Đêm dài lê thê.……
Sáng hôm sau trời vẫn âm u. Mặc dù mưa đã tạnh nhưng căn phòng vẫn tối tăm.
Kỳ An mệt mỏi mở mắt, nhìn đồng hồ.
7 giờ sáng.
Thực ra cả đêm cô gần như không ngủ được. Hàng xóm ồn ào khiến giấc ngủ của cô không được sâu, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng có thể làm cô tỉnh giấc.
Có lẽ do khóc nhiều hôm qua nên mí mắt cô sưng và nặng nề. Kỳ An nằm thêm nửa tiếng mới chịu rời giường.
Kỳ An tùy tiện rửa mặt rồi cầm chìa khoá ra khỏi nhà.
Khu vực này chủ yếu là dân cư lâu đời, tường nhà phủ đầy rêu đen, cột điện treo đầy quảng cáo sặc sỡ, những người bán rong đẩy xe ba bánh đi khắp các con hẻm nhỏ rao bán hàng.
Ngửi thấy mùi thức ăn từ đâu đó bay tới, Kỳ An bất tri bất giác cảm thấy đói bụng và quyết định tìm một quán ăn ven đường để ăn sáng. Cô muốn ăn một bát cháo trắng đơn giản.
Trong khi ăn, Kỳ An rất yên tĩnh, cúi đầu ăn cháo. Hơi nóng từ bát cháo làm lông mi của cô hơi ẩm ướt.
Sau khi ăn sáng, thời tiết ngoài trời đẹp hơn một chút. Hôm qua khi dọn dẹp phòng, Kỳ An nhận ra rất nhiều đồ dùng không thể sử dụng được nữa, cô cần phải đi mua sắm lại.
Kỳ An lấy di động ra xem bản đồ, siêu thị gần nhất cách đây khoảng 2km.
Xe buýt còn 20 phút nữa mới đến, Kỳ An không muốn chờ đợi nên quyết định đi bộ.
Đến ngã tư cuối cùng, cô dừng lại chờ đèn đỏ. Khi tay chạm vào túi áo, mặt cô bỗng tái mét. Chiếc móc khóa đã biến mất khỏi túi. Cô lập tức quay lại tìm kiếm.
Gió thổi mạnh bên tai, cảm giác lo lắng và bất an bao trùm lấy cô. Cô đứng thất thần ở đầu phố, gương mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời, ánh mắt lộ rõ sự mất mát và đau khổ.
Cô đã quay lại tìm kiếm ở những nơi mình đi qua nhưng vẫn không tìm thấy chiếc móc khóa. Rõ ràng là cô đã mang theo nó khi ra khỏi nhà.
Kỳ An càng lúc càng muốn khóc, tự trách bản thân đã quá sơ ý.
Móng tay cào vào lòng bàn tay, khi sắp tuyệt vọng thì một ý tưởng lóe lên trong đầu. Có phải cô đã đánh rơi chiếc móc khóa ở quán ăn vào buổi sáng không?
Như người sắp chết vớ được cọng rơm, Kỳ An lập tức chạy về quán ăn. Nhưng hy vọng của cô nhanh chóng tan vỡ.
“Chú ơi,” Kỳ An hỏi lại, “Chú có thấy một chiếc móc khóa hình con thỏ không ạ?”
Người chủ quán suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu tiếc nuối. ”Chú không có thấy.”
Kỳ An cảm thấy thất thần đẩy cửa ra, bỗng nhiên cô cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô dựa lưng vào bức tường đá gồ ghề, nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận cơn gió lạnh len lỏi vào cơ thể.
Một lúc sau, cô mở mắt ra và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cách đó khoảng 10 mét, vẫn là chiếc áo thun đen quen thuộc ấy, rộng thùng thình trên vai cậu. Cậu đứng đó với dáng vẻ hơi lười biếng, ngũ quan vẫn sắc nét như thường lệ, chỉ có điều trông vẻ mặt có nét buồn bã.
Trong tay cậu kẹp nửa điếu thuốc, một chút màu đỏ tươi nổi bật giữa màu của điếu thuốc, khói thuốc màu xám bay lên hòa quyện với vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí còn mang một chút vẻ bất cần.
Kỳ An không có thời gian suy nghĩ tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, cô thu lại ánh mắt và suy nghĩ, chuẩn bị tìm kiếm một lần nữa.
Nhưng ngay khi hai người thoáng nhìn nhau, cậu đột ngột gọi cô lại.
“Này.”
Kỳ An sửng sốt vài giây, phản ứng lại, cậu đang nói chuyện với cô.
Khoảng cách giữa họ gần hơn cô tưởng tượng. Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên khuôn mặt cậu.
Chàng trai cúi đầu, lông mi che phủ đôi mắt, có lẽ vì thiếu ngủ nên mắt cậu hơi có chút thâm quầng.
Không những vậy, Kỳ An nhận ra rằng, dưới mắt phải của cậu có một nốt ruồi rất nhỏ.
Không khí lạnh lẽo bao quanh họ, Kỳ An định hỏi cậu ấy gọi cô lại để làm gì thì cậu bất ngờ đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cô.
Kỳ An mở to mắt kinh ngạc. Chiếc móc khóa hình con thỏ mà cô đang tìm kiếm lại nằm trong tay cậu.
“Cậu làm rơi nó à?” Giọng nói của cậu ấy vẫn lạnh lùng, mang theo một chút khàn khàn, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Kỳ An định nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Người kia dường như nhận ra điều gì đó, tiến gần lại một chút. Thấy vậy, cậu nhíu mày hỏi: “Khóc?”
Kỳ An chớp mắt, rồi nghe tiếp câu hỏi của anh: “Khóc vì không tìm thấy chiếc móc khóa à?”
Kỳ An lặp lại câu nói của cậu trong đầu. Cậu nghĩ rằng cô khóc vì không tìm thấy chiếc móc khóa ư?
Tim Kỳ An đập thình thịch, cô lắc đầu: “Không có khóc.”
Chàng trai cũng không đề cập đến vấn đề này nữa, nhẹ nhàng đưa chiếc móc khóa cho cô.
“Lấy đi?”
“Ừ.”
Kỳ An đưa tay ra nhận, ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.
Cảm giác nóng lạnh xen kẽ, một luồng điện chạy qua cơ thể, Kỳ An lập tức rụt tay lại.
Cô định nói gì đó, nhưng lại nhớ đến hình xăm trên cổ tay của cậu lúc mới gặp.
Rốt cuộc đó là hình gì vậy?
Tò mò trỗi dậy, cô không thể kìm được mà nhìn vào cổ tay của cậu lần nữa. Lần này cô nhìn rõ ràng hơn.
Trên xương cổ tay gầy guộc là một hình xăm hoa anh túc màu đen. Làn da trên cổ tay cậu vốn đã trắng, nổi bật lên những đường gân xanh, và bông hoa anh túc uốn lượn như hòa quyện vào máu thịt.
Cảm giác như một sinh vật ký sinh, bông hoa cắm rễ vào máu, không ngừng hút lấy sinh lực của cậu.
Kỳ An đã từng thấy nhiều người xăm mình, nhưng chưa bao lần thấy hình xăm đặc biệt như vậy. Tại sao cậu lại muốn xăm một bông hoa anh túc lên người?
Cô chưa kịp suy nghĩ xong thì lại chú ý đến một chuỗi chữ cái trên bông hoa anh túc màu đen đó.
“Doomedeternally.”
Đó không phải là một từ đơn giản, Kỳ An đã cố gắng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ý nghĩa của nó.
Những suy nghĩ và hành động của cô đều bị dòng chữ đó làm cho ngưng trệ. Kỳ An ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào hình xăm của cậu, rồi bất ngờ nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu: “Chưa xem đủ à?”
Giọng nói của cậu ta hơi kéo dài, nghe có vẻ như đang cười mỉa mai.
Kỳ An cảm thấy căng thẳng, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Những suy nghĩ miên man ban nãy tan biến hết, thay vào đó là sự xấu hổ lan tỏa từ cổ lên tận mang tai.
Cô đã vượt quá giới hạn rồi.
“Xin… xin lỗi.” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi không cố ý.”
Cậu ấy không nói gì.
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Ngón tay cô bồn chồn trong lòng bàn tay, Kỳ An thầm trách bản thân. Tại sao cô lại nhìn trộm chứ?
Lòng hiếu kỳ quả thật giết chết người.
Trên không trung, tiếng động mơ hồ lại vang lên lần nữa, hòa quyện vào không khí một mùi tanh nồng quen thuộc. Cây bạch dương bên đường rung lắc không ngừng.
Trần Trạch Dã cúi mắt nhìn cô gái đứng trước mặt.
Cô cúi đầu, làn da trắng nõn như sữa, vành tai vẫn còn ửng hồng, lưng và vai căng cứng. Tóc cô mềm mượt, một vài sợi tóc mai buông xuống má, bị gió thổi nhẹ.
Mặc dù nửa khuôn mặt bị che khuất, nhưng đôi mắt của cô vẫn lộ rõ vẻ hoảng loạn, giống như một con vật nhỏ lạc trong rừng.
Cậu cong môi mỉm cười đầy ẩn ý.
“Cái kia…” Kỳ An vẫn chưa dám nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt dừng lại ở góc áo thun đen, rồi lại dừng ở cánh tay buông thõng bên người của cậu “Hôm nay, cảm ơn cậu.”
Trần Trạch Dã nhếch mép: “Quan trọng lắm sao?” Cậu đang nói về chiếc móc khóa kia.
Kỳ An gật đầu mạnh.
“Rất quan trọng.”
“Vậy nên cảm ơn nhiều.”
Khi nói những lời này, tay cô chỉ còn chạm vào mặt ngoài của chiếc móc khóa. Cảm xúc thô ráp và mạnh mẽ khiến lòng bàn tay cô nóng ran, cô không hề nhận thấy ánh mắt của người đối diện bỗng trở nên tối sầm lại, và bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.
Khi cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên thì cậu ấy đã quay đi rồi. Cơn gió mang theo mùi hương gỗ thông nhè nhẹ, ngoài bóng dáng cao lớn của cậu, chỉ còn lại một câu nói rất bình thường:
“Chuyện nhỏ thôi!.”
.….
Ngày hôm sau diễn ra rất bình thường.
Một cơn mưa bất chợt khiến Kỳ An phải về nhà sớm. Đứng bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách như một bản nhạc ru ngủ, đoán chừng vì tối qua ngủ ít nên giờ cô cảm thấy buồn ngủ.
Mí mắt không thể chống lại được mà dần dần khép lại, cô nằm xuống giường và chìm vào giấc mộng.
Khi mở mắt ra thì lúc này trời đã xế chiều.
Mưa đã tạnh hẳn, cả thị trấn nhỏ nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực, từng viên gạch, từng mái ngói đều trở nên sinh động hơn.
Kỳ An thay đồ và ra khỏi nhà. Không khí vẫn còn vương vấn mùi đất ẩm, những viên đá lát đường còn đọng chút hơi nước.
Cô đi chậm rãi, ánh mắt đờ đẫn như một bức tranh thủy mặc, tâm trạng không thể gọi là tốt cũng không thể gọi là xấu.
Chỉ là cô không ngờ rằng, sẽ lại gặp lại người đó.
Lúc đó, cô đang đứng trước quầy đồ uống, do dự có nên mua sữa bò hay không.
Cô rất thích vị bạch đào, và chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Nhưng hiện tại, tình hình tài chính của cô hơi khó khăn, từng đồng tiền đều phải tính toán kỹ lưỡng. Vì vậy, mặc dù rất muốn mua nhưng cô vẫn phải suy nghĩ thật kỹ.
Sau một hồi đắn đo, cô quyết định từ bỏ. Cô nhẹ nhàng đặt hộp sữa bò lên kệ hàng trên cùng, cách đó không xa, tiếng chuông báo vang lên “Chào mừng quý khách”.
Khi quay lại, cô đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Cậu thiếu niên đã thay một chiếc áo thun màu trắng, xương quai xanh lộ ra rõ rệt, vải áo trên vai có vẻ dính nước mưa, hơi ướt một chút.
Tóc mái rối bù, rũ xuống cổ, rõ ràng chỉ mới vài giờ không gặp, mà khí chất của cậu đã thay đổi rất nhiều, trông có vẻ lạnh lùng hơn, khó gần hơn.
Cậu đứng trước quầy hàng, vẻ mặt vô cảm, tay cầm nửa bình trà Ô long.
Gân xanh nổi lên trên cánh tay, lộ ra dưới lớp vải mỏng. Mí mắt anh ta nhấc lên mệt mỏi, giọng nói khàn đặc, mang theo chút ủ rũ: “Cho tôi một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu.”
Cửa siêu thị mở ra đóng lại liên tục. Cậu trả tiền, cầm lấy bao thuốc lá rồi quay người lại, ánh mắt lướt qua cô. Lần này, cậu đi thẳng, không dừng lại, cứ như thể chỉ là gặp một người xa lạ.
Cửa kính đóng lại, ánh sáng dần mờ nhạt, cô chìm vào bóng tối. Tim cô đập thình thịch không rõ lý do, đầu ngón tay run rẩy.
Thời gian như ngừng lại vài giây, Kỳ An mới lấy lại bình tĩnh.
Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng thôi. Cô vốn không thuộc về nơi này. Mọi thứ ở thị trấn nhỏ đều xa lạ với cô.
Họ vốn là những người xa lạ, chỉ tình cờ gặp nhau trong một đêm mưa, rồi lại nhanh chóng trở thành một phần của đám đông. Giống như hai đường thẳng song song, chỉ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại tách ra, mỗi người một ngả. Sẽ không có thêm bất kỳ sự tiếp xúc nào nữa.
……
Ngày hôm sau đó trời nắng.
Kỳ An ngủ không được ngon lắm, đến 6 giờ 15 phút mới mơ màng tỉnh giấc. Sáng sớm không có gì ăn, cô tùy tiện cầm một chiếc bánh mì lót dạ rồi khoác cặp sách chuẩn bị nhập học.
Trên thị trấn chỉ có hai trường cấp ba, trường Lê Bắc cách nhà rất xa, phải đi bộ khoảng bốn mươi phút. Vì không muốn đi muộn, Kỳ An quyết định đi xe buýt.
7 giờ 10 phút sáng, thời điểm cổng trường đông đúc nhất.