Ở Liễu gia vào lúc chạng vạng, không khí ngập tràn mùi hăng hắc của đèn dầu. Sắc mặt của hai người đứng bên cạnh giường lộ vẻ lo lắng.
“Đại phu nói dạo này Ứng Cừ sẽ hay buồn ngủ.” Đàm Đại Nương thở dài.
“Mẹ, con đã đến thư xá xin phép nghỉ học cho huynh ấy rồi.” Liễu Vân Nguyện nói: “Hôm qua gà mái già đã đẻ được một quả trứng, con đã nấu cháo trứng. Đợi khi nào huynh ấy tỉnh, con sẽ mang lên cho huynh ấy.”
Note: bọn mình xin phép dùng "mẹ” thay vì “nương” để mượt hơn trong một số ngữ cảnh.
“Khụ khụ…” Đàm Đại Nương vừa định nói gì đó thì trên giường vang lên tiếng ho khan. Bà vội vàng bước ta vỗ nhẹ vào lưng Liễu Ứng Cừ.
Liễu Ứng Cừ ho xong, ánh mắt vô thức rơi vào người của Đàm Đại Nương. Thần sắc của hắn hơi mơ màng, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện những đoạn ký ức vụn vặt.
Kiếp trước, Liễu Ứng Cừ sống một cuộc đời công sở bận rộn. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn theo đoàn làm việc đi khắp nơi. Lần này, trong lúc nghiên cứu một ngôi mộ cổ mà hắn hứng thú thì bất ngờ xảy ra sụp đổ. Hắn bị chôn vùi dưới đống đổ nát và không bao giờ thoát ra được nữa.
Ngực hắn đau nhói, cổ họng cũng ngứa rát, Liễu Ứng Cừ đoán rằng mình bị cảm, mũi khó chịu, còn có một chiếc khăn ẩm ướt đặt trên trán. Những đoạn ký ức vụn vặt trong đầu khiến hắn nảy ra một suy đoán.
“Ứng Cừ, con thấy thế nào? Có cần đi mời đại phu trên trấn về không?” Đàm Đại Nương lo lắng, nắm lấy tay hắn.
“Vân Nguyện, mau mang cháo trứng đến cho huynh của con ăn đi.” Đàm Đại Nương dặn thêm.
Ngón tay của Liễu Ứng Cừ hơi cứng lại. Hắn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đàm Đại Nương nên khẽ nói: “Con không sao nữa rồi.”
“Đàm Đại Nương, có người đến mua cá, mau mang cá ra bán đi!” Hàng xóm lớn giọng gọi.
“Đến đây, đến đây!” Đàm Đại Nương không kịp nói gì, vội vàng đi ra ngoài.
Liễu Ứng Cừ đợi Đàm Đại Nương đi khỏi mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ bản thân bị lộ, trên mặt hiện rõ nét trầm tư.
Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu thực sự khiến hắn chấn động. Hắn xuyên không vào sách, mà lại xuyên thành một gã đàn ông ta, chính xác hơn là một “Phượng Hoàng Nam.”(*)
(*): chỉ những người đàn ông vô dụng, tham ăn lười làm, chỉ biết bám víu vào đồng tiền của vợ, ăn nhờ ở đậu nhà vợ.
Người này còn nhẫn tâm giúp đỡ người khác rồi quay lại hại chết cả nhà họ bằng thủ đoạn tàn nhẫn.
Nguyên chủ trông như một thư sinh yếu ớt không có sức tự vệ nhưng trong lòng lại rất toan tính. Xuất thân từ chốn thôn quê nên hắn ta đầy tham vọng. Hắn ta bỏ tiền thuê một đám lưu manh làm vây cánh, dựng nên hình tượng một thư sinh tài giỏi qua những lời dối trá. Nguyên chủ có vẻ ngoài xuất chúng, lại giỏi ăn nói nên khiến không ít ca nhi mê mẩn. Hắn ta lừa gạt được khá nhiều tiền bạc để kết giao, mở rộng quan hệ.
Hắn ta nhắm đến một con mồi lớn, đó chính là con trai duy nhất của viên ngoại Thẩm ở huyện Thanh Thủy, Thẩm Thanh Ngô. Gã đàn ông ta này đã dùng hết mọi thủ đoạn, những lời ngọt ngào thốt ra không ngớt, biểu lộ sự trung thành tận tụy, cuối cùng cũng khiến Thẩm Thanh Ngô cưới hắn ta.
Thẩm Thanh Ngô vốn là một thiên tài kinh doanh, ngoại hình anh tuấn, gia đình lại thúc giục y sớm thành gia lập thất. Nếu phải cưới một người từ gia đình quyền quý thì chắc chắn y sẽ bị cấm kinh doanh và chịu đủ lời dè bỉu khó nghe. Thẩm Thanh Ngô không muốn vậy, y cần sự tự do và nguyên chủ đã xuất hiện đúng lúc.
Nguyên chủ có vẻ ngoài ưa nhìn, lại là thư sinh, miệng lưỡi ngọt ngào, còn hứa sẽ không can thiệp chuyện kinh doanh của y. Điều đó quá lý tưởng, nên Thẩm Thanh Ngô đã cưới y.
Từ đó, nguyên chủ từng bước tiến thân trên con đường hoạn lộ. Khi thi đình đạt á khoa và được con trai trưởng của tể tướng để ý, y đã giết sạch cả nhà Thẩm Thanh Ngô. Sau cùng, y trở thành một tham quan khét tiếng.
“Đại ca, ăn cháo trứng đi.” Liễu Vân Nguyện bưng chén cháo trứng đến đưa cho Liễu Ứng Cừ, nhưng vẻ mặt lại hơi xa cách. Đôi mắt đen láy của cậu tràn đầy sự u uất, thậm chí còn thiếu sức sống hơn cả người bệnh.
Nếu Liễu Ứng Cừ rơi vào tình cảnh của Liễu Vân Nguyện, hắn cũng không khác gì.
Nguyên chủ đã nhẫn tâm bán đệ đệ ruột của mình cho một lão già hơn sáu mươi tuổi làm thiếp. Chuyện này mà y cũng làm được.
Liễu gia có ba người con. Đại ca Liễu Vân Hoa là một ca nhi, đã gả cho một người bán hàng rong. Em út Liễu Vân Nguyện, năm nay mới mười sáu tuổi.
Liễu Vân Nguyện vẫn còn nén giận trong lòng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt mà nặng nề của Liễu Ứng Cừ, cậu cũng hiểu rằng đại ca vẫn còn vấn vương góa phụ trẻ ở trấn trên, nhưng lại không nỡ từ bỏ lợi ích từ Thẩm gia, thậm chí còn giao du với các ca nhi nhà khác.
Giống như một con bướm đa tình bay khắp nơi.
“Ca ca đừng mơ đến góa phụ trắng ở trấn trên nữa. Người ta không để ý đến huynh đâu.” Liễu Vân Nguyện nói.
Liễu Ứng Cừ: "?"
Đồng tử giãn rộng.
“Ca ca còn liên quan đến góa phụ sao?” Liễu Ứng Cừ đón lấy chén cháo trứng, đặt lên tủ cạnh giường, ngón tay khẽ run.
“Đại ca quên rồi à? Trước đây huynh từng nói muốn cưới góa phụ trắng làm thiếp, để người ta được hạnh phúc cả đời.” Câu này là cậu vô tình nghe được khi lén đi theo sau đại ca.
“Cháo trứng, huynh tự ăn đi.” Liễu Ứng Cừ lập tức mất hết sức sống.
“Ca ca không đói à?” Liễu Ứng Cừ hôm nay chưa ăn gì. Khi Liễu Vân Nguyện hỏi, cậu đã xoay người nằm nghiêng, hai tay chắp trước ngực, khuôn mặt thanh thản.
Liễu Vân Nguyện: “…”
Cậu lẳng lặng mang cháo trứng đi.
Liễu Ứng Cừ nằm đó bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.
Hắn đang cân nhắc con đường sắp ta nên đi thế nào.
Trong đầu hắn, ký ức về cuốn sách này thật sự rất mơ hồ. Đọc mãi mới thấy điểm trùng hợp duy nhất là tên nhân vật chính giống hệt tên mình, nên hắn mới lưu tâm.
Liễu gia sống ở thôn Liễu Gia. Năm lũ lụt xảy ra, Liễu phụ qua đời, chỉ còn lại mẹ kế là bà Tần chăm sóc và nuôi nấng ba huynh đệ bọn họ. Nhà chỉ có ba mẫu ruộng nhỏ, đủ để lo ăn mặc.
Chủ nhân cơ thể này trước đó đi học ở thư xá và trận bệnh vừa rồi đã tiêu sạch tiền trong nhà. Vì thế, hắn đã quyết định gả đệ đệ Liễu Vân Nguyện với sính lễ mười lượng bạc cho lão Đặng hơn sáu mươi tuổi.
Kiếp trước, Liễu Ứng Cừ sống quá mệt mỏi. Kiếp này, hắn chỉ muốn yên ổn làm một kẻ vô lo.
Nhưng không có tiền, cuộc sống không phải vô lo mà là như một con cá chết.
Dù không có ham muốn vật chất cao, nhưng hắn vẫn nghĩ nên kiếm lại mười lượng bạc đó trước đã.
Làm ruộng thì sao? Hắn hiểu rõ bản thân, biết mình không giỏi việc đồng áng. Hơn nữa, nghề nông thời cổ đại cũng chẳng có tương lai gì đáng nói, lại phải chịu thuế má nặng nề.
Còn học hành? Hắn thật sự sợ việc học, đặc biệt là thi cử thời xưa - "trường thi tử thần". Người thì đông, tỷ lệ đỗ lại thấp, mà việc nuôi một người học hành ở thời cổ đại cũng không hề dễ dàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Đêm dần sâu, Liễu Vân Nguyện giữa chừng có vào cắt bấc đèn dầu.
Qua một hồi lâu, bà Tần trở về, cả nhà bắt đầu ăn cơm. Liễu Ứng Cừ lúc này đã có thể xuống giường, miễn cưỡng ăn được vài miếng.
Hắn khẽ hắng giọng rồi nói: “Mẹ, con đã gần khỏe hẳn rồi. Con định ra tiệm sách tìm ít bản thảo về chép, kiếm chút tiền.”
“Con cứ tập trung học hành, chuyện tiền bạc đừng lo.” Đàm Đại Nương lập tức từ chối.
Liễu Ứng Cừ không thể chịu được sự từ chối này. Hắn quyết định… nài nỉ bà Tần.
Sáng hôm sau, Liễu Ứng Cừ đã ngồi trên xe bò ở đầu làng. Hắn miễn cưỡng nộp ba xu tiền, chen chúc sang một góc. Xung quanh là rất nhiều người, già trẻ trai gái đủ cả, chẳng khác nào cảnh chen xe buýt. Liễu Ứng Cừ không cẩn thận là có thể bị xô ngã xuống ngay.
Đang định nhỏ nhẹ nhờ người bên cạnh, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng. Dưới sự tương phản với người đàn ông đó, trông Liễu Ứng Cừ lại có vẻ gầy gò.
Người đàn ông cơ bắp nhìn chằm chằm vào hắn.
Liễu Ứng Cừ vốn có dáng vẻ không tệ, lại mặc một bộ áo dài xanh, thân hình cao gầy, ngũ quan tuấn tú. Nhìn hắn chẳng giống người xuất thân từ thôn quê, ngược lại như con nhà giàu có, thậm chí có vẻ thuộc gia tộc lớn, học hành bài bản.
Người đàn ông cơ bắp gằn giọng: “Ngồi dịch qua một bên đi.” Gã không ưa nổi những "khuôn mặt trắng trẻo" kiểu này.
Liễu Ứng Cừ cúi đầu, hàng mi dài đổ bóng lên khuôn mặt, nét mày mắt thanh tú sáng sủa.
Liễu Ứng Cừ lấy ra một chiếc khăn tay, khẽ ho vài tiếng, rồi nắm chặt nó. Vô tình, trên khăn xuất hiện những vệt đỏ. Hắn mỉm cười chua xót: “Xin lỗi mọi người, thân thể ta không được khỏe.”
“Để ta nhường chỗ ngay.” Chỗ ngồi của Liễu Ứng Cừ vốn không rộng, dù có nhường cũng không cải thiện được nhiều. Nhưng khi thấy dáng vẻ của hắn, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn người đàn ông cơ bắp với ánh mắt khác lạ.
“… Không cần đâu.” Người đàn ông cơ bắp im lặng một lúc khi thấy Liễu Ứng Cừ ho ra máu, không nói thêm lời nào, khuôn mặt còn lộ vẻ ngượng ngùng.
“Cảm ơn huynh, đại ca.” Liễu Ứng Cừ cất khăn tay vào áo, chân thành cảm ơn.
Chiếc xe bò lắc lư không ngừng, Liễu Ứng Cừ nắm lấy tấm ván gỗ để giữ thăng bằng, cuối cùng cũng đến được huyện thành Thanh Thủy.
“Bánh bao nóng hổi đây! Mau lại đây nào, bánh bao nóng hổi!”
“Táo tươi đây! Ba quả chỉ hai mươi xu!”
“Kẹo hồ lô! Bán kẹo hồ lô đây!”
Huyện Thanh Thủy thật náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập. Liễu Ứng Cừ còn thấy không ít nam nhân cài trâm ngọc tinh xảo trên đầu. Hắn nhớ công tử Thẩm Thanh Ngô Thẩm gia rất thích những món trang sức lộng lẫy này, mỗi lần có món mới đều là người mua đầu tiên.
Thẩm Thanh Ngô vốn là người giàu có, cuộc sống rất phóng khoáng. Nhưng tính khí lại không tốt, nói khéo thì là được nuông chiều từ nhỏ, nói thẳng ra thì là không biết cách đối nhân xử thế.
Người trong huyện Thanh Thủy ai cũng biết Thẩm gia có mỏ, mà Thẩm Thanh Ngô còn có một người cậu làm quan ở kinh thành. Tuy tính khí y lớn, không được mềm mỏng như những công tử khác, nhưng chẳng ai làm khó được y vì phía sau có cha giàu, cậu quyền thế.
Liễu Ứng Cừ thầm ngưỡng mộ. Tốt thật, hắn cũng muốn có một người cha giàu và một người cậu quyền lực như vậy.
Nhưng số tiền trong nhà không đủ để hắn mua giấy và mực, nên hắn nghĩ đến việc ra ngân hàng vay tiền.
Lúc này, tại Thẩm gia, Thẩm lão gia lại đang thúc giục chuyện hôn sự.
Trong sảnh đường, một công tử trẻ mặc áo gấm ngồi tựa lưng trên ghế, ánh mắt hơi nhếch, ngũ quan thanh tú, làn da trắng trẻo, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon. Y tựa vào ghế một cách hờ hững, tay chống lên tay vịn, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Chuyện này không vội, họ không ưng con, mà con cũng chẳng ưng họ.”
“Con nhất định phải chọc cha tức chết thì mới vừa lòng sao?” Thẩm lão gia tức đến phát run, đứa con trai này đã qua tuổi cưới gả từ lâu mà vẫn không chịu lập gia đình.
“Con đã ngoan ngoãn đi gặp họ rồi, là họ không muốn, con cũng không muốn, sao có thể trách con được?” Thẩm Thanh Ngô chống cằm nói: “Hơn nữa, họ không hợp mắt con.”
“Con đã nói gì với họ?”
“Còn phải nói gì? Ngay yêu cầu đầu tiên của họ con đã không chấp nhận.” Thẩm Thanh Ngô tỏ vẻ bực mình: “Con chỉ bảo họ không được nạp thiếp, không được hạn chế tự do của con, tốt nhất cứ để con sống như chưa lập gia đình. Đàn ông thật phiền phức.”
Thẩm lão gia: “…”
Đúng lúc đó, một gia nhân ghé tai nói nhỏ với Thẩm Thanh Ngô vài câu. Đôi mắt y sáng lên, lập tức đứng dậy: “Cha, con đi trước đây, ta nay con ăn cơm ở ngoài.”
Thì ra là nhân viên ngân hàng báo rằng Liễu Ứng Cừ đã đến. Vì Liễu Ứng Cừ thường tìm gặp y ở ngân hàng, nên để tiện lợi, Thẩm Thanh Ngô quyết định chọn đó làm nơi gặp mặt. Y vốn chẳng thấy việc này có gì sai.