Tâm trạng của Thẩm Thanh Ngô trở nên vui vẻ. Dẫu ở trong thư xá, y cũng không dám gọi thẳng “Liễu Lang”, chỉ nửa kín nửa hở gọi Liễu Ứng Cừ là “Liễu Lang Quân”.
Liễu Ứng Cừ đứng ở một góc, trông như một cảnh sắc đặc biệt.
“Thân thể của huynh thế nào rồi?” Thẩm Thanh Ngô mở lời trước.
Liễu Ứng Cừ bước thêm một bước, đứng dưới tán cây đa lớn, đáp: “Không sao nữa rồi, đệ không cần lo lắng.”
Thẩm Thanh Ngô hơi chột dạ. Thật ra mấy ngày nay y không nhớ ta bệnh tình của Liễu Ứng Cừ, chỉ mải nghĩ đến việc gặp lại hắn. Lúc thấy Liễu Ứng Cừ, y mới sực nhớ ra chuyện này.
“Huynh đưa đệ đi dạo một vòng đi, đây là lần đầu tiên đệ ta đây.” Thẩm Thanh Ngô cúi đầu, đá nhẹ một viên đá nhỏ bên đường.
Liễu Ứng Cừ cảm thấy bản thân chẳng khác nào viên đá nhỏ kia. Đây cũng là lần đầu tiên huynh đến thư xá, huynh thật sự không biết ở đây có gì đáng để xem.
“Vậy chúng ta đi dọc con đường nhỏ này.” Liễu Ứng Cừ đứng cạnh Thẩm Thanh Ngô, trong lòng hơi lạ lẫm khi y bước nhích lại gần, đến mức huynh có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh.
“Liễu Lang, sao mấy ngày nay chàng không đến tìm ta?” Thẩm Thanh Ngô bước lên cầu đá, nghiêng đầu hỏi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play