14/04/2023 

“ Từ khi gặp anh, em bắt đầu thích cái tên của mình hơn.”

“ Kỳ An như là khẩn cầu cho A Trạch một đời bình an.” 

                                                       — Kỳ An —

Chúng ta đã yêu nhau vào mùa mưa .

 

Cả ngày trời đã âm u, mây đen đùng đục, cuối cùng thì cơn mưa cũng trút xuống vào lúc chạng vạng. 

Cái nơi hoang tàn này, hứa hẹn một điều gì đó không tốt đẹp.

Tầng hầm cũ kỹ, tối tăm, đổ nát, với những bức tường ẩm mốc, những mảng thạch cao bong tróc và đống đổ nát hỗn độn. Bóng đèn trần cũ kỹ, bụi bám dày đặc, những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ nghiêng, dừng lại ngay tầm mắt của người đang ngồi. 

Một cô gái trẻ co ro trong góc, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, mồ hôi ướt nhẹp, những sợi tóc dính lung tung trên trán, bộ đồng phục trắng giờ đây đã nhuốm đầy những vết bẩn. 

Cô siết chặt ống tay áo, lòng bàn tay vì quá dùng sức đến mức các khớp tay nổi lên màu trắng, đôi mắt hổ phách cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Trong tâm trí cô chỉ còn lại một từ duy nhất. 

Đau 

Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, cổ họng nghẹn đắng, ý thức dần trở nên mơ hồ. 

Cô tự hỏi là liệu có ai sẽ tới cứu cô không? 

Cô gục đầu vào khuỷu tay, cầu nguyện một phép màu có thể giải thoát mình khỏi tình cảnh này. 

……

Phanh—

Cửa sắt gỉ sét bị đá văng ra một cách mạnh bạo, gió lạnh cắt da xé thịt ùa vào cùng với tiếng bước chân hỗn loạn hòa lẫn tiếng mưa rơi tí tách.

Khi cô lấy lại bình tĩnh, trước mắt đã xuất hiện một bóng người cao gầy. 

Trên người người cậu mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa mưa, quần áo đen sũng nước.

Hô hấp của cô đình trệ trong vài giây, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, tim đập thình thịch như thể bị ai đó siết chặt, toàn thân cứng đờ. 

Không gian đột nhiên trở nên an tĩnh một lát.

Nhưng người đó lại không nói gì cả. 

Cô cố hết sức ngẩng đầu lên để muốn nhìn rõ gương mặt của cậu. 

Oanh—- Một tia chớp sáng chói xé toạc bầu trời đen kịt, rồi bóng tối lại bao trùm mọi thứ. 

Kỳ An giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch như thể vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. 

Nhưng giấc mơ này quá chân thực, hình ảnh mơ hồ của người đó vẫn còn đọng lại trong mắt cô, và câu nói lạnh lùng  “Sợ cái gì”  vẫn vang vọng bên tai.

Phía trước, ánh sáng của đồng hồ điện tử chiếu vào mắt, Kỳ An đưa tay xoa nhẹ mắt, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn. 

16:43 

Xe đã chạy hơn hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa hết mưa.

Nước mưa chảy dài trên cửa kính, bao phủ cả không gian chật hẹp bên trong xe, tạo nên một bầu không khí ẩm ướt và ngột ngạt. 

Những hành khách với vẻ mặt khác nhau, từ trẻ con khóc nhè đến người lớn bực bội, cùng nhau chen chúc trong không gian chật hẹp của xe. Tiếng khóc, tiếng la hét hòa trộn với tiếng xe rung lắc tạo nên một bầu không khí ngột ngạt và khó chịu.

Trên cửa kính mờ đục, Kỳ An quay đầu lại và đưa tay chạm vào một mảng hơi nước nhỏ. 

Bầu trời càng lúc càng tối, những hàng cây bên đường vụt qua nhanh chóng, tạo thành những vệt mờ nhạt. Mọi người vội vã đi dưới mưa, mỗi người một hướng.

Một khe hở nhỏ xuất hiện trên cửa sổ, luồng không khí lạnh lẽo và hơi ẩm từ bên ngoài tràn vào, khiến cô cảm thấy lạnh buốt.

Từ nhỏ, cô đã không thích những ngày mưa vì cảm thấy chúng làm cho tâm trạng con người trở nên ẩm ướt và khó chịu.

Kỳ An cố gắng đóng chặt cửa sổ lại và nhìn ra ngoài một cách vô hồn.

Kỳ An cảm thấy một lực mạnh đè lên vai, cơn đau lan khắp cơ thể khiến cô phải dừng suy nghĩ. Một giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên bên tai cô. Kỳ An quay lại và thấy một người đàn ông trung niên đứng cạnh chỗ ngồi của mình. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngắn tay bẩn thỉu, bụng bia nhô ra, gần như che khuất tầm nhìn của cô. 

Hắn ta cười một cách nham hiểm, ánh mắt nhìn Kỳ An đầy vẻ dò xét. Thấy cô không phản ứng, hắn ta đặt tay lên lưng ghế của cô. Hắn ta hỏi một cách khiêu khích: “Đau không?” 

Kỳ An nhanh chóng tránh xa người đàn ông đó, ánh mắt cảnh giác và giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Không có”.

Người đàn ông kia định nói gì đó thì bị nhân viên bán vé nhắc nhở rằng xe sắp đến trạm, yêu cầu hành khách kiểm tra đồ đạc.

Không khí trong xe trở nên căng thẳng, mọi người bắt đầu chú ý đến sự việc xảy ra. Người đàn ông kia không thể tiếp tục làm phiền Kỳ An nữa nên đành rời đi.

Khi người đàn ông kia hoàn toàn biến mất, Kỳ An mới thở phào nhẹ nhõm. 

Hai mươi phút sau, chiếc ô tô chậm rãi dừng lại bên lề đường. Kỳ An đi theo đám đông xuống xe cuối cùng, đứng bên cạnh chờ lấy hành lý. Bên ngoài, mưa bụi nhỏ lất phất rơi trên da, cảm giác hơi ẩm lạnh. 

Tài xế cúi người kéo chiếc rương hành lý từ trong xe ra, đưa cho cô. Kỳ An nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

 “Một mình cô đến đây à?” Tài xế hỏi một cách tự nhiên. 

“Vâng.”

 “Đến Lê Bắc để thăm người nhà hả?” 

….. 

Kỳ An mím môi, không nói tiếp nữa.

“Không còn sớm nữa, mình cô đi chú ý an toàn.” Người tài xế không nhận ra được cảm xúc của cô, liền lên xe trước và tốt bụng nói thêm một câu. 

“Cảm ơn ạ.” Kỳ An đáp lại. 

Ven đường, những vũng nước bị gió thổi tạo thành những gợn sóng. Ánh nắng chiếu xuống, phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn của cô gái. Các đường nét trên khuôn mặt dịu dàng và thanh khiết, mái tóc đen mềm mại rối tung trước ngực, càng làm nổi bật làn da trắng mịn của cô.

Cô mặc một chiếc áo hoodie trắng đơn giản, để lộ ra đường cong cổ vai vừa đẹp vừa tinh tế, trông mỏng manh như thể một làn gió nhẹ cũng có thể làm gãy. 

Kỳ An kéo chiếc vali đứng ở đầu đường, nhìn vào thị trấn nhỏ xa lạ trước mắt, trong lòng như có một cục bông ướt, nặng nề và khó chịu.

Thực ra đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc đến đây. 

Ba ngày trước, mẹ cô, Tiền Thư Vinh, đã về nhà tìm cô và thông báo rằng đã làm thủ tục chuyển trường cho cô, từ học kỳ này, cô sẽ chuyển đến Lê Bắc để học. 

Cảnh tượng đó vẫn còn in sâu trong tâm trí cô. 

Trong căn phòng tối tăm nhỏ bé, Tiền Thư Vinh, với bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền và mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng, đang nói với giọng điệu lạnh lùng, không chút ấm áp. 

“Chi tiêu của gia đình Lâm Thiền rất lớn, một mình mẹ không thể lo nổi cho con.” 

“Mẹ là mẹ con, làm sao có thể hại con được?” 

“Mọi thứ mẹ làm đều là vì tốt cho con. Mẹ đã sinh ra con, nuôi lớn con như vậy, con có thể hiểu chuyện một chút được không?”

 “Mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho con hết rồi. Con hãy thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ đi.”  

……. 

Bàn tay siết chặt lấy quai vali, lông mi khẽ run, Kỳ An vén lọn tóc mái sau tai, thở ra một hơi dài. “Thế này cũng tốt.” 

Thực ra, cô đã muốn rời khỏi nơi đó từ lâu rồi. Dù không biết tương lai sẽ đón chờ điều gì, nhưng ít nhất đây cũng là một khởi đầu mới. 

Kỳ An lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ nhưng không có tin nhắn mới nào. Cũng đúng thôi, chẳng ai quan tâm đến cô cả. Những con số trên bàn phím được bấm liên tục. 

Trường học không cung cấp ký túc xá, mẹ cô đã thuê trước một căn phòng cho cô, nhưng không nói cho cô biết địa chỉ, chỉ đưa cho cô số điện thoại của chủ nhà. 

Tút tút… “Xin lỗi, số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được.” “…………”

Kỳ An kiểm tra lại số điện thoại một lần nữa, vẫn không bỏ cuộc mà gọi lại. Giọng máy lạnh lẽo từ đầu dây bên kia truyền đến, Kỳ An đá chân xuống đất, chờ mong cho người kia sớm bắt máy. Cuối cùng, cuộc gọi bị ngắt đột ngột trước khi cô kịp nói gì… 

“Ai vậy?”

Người bắt máy là một cô gái trẻ, giọng nói thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn. Âm thanh ồn ào của một nơi đông người như quán bar, tiếng cười nói rộn rã vang vọng qua điện thoại. 

“Alo,” Kỳ An cẩn thận lên tiếng, “Xin hỏi cô có phòng cho thuê đúng không ạ?”

Bên kia im lặng vài giây rồi mới đáp: “À, đến xem phòng à?”

 “Vâng.” 

“Tôi đang bận, một giờ sau gọi lại cho cô nhé.” Tút tút… Chưa kịp để Kỳ An nói gì thêm, cuộc gọi đã bị ngắt.

……

Kỳ An cắn môi dưới, kéo chiếc vali đi lang thang trên phố mà không có mục đích rõ ràng. 

Lê Bắc là một thị trấn nhỏ điển hình của phương bắc, xung quanh bao trùm một màu xám xịt ảm đạm, cây cối đều tỏ ra héo úa, tuyệt vọng. Những tấm biển quảng cáo cũ kỹ, phai màu, dây leo bám đầy trên những bức tường thấp, những con đường đầy ổ gà, chiếc xe buýt màu vàng cũ kỹ chạy chậm chạp như một ông lão già nua, xa xa là tiệm cắt tóc với biển đèn neon chói lóa, loa phóng thanh liên tục vang lên lời rao cắt tóc năm đồng một lần.

Trên đường người đi lui tới rất ít , xung quanh bốn phía yên tĩnh. Kỳ An bất giác chậm bước, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cô quay đầu lại nhưng không thấy ai cả.

“…………”

Có lẽ là do cô quá nhạy cảm rồi.  

Đi một lúc lâu, Kỳ An dừng chân trước một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Cô cảm thấy cổ họng khô khát đến nỗi rát hết cả môi.  

Cửa đẩy ra, bên trong phòng tối om. Trên tường dán đầy những tờ báo cũ không biết từ đời nào. Đằng sau quầy, một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi. Tóc cô nhuộm một màu hồng nhạt khá sặc sỡ. Lông mày cô hơi nhíu lại, vẻ mặt tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, trông như đang gặp phải một vấn đề gì đó khó khăn. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play