Nhậm Tinh Lưu đồng ý quá nhanh, khiến cho Nhậm Chu không kịp phản ứng lại.
Nhậm Chu kinh ngạc nhìn cậu con trai đang ngồi trước mặt mình với tư thế thẳng tắp lộ ra vẻ trầm ổn, bà lặng lẽ nuốt xuống rất nhiều lời khiển trách đã chạm tới môi... suýt chút nữa thì nghẹn ngào.
Nhậm Chu không cho rằng Nhậm Tinh Lưu thực lòng hối hận, cậu có quá nhiều tiền án nên lòng tin của bà dành cho cậu cũng đã không còn từ lâu, thậm chí cơ hội chấn chỉnh lại cũng không có.
Chỉ có thể nói, tên nhóc thối này cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, ít nhất cậu còn biết giả vờ.
Không ai hiểu con bằng mẹ cả.
Rất nhanh sau đó, Nhậm Chu đã đoán ra thủ đoạn của Nhậm Tinh Lưu, tuy nhiên bà thấy thằng nhóc này hiếm khi hợp tác nên cũng không vội vạch trần, dù sao sau này còn có rất nhiều cơ hội đối phó với cậu.
Mà điều này cũng phụ thuộc vào việc cậu có thể giả vờ được bao lâu.
Nhậm Chu cũng nhanh chóng đoán ra tình huống trong đầu, sắc mặt bà bình tĩnh, đồng thời cũng làm ra vẻ mặt ‘mẫu thân có chút không vui’, ngoài cười mà trong không cười, nói: “Thật hiếm khi thấy con hiểu chuyện như vậy, mẹ cũng an tâm rồi, còn có…” Bà dừng lại một chút, cân nhắc lời nói của mình, cuối cùng cũng nói ra chủ đề trọng tâm của ngày hôm nay, “Sự việc đã đến nước này rồi. Toàn bộ Lăng Thành đều đang đồn nhau rằng con đã làm gì cậu nhóc nhà họ Bùi rồi. Hai ngày nay, người nhà họ Bùi vẫn luôn tìm mẹ, yêu cầu meh phải giải thích cho rõ chuyện này. Mẹ cũng cần cho bọn họ lời giải thích thỏa đáng. Chính vì vậy mà mẹ đã tuyên bố với truyền thông bên ngoài rằng con đã có đối tượng kết hôn rồi…. chờ khi con khỏe lại rồi thì hai người sẽ chính thức hẹn họ, đối tượng hẹn hò mẹ cũng đã sắp xếp giúp con rồi." Nói xong lời này, trong thâm tâm của Nhậm Chu thật sự có chút không đành lòng.
Mặc dù đứa con trai này không tốt lắm nhưng dù sao cũng là con ruột của bà, nếu không phải xảy ra chuyện như thế, bà cũng sẽ không làm đến bước này.
Bà biết rất rõ tính tình nóng nảy của Nhậm Tinh Lưu, thằng nhóc này luôn cho rằng thế giới đều phải xoay quanh mình, nếu không cậu cũng sẽ không mạnh mẽ theo đuổi Bùi Hiển Chi, ngay cả xu hướng giới tính của người ta như nào cậu cũng không thèm quan tâm.
Bây giờ trong nhà lại muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cậu, nếu cậu chịu đồng ý thì mới là lạ.
Trước đó, Nhậm Chu có nói về việc khóa thẻ ngân hàng và tịch thu xe, thực chất là để tạo điều kiện đàm phán với cậu, nhưng bà lại không ngờ được rằng Nhậm Tinh Lưu lại học được cách diễn kịch.
Nếu cậu đã có bản lĩnh như này, vậy thì diễn đến cùng đi
Nhậm Tinh Lưu quả nhiên có bản lĩnh này, cậu trầm mặc một lát, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, sau đó gật đầu: "Cũng được."
Sau khi xuyên không đến thời loạn lạc, cuối cùng cậu cũng hiểu được một ngôi nhà bình thường nhưng ấm áp có giá trị như thế nào, đáng tiếc, cậu đã đấu tranh sinh tồn nhiều năm như vậy nhưng lại không có thời gian để lập gia đình.
Cuối cùng, đợi đến khi thiên hạ thái bình thì cậu đã xuyên trở về hiện đại rồi. Hiện tại cậu cũng không có chút hứng thú nào với Bùi Hiển Chi, dù sao cậu của bây giờ đã không còn là cậu thiếu niên bốc đồng của mười năm trước.
Nếu được lựa chọn, cậu nhất định sẽ thích một người mà có thể cùng cậu sống hạnh phúc suốt đời.
Sự sắp xếp của gia đình này đúng là chó ngáp phải ruồi mà trùng khớp với những gì cậu mong muốn.
Nhậm Tinh Lưu thậm chí nhịn không được mà lộ ra một nụ cười đầy mong đợi, nhắc nhở bà: "Vậy mẹ nhanh chóng thu xếp, đừng để con đợi lâu đó."
Nhậm Chu: "...?"
Ngươi là ai? Âm mưu của ngươi là gì?
…
"Thư ký của Nhậm Chu sáng nay đã gửi tin nhắn cho bố, nói rằng Nhậm Chu đã đồng ý và sẽ sắp xếp để anh họ của con gặp Nhậm Tinh Lưu trong hai ngày tới."
Bạch Quảng Hải gõ đầu tàn thuốc vào cái gạt tàn rồi nở một nụ cười hài lòng, "Có sự giúp đỡ như vậy, muốn hợp tác với nhà họ Nhậm trong việc kinh doanh sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Thật tốt quá." Bạch Diệu nghe vậy cũng không khỏi vui mừng ra mặt: "Vậy thì một kẻ vô dụng như Bạch Quyện Thu cũng có chút cống hiến rồi, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng không uổng phí."
Trong giọng điệu của gã lộ ra vẻ khinh thường không chút giấu giếm, nhưng Bạch Quảng Hải lại không ngăn lại mà thậm chí còn gật đầu, rõ ràng là đồng ý với luận điệu này của gã ta.
Nhà họ Bạch những năm gần đây làm ăn phát đạt, cũng được coi là có uy tín danh dự ở Lăng Thành, nhưng nếu so sánh thì vẫn kém xa nhà họ Nhậm.
Bạch Quảng Hải vẫn luôn muốn thiết lập quan hệ với nhà họ Nhậm, nhưng Nhậm Chu rất khó đối phó, ông ta cũng chưa thể tìm được điểm đột phá để kéo gần quan hệ giữa hai nhà.
Cũng may Nhậm Chu phòng thủ kiên cố là thế, nhưng cậu con trai của bà ta lại đầy sơ hở, thậm chí còn để mắt đến cậu ấm nhà họ Bùi, gây ra tai tiếng lớn như vậy.
Để có thể cho nhà họ Bùi một lời giải thích thỏa đáng, Nhậm Chu chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp đối tượng hẹn hò cho Nhậm Tinh Lưu.
Lúc đầu, Bạch Quảng Hải còn chưa kịp nhớ tới nhưng sau đó nhờ có Bạch Diệu đề nghị ông ta có thể phái Bạch Quyện Thu ra mặt, cũng coi như thuận nước đẩy thuyền.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Bạch Quảng Hải càng tán thưởng hơn, ông ta nói: "Lần này con làm rất tốt, chờ đến khi con gia nhập công ty, chắc chắn sẽ càng nhiều đất dụng võ."
Bạch Diệu vô cùng đắc ý, nhưng ngoài miệng gã ta vẫn giả vờ khiêm tốn: “Chỉ là may mắn thôi ạ, gặp đúng lúc nhà họ Nhậm đang cần người gấp, nếu không cũng không dám để người gửi cho nhà họ Nhậm cho loại người như Bạch Quyện Thu."
"Đúng là có chút may mắn nhưng cũng là nhờ có đầu óc con linh hoạt nhanh trí, nhưng..." Bạch Quảng Hải đổi chủ đề, thâm ý nhìn gã: "Con không sợ Nhậm Tinh Lưu thật sự yêu cậu ta sao?"
Ông ta hiểu rõ con trai mình hơn bất cứ ai, tuy nhiên, cho dù Nhậm Tinh Lưu là một tên thối tha thì sau lưng cậu ta vẫn có cả con tàu lớn nhà họ Nhậm chống lưng, Bạch Diệu chắc chắn không thực sự muốn Bạch Quyện Thu có cơ hội leo lên, nhưng Bạch Diệu vẫn đề nghị gửi thông tin của Bạch Quyện Thu cho nhà họ Nhậm. Nhưng gã cũng chắc chắn rằng Nhậm Tinh Lưu sẽ nhanh chóng chán ghét anh họ mình mà thôi.
Bạch Diệu cười khẩy: "Có gì phải sợ? Nếu anh ta có thể được Nhậm Tinh Lưu yêu chiều, tức là anh ta có năng lực, đó chẳng phải là điều tốt đối với gia đình chúng ta sao?"
Gã ta nỗ lực làm ra bộ dáng một lòng suy nghĩ vì đại cục, nhưng rốt cuộc gã vẫn không thể đè ép được suy nghĩ thực sự của mình, sau khi kìm nén một lúc, gã vẫn sung sướng khi người gặp họa, nói: “Nhưng Nhậm Tinh Lưu vẫn là con nhà quyền thế, nói như rồng leo làm như mèo mửa, kể cả cậu ta chỉ là một bao cỏ thì hai mắt vẫn ở tận đỉnh đầu... Bố, bố cũng biết đấy, cậu ta vì muốn có được Bùi Hiển Chi mới gây ra loại sự tình này, mà xuất thân của Bạch Quyện Thu nếu đem so với Bùi Hiển Chi rõ ràng là một trời một vực, dựa theo tính tình của Nhậm Tinh Lưu, chỉ sợ Bạch Quyện Thu không biết tự lượng sức mình, đắc tội với cậu ta. Đến lúc đó e rằng chúng ta lại phải thay anh ta thu dọn mọi chuyện." Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của gã mang theo vài phần hưng phấn như sắp được xem một vở kịch hay.
Đây mới là suy nghĩ thật lòng của Bạch Diệu, gã học cùng trường với Nhậm Tinh Lưu, mấy năm nay gã cố ý lọt vào vòng thượng lưu của những đám con cháu gia đình quyền quý đó, may mắn gã cũng từng tiếp xúc với đủ loại diễn xuất của Nhậm Tinh Lưu. ( app truyện TᎽT )
Gã biết rất rõ Nhậm Tinh Lưu không hề thích Bạch Quyện Thu, lần này gã lại tiến cử Bạch Quyện Thu cho nhà họ Nhậm không chỉ để lấy lòng Nhậm Chu, mà còn muốn nhìn Bạch Quyện Thu phải xấu mặt.
Bạch Quảng Hải nghe vậy thì lắc đầu: "Con đó, con cái gì cũng giỏi, nhưng lại không thể bình tĩnh được. May mà anh họ của con không có bản lĩnh gì. Nếu thay người khác thì cũng có khác gì?"
Bạch Diệu bĩu môi, thờ ơ nói: "Không sao đâu, dù sao thì tên phế vật đó cũng không dám làm gì."
Bạch Quảng Hải trừng mắt nhìn gã, nhưng lần này ông ta không bác bỏ lời gã nói.
Bạch Quyện Thu là con trai duy nhất của anh trai ông ta, vợ chồng anh trai ông ta đột ngột qua đời, sau đó Bạch Quyện Thu được gia đình ông ta nuôi dưỡng, ông ta nhìn hắn lớn lên, cũng đã bị ông ta nuôi dưỡng thành một kẻ vô dụng từ lâu.
Những năm gần đây Bạch Diệu đều cố tình đối phó người anh họ này, mà gã ta dám làm như vậy đương nhiên là do Bạch Quảng Hải cố ý dung túng, ông ta muốn Bạch Quyện Thu phải sợ hãi nhà họ Bạch từ tận đáy lòng, tốt nhất nên biến mất khỏi tầm mắt của ông ta trong suốt quãng đời còn lại.
Điều duy nhất mà ông ta không ngờ tới là Bạch Quyện Thu vô dụng ở những phương diện khác, nhưng thành tích học tập của hắn luôn khá tốt, thậm chí còn đỗ vào một trường đại học tốt.
Nhưng vô ích thôi. Người này là một tên mọt sách. Hắn ta có bằng cấp tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp, thậm chí còn không tìm được một công việc tử tế. Cuối cùng, hắn ta chỉ tham gia một công ty khởi nghiệp với vỏn vẹn vài chục nhân viên trong công ty.
Ngay cả việc được nhận vào công ty cũng không phải dựa vào năng lực của hắn ta, Bạch Quảng Hải đã điều tra rồi, ông ta phát hiện ra ông chủ của công ty nhỏ này là bạn học cấp ba của Bạch Quyện Thu, có lẽ anh ta nhận hắn vào làm vì cảm thấy thương hại Bạch Quyện Thu.
Bây giờ đã hai năm trôi qua, công ty đang phát triển khá tốt, nhưng Bạch Quyện Thu vẫn không có chút tiến triển nào, hắn ta vẫn làm trợ lý cho người bạn cùng lớp cấp ba, đời này của hắn xem như vứt rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Quảng Hải hài lòng mỉm cười, làm một tên phế vật cũng tốt, đến lúc cần thì một tên phế vật vẫn có chút hữu dụng.
Ông ta không ngây thơ như Bạch Diệu, ông ta cảm thấy Nhậm Tinh Lưu nhất định sẽ coi thường Bạch Quyện Thu, loại cậu ấm xuất thân từ gia đình quý tộc thường hay ăn chơi lêu lổng đó, ai mà biết được cậu ta có đột nhiên muốn thay đổi khẩu vị hay không .
Ông ta chỉ cảm thấy dù cậu ta có yêu hắn cũng không sao, nhiều nhất cũng chỉ là chuyện tạm thời. Nhậm Chu hiện tại đang phải chịu áp lực từ phía nhà họ Bùi, không thể không cho bọn họ câu trả lời được. Khi ánh đèn sân khấu kết thúc, xuất thân của Bạch Quyện Thu sẽ ngăn cản hắn tiến vào nhà họ Nhậm.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Ngược lại, nhà họ Bạch có thể nhân cơ hội này để thu được nhiều lợi ích hơn từ nhà họ Nhậm.
Vì vậy, việc đưa Bạch Quyện Thu đi hẹn hò với Nhậm Tinh Lưu dù thành công hay không, thì chắc chắn đối với nhà họ Bạch đây vẫn là việc trăm lợi mà không một hại.
Lúc này, người hầu trong nhà đi tới thông báo: "Cậu Quyện Thu đến rồi."
Bạch Quảng Hải ấn tàn thuốc vào gạt tàn: "Để cậu ta vào."
Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi bước vào.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Ngoại hình của Bạch Quyện Thu đã thừa hưởng gen tốt của mẹ hắn, mang theo nét điển trai cùng ngoại hình tuấn mỹ hiếm có. Nếu không phải xuất thân của hắn ta, dù nhà họ Nhậm có đói bụng ăn quàng cũng sẽ không bao giờ đến lượt hắn.
Như thường lệ, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, sau khi đi vào liền gật đầu với Bạch Quảng Hải: "Chú, chú gọi cháu có chuyện gì không ạ?"
Bạch Diệu nhìn thấy bộ dạng của hắn đã cảm thấy khó chịu, cau mày lại: "Cả ngày làm ra vẻ mặt như có người chết, thật đúng là xui xẻo mà."
Bạch Quảng Hải không quan tâm. Bạch Quyện Thu khi còn nhỏ có phần hăng hái, nhưng sự hăng hái này cũng cần có thực lực chống đỡ. Mà giờ đây hắn ta lại chỉ là một tên phế vật, không làm ăn được gì thì sự hăng hái lúc trước cũng chỉ còn là cái vỏ rỗng mà thôi.
Những năm này, khi nhà họ Bạch có chuyện muốn hắn làm, có bao giờ hắn dám phản kháng?
Lần này cũng vậy, Bạch Quảng Hải cũng không thèm nói lời khách sáo mà đi thẳng vào chủ đề chính: "Chú có một tin vui muốn báo cho cháu biết. Cháu cũng không còn trẻ nữa. Ở bên ngoài một mình làm việc cũng không dễ dàng gì, cũng đã đến lúc phải suy nghĩ đến chuyện cả đời rồi. Là trưởng bối, chú nên lập kế hoạch cho tương lai cho cháu. Ở Lăng Thành này chú cũng có một chút quan hệ, cho nên cũng tìm được cho cháu một mối nhân duyên không tồi..."
Trong lòng Bạch Quyện Thu có một loại dự cảm mơ hồ, nói: "Cháu còn chưa có dự định này."
Bạch Quảng Hải liếc hắn một cái: "Nếu như cháu còn chưa có dự định gì, chú sẽ cho cháu một kế hoạch."
Ông ta liếc nhìn Bạch Diệu, Bạch Diệu lập tức hiểu ý, tiếp lời ông ta, nói một lượt về chuyện của nhà họ Nhậm. Cuối cùng, gã tỏ vẻ bố thí mà nói: "Anh họ, nhà chúng ta đối xử với anh cũng không tệ, nếu không phải có bố tôi đứng giữa giúp sức thì với thân phận của Nhậm Tinh Lưu, cả đời này anh cũng không thể chạm tới gót chân của cậu ta chứ đừng nói còn có thể hẹn hò, xem mắt…” Bạch Quyện Thu mặc dù đã quen kiềm chế nhiều năm, nhưng lúc này trên mặt hắn cũng không khỏi nổi lên gợn sóng.
Hắn không ngờ được rằng hai bố con nhà này lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.
Bạch Quảng Hải sợ những năm này hắn sẽ đạt được thành tựu gì đó, lần nào cũng hạn chế hắn. Ngày còn nhỏ, khi Bạch Quyện Thu mới đến nhà họ Bạch, lại không có thân thích nên không thể tranh giành, hắn chỉ có thể kiên nhẫn và phục tùng.
Hắn vốn tưởng rằng khi hắn lớn lên, rời khỏi nhà họ Bạch, thấy hắn không có thành tựu gì, như vậy thì Bạch Quảng Hải mới có thể yên tâm hơn.
Hiện tại xem ra Bạch Quảng Hải thật sự đã yên tâm về hắn, trong lòng ông ta nhẹ nhõm đến mức thật sự coi hắn như một công cụ có thể tùy tiện sử dụng.
Nhà họ Nhậm đương nhiên rất nổi tiếng, nhưng cậu cả của nhà họ Nhậm lại càng nổi tiếng hơn.
Bạch Quyện Thu không liên quan gì đến giới công tử ở Lăng Thành, nhưng cũng đã nghe nói về chiến công hiển hách của cậu cả kia.
Một người như vậy, nếu không phải có nhà họ Nhậm chống lưng thì làm gì có ai chịu đến gần cậu ta? Để được leo lên nhà họ Nhậm, Bạch Quảng Hải thậm chí còn coi hắn như “quà gặp mặt”.
Thậm chí ông ta còn không thèm hỏi về xu hướng tính dục của hắn.
Bạch Quyện Thu lạnh mặt, nói: "Tôi không có hứng thú với đàn ông."
Mặc dù hắn ta cũng không có hứng thú với phụ nữ.
"Có hứng thú với đàn ông hay không không quan trọng, chỉ cần Nhậm Tinh Lưu có hứng thú với đàn ông là được." Bạch Diệu giễu cợt nói: "Anh họ à, anh phải tự mình suy nghĩ rõ ràng đi, nhà họ Nhậm cũng không phải gia tộc tầm thường. Một người có thể được ông cụ Nhậm lựa chọn để kết thân, ít nhất có thể bớt được ba mươi năm phấn đấu, cơ hội hiếm có như này, anh cũng đừng giả vờ thanh cao làm gì nữa."
Bạch Quyện Thu lạnh lùng nhìn gã, thờ ơ nói: "Cơ hội tốt như vậy, em họ, em tự dành cho mình thì tốt hơn, anh thấy hình như em có rất nhiều kinh nghiệm đó."
Bạch Diệu: "Anh!!"
"Được rồi, im miệng hết đi." Bạch Quảng Hải trừng mắt nhìn Bạch Diệu một lần nữa sau đó lại nhìn sang Bạch Quyện Thu, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm lại: "Quyền Thu, lời A Diệu nói không phải không có lý, nhưng sự thật là như vậy. Thanh cao không thể biến thành cơm mà ăn. Chú cũng chỉ đang suy nghĩ cho cháu, tình huống hiện tại của cháu, có cơ hội như vậy thật sự rất khó. Cháu đừng rụt rè, hai ngày này cháu cứ chuẩn bị một chút đi. Đến lúc đó chú sẽ báo cho cháu thời gian và địa điểm gặp mặt. Nhớ biểu hiện tốt một chút.”
Bạch Quyện Thu cười lạnh một tiếng.
Hắn đương nhiên không hy vọng Bạch Quảng Hải sẽ để ý tới tâm nguyện của hắn, nhưng hắn đã không còn là đứa trẻ non nớt bất tài như năm đó nữa.
Đến tận bây giờ hắn vẫn không bày ra bộ mặt thật của mình trước mặt Bạch Quảng Hải, thứ nhất là vì chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thứ hai là vì thời gian chưa đủ chín muồi.
Nhưng nếu Bạch Quảng Hải tiếp tục dồn ép hắn, hắn chỉ có thể ra tay trước... một khi chuyện trước mắt đã hoàn thành.
Trước đó tốt nhất nên ổn định vẫn hơn.
May mắn thay, việc đối phó với tên phú nhị đại không có đầu óc đó không phải là vấn đề lớn.
Trong giây lát, Bạch Quyện Thu đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn hai bố con bọn họ, nhẹ giọng nói: "Vâng, cháu sẽ đi gặp cậu ta."
Bạch Diệu bật cười: "Còn tưởng anh cứng rắn thế nào."
Bạch Quảng Hải khẽ cau mày.
Ông ta luôn cảm thấy vừa rồi, trong một giây phút nào đó, tính tình của Bạch Quyện Thu dường như đã thay đổi, giống như... khi mới đến nhà họ Bạch, cả người hắn ta tràn đầy nhuệ khí.
Chắc chắn chỉ là ảo giác, Bạch Quyện Thu hiện tại chỉ là một cái vỏ rỗng, nên hắn ta chỉ đành phải ngoan ngoãn tiếp nhận sự sắp xếp của ông ta mà thôi.
Bạch Quảng Hải nhanh chóng yên tâm, cuối cùng còn mỉm cười nhìn Bạch Quyện Thu: "Vậy là được rồi."