ánh mắt chính trực nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Tôi biết xã hội hiện nay có rất nhiều áp lực, nhất là khi những người trẻ mới ra ngoài làm việc. quả thực khó khăn hơn trước rất nhiều, nhưng đàn ông nên đứng thẳng lưng mà sống. Đi đường tắt hấp tấp có thể mang lại vô số rắc rối sau này, đặc biệt là loại đường tắt như hôn nhân, dù sao thì đây cũng là chuyện trọng đại ảnh hưởng đến cả cuộc đời."
Bạch Quyện Thu: ???
Hắn ta đang uống nước, vừa nghe vậy suýt chút nữa thì bị sặc, vội vàng đặt cốc xuống, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nhậm Tinh Lưu.
Đợi đã, Nhậm Tinh Lưu đang nói cái gì vậy?
Chẳng phải cậu ta nên đánh giá từ ngoại hình đến gia cảnh của hắn hay sao? Tại sao lại đột nhiên chuyển sang vấn đề đạo lý nhân sinh thế này?
Lại còn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy kia chứ?
Người mà hắn ta đang hẹn hò có thực sự là Nhậm Tinh Lưu hay không vậy?
Hắn bị bắt đến đây để Nhậm Tinh Lưu “tuyển phi” mà, không phải sao?
Bạch Quyện Thu nghi ngờ mình nghe nhầm, ngập ngừng hỏi: "Xin lỗi, tôi không hiểu lắm..."
Nhậm Tinh Lưu sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn nên đã cố nói chuyện khéo léo hơn. Nhưng không ngờ hắn vẫn không hiểu nên cậu chỉ có thể buồn bã, giải thích lại: “Đồng chí Tiểu Bạch, trước khi đến xem mắt, anh không nghe nói tôi là loại người nào sao? Anh có từng nghĩ đến nếu tôi thật sự giống như những lời đồn đãi ngoài kia, vậy thì anh sẽ làm gì sau khi kết hôn hả?”
Bạch Quyện Thu: "..."
Hắn hiểu rồi.
Nhưng... Nhậm Tinh Lưu không phải quá tự giác hiểu mình sao?
Nhậm Tinh Lưu lại nói tiếp: "Người thân của anh vô trách nhiệm, giới thiệu cho anh loại người như tôi, anh không cần nghe lời họ sống với tôi cũng không sao. Anh nên làm một thanh niên tốt, hơn nữa chính bản thân anh cũng cần cẩn thận hơn..."
Bạch Quyện Thu: "..."
Thành thật mà nói, trước khi đến, hắn ta đã nghĩ ra vài kế hoạch đối phó với Nhậm Tinh Lưu, hắn cảm thấy rằng dù Nhậm Tinh Lưu là dạng người như thế nào, hắn cũng chẳng cần quan tâm đến vấn đề này làm gì vì hắn hoàn toàn có thể giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng.
Nhưng hắn thực sự chưa bao giờ nghĩ tới cậu lại là loại người này.
Dòng suy nghĩ của Bạch Quyện Thu bị gián đoạn, suy nghĩ lý trí thường ngày của hắn xuất hiện một vết nứt, hắn không thể nhịn được nữa mà ho nhẹ rồi nói: "Tôi bị ép buộc."
Nhậm Tinh Lưu: "...!"
Cậu gần như quên cả thở, nhất thời vừa thống khổ vừa tức giận mà phỉ nhổ: "Tôi quên mất còn có khả năng như vậy!"
Trên thực tế, loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy, khi cậu còn ở triều Thịnh, các thế lực từ nhiều nơi khác nhau vẫn thường xuyên đưa mỹ nữ đến cho cậu.
Thời thế bây giờ đã khác, nhưng thủ đoạn của giới quyền quý cũng không tiến bộ hơn là mấy.
Chỉ là dạo này cậu quá tức giận với tên “đại nội tổng quản” thích ra vẻ quan tâm tri kỷ kia nên trong phút nhất thời đã quên mất xuất thân của Bạch Quyện Thu khác với bọn họ, hắn ta có thể mong muốn đạt được vị trí cao hơn, nhưng cũng có khả năng rất cao là hắn đang bị người khác ép buộc.
Nhậm Tinh Lưu biết vậy liền lập tức sửa sai, xấu hổ nói: "Xin lỗi, là tôi đã mạo muội rồi."
"Không có gì." Bạch Quyện Thu không khỏi khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: “Dù sao cũng là vì cậu đang suy nghĩ cho tôi mà thôi…”
"..."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
"Người nhà họ Bạch đúng là không biết xấu hổ." Nhậm Tinh Lưu cơ bản đã đoán được, nói: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành thế này?”
Bạch Quyện Thu vốn tưởng rằng Nhậm Tinh Lưu và Bạch Diệu là cùng một loại người, hắn thậm chí đã nghĩ cách đối phó với cậu. Nhưng hắn lại không ngờ buổi hẹn hò lại diễn ra như thế này.
Ban đầu Bạch Quyện Thu thực ra có chút do dự, nhưng từ khi bắt đầu buổi trò chuyện lại thấy Nhậm Tinh Lưu không hề giống như lời đồn, cậu khá chính trực, vì thế sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền nói vài câu.
Kết quả, trong lòng Nhậm Tinh Lưu không chỉ phẫn nộ, thậm chí còn buồn bực tức giận thay hắn, vậy nên hắn vội vàng nói nhiều hơn một chút.
Tất nhiên, hắn sẽ không nói lời nào không nên nói, chẳng hạn như tình huống thực tế của bản thân hắn.
Cuối cùng, hai người cùng nhau ngồi lại nhục mạ nhà họ Bạch, chủ yếu là Nhậm Tinh Lưu, còn hắn là người cung cấp tư liệu sống cho việc nhục mạ.
Khung cảnh tràn ngập thanh âm của công lý.
Bữa ăn kết thúc, Nhậm Tinh Lưu hùng hùng hổ hổ chửi bới một hồi rồi thanh toán tiền, Nhậm Tinh Lưu thậm chí còn đứng về phía Bạch Quyện Thu để bênh vực kẻ yếu: "Yên tâm, tôi sẽ không làm khó anh, khi trở về anh cứ thẳng thắn nói rõ mọi chuyện đi."
Bạch Quyện Thu mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Nếu ngay từ đầu hắn còn nghi ngờ Nhậm Tinh Lưu thì chỉ cần một bữa ăn là đủ để hắn có niềm tin cùng những phán đoán mới về cậu ấm này.
Thật khó để nói Nhậm Tinh Lưu có thực sự không học vấn không nghề nghiệp như bên ngoài thường đồn đoán hay không, nhưng ít nhất tính cách của cậu ta chắc chắn tuyệt đối không tệ như lời đồn.
Thậm chí cậu ta còn có tinh thần trọng nghĩa tốt hơn rất nhiều so với đám Phú nhị đại mà Bạch Quyện Thu từng gặp.
Đặc biệt là khi mắng mỏ Bạch Quảng Hải và con trai ông ta, cậu dùng từ cực nghệ, cũng có chút tài năng văn chương.
Bạch Quyện Thu vốn định kết thúc như thế này, nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn thấy trong mắt Nhậm Tinh Lưu vẫn tràn đầy trìu mến, như thể cậu coi hắn là một đứa trẻ đáng thương bị lợi dụng. Trong lòng hắn càng cảm thấy buồn cười, liền cố ý nói: "Nhưng nếu cậu thả tôi đi, người nhà họ Bạch không đạt được mục đích của mình nhất định sẽ không bỏ cuộc."
Vốn dĩ hắn muốn trêu chọc Nhậm Tinh Lưu, đào hố cho nhà họ Bạch.
Kết quả, ánh măt Nhậm Tinh Lưu đột nhiên trở nên kiên quyết nhìn hắn, cổ vũ nói: "Đàn ông con trai phải học cách tự bảo vệ mình, đến lúc phải phản kháng thì phải phản kháng."
Bạch Quyện Thu: “... ”
Hắn ta không khỏi suy ngẫm về bản thân mình, hắn bây giờ thực sự không quá mạnh mẽ nên biết nghe lời phải: “Tôi sẽ làm được.”
Cũng không phải Nhậm Tinh Lưu không muốn giúp Bạch Quyện Thu mà là vì hoàn cảnh hiện tại của bản thân cậu còn chưa thể tự lo xong cho mình. Nếu cậu làm không tốt, chỉ sợ ngày mai đã bị Nhậm Chu cấp tốc đính hôn với những tên “đại nội tổng quản” đó. Vậy chẳng phải cuộc sống sau này sẽ càng gà bay chó sủa hay sao?
Nếu cậu còn dám can thiệp vào chuyện gia đình của người khác một lần nữa, Nhậm Chu chắc chắn sẽ không tin tưởng là do cậu muốn giúp người ta, thậm chí còn đánh gãy cái tay lành lặn còn lại của cậu.
Trong giây lát, cậu cũng không biết giữa cậu và Bạch Quyện Thu ai mới là người đáng thương hơn…
Nhậm Tinh Lưu đang than thở cho chính mình thì điện thoại của cậu bỗng hiện lên một tin nhắn mới.
Đinh Thế: [Tinh Bảo, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hẳn là vì cậu muốn Thái hậu nhà cậu cảm thấy rằng cậu đã ổn định cuộc sống mà thôi, nhưng cậu không cần phải nghiêm túc như vậy đâu, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài diễn viên, cậu chỉ cần bỏ ra một ít tiền để thuê người ta diễn là được rồi, không phải sao?]
Đinh Thế: [Cứ làm như vậy đi, sau khi mọi chuyện xong xuôi, cậu có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, như vậy rất tiện đúng không?]
Nhậm Tinh Lưu: !
Đúng là không hổ danh từ nhỏ cậu ta đã kết bạn với đám hồ bằng cẩu hữu, ai cũng có đủ kinh nghiệm trong việc lừa gạt người nhà như này.
Nhậm Tinh Lưu bỗng nhiên ngộ ra một điều, lần này Nhậm Chu thật sự rất nghiêm túc, cậu chỉ sợ bà sẽ vì chuyện của cậu mà xuống tay tàn nhẫn.
Tất nhiên, việc thuê người diễn cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng Nhậm Chu đã đấu trí với cậu bao nhiêu năm nay, việc thuê người diễn chắc chắn không thể qua mắt được bà ấy.
Bạch Quyện Thu đang định đứng dậy thì thấy Nhậm Tinh Lưu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mất cậu sáng ngời nhìn hắn, vẻ mặt ngay thẳng nói: “Đồng chí Tiểu Bạch, tôi nghĩ nếu để anh phải một mình đối phó với người nhà họ Bạch như vậy thì quá khó khăn. Vậy nên là tôi có thể giúp anh.”
Bạch Quyện Thu: ?
Vừa nãy cậu có nói thế đâu?