Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo vang lên : “Bonus time!” (*)
Kỳ An: “…”
*Bonus time: Giờ khuyến mãi (thường dùng trong các cửa hàng, siêu thị).
Cô gái lúc này mới nhận ra Kỳ An, cô đưa điện thoại xuống và cười với Kỳ An: “Cứ tự nhiên chọn bất cứ thứ gì cậu muốn nhé.”
Kỳ An thực sự không có tâm trạng đi siêu thị, cô đi thẳng đến cuối kệ hàng và lấy một chai nước khoáng. Thanh toán xong, Kỳ An còn hơn nửa giờ nữa mới đến giờ hẹn với chủ nhà. Cô tự hỏi mình nên đi đâu để giết thời gian. Đột nhiên, từ sâu trong ngõ nhỏ vọng ra một tiếng quát mắng.
“Aaa, thằng nào dám không có mắt thế?!”
“Tao xem mày sống được đến bao lâu, dám động vào tao à ——”
“Phanh!”— Tiếng va chạm giữa cơ thể và mặt đất vang lên rất rõ ràng trong con hẻm yên tĩnh này. Cầm chặt lấy ống tay áo, Kỳ An theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.
Trong con hẻm sâu tối, đầy rác rưởi và những tấm biển quảng cáo cũ kỹ, những viên gạch xây phủ đầy rêu xanh. Nhờ ánh đèn neon le lói từ xa, có thể nhận ra bóng dáng một chàng trai.
Cậu mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, dáng người cao gầy, mái tóc đen buông xõa trên trán, làn da trắng tái, dưới ánh đèn đường, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt càng trở nên sắc sảo và lạnh lùng.
Gió lạnh thổi tung góc áo của cậu ấy, một tay cậu thản nhiên đút túi quần, đứng đó với vẻ lười biếng. Tay còn lại thì đang giữ chặt một người đàn ông mập mạp trên tường, lộ ra cánh tay săn chắc với những đường gân nổi lên cuồn cuộn.
“Mày có bệnh à!” Người đàn ông đau đến mức nhe răng trợn mắt, giọng nói lộn xộn, “Tao với mày không thù không oán, mày đánh tao làm gì?”
Chàng trai nhấc mí mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra vẻ hung ác: “Ông vừa nãy lén lút làm gì đó?”
“Tao làm gì có liên quan đến mày?” Người đàn ông sờ vào khóe miệng đang chảy máu, tức giận mắng, “Tin hay không tao gọi cảnh sát đấy?”
“Ừ, tùy ông.” Cậu nắm chặt lấy tóc của người đàn ông, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ có lực tay siết chặt hơn, dần dần kéo người đàn ông về phía bức tường.
“Tao nhắc mày lần cuối này.”
Giọng nói của cậu lạnh lùng, thờ ơ, “Muốn gọi thì gọi nhanh lên.”
“Mày cứ làm như tao muốn dính líu đến mày ấy!”
“……”
Chàng trai đợi một lúc, vẻ mặt tỏ ra hơi khó chịu, nhìn xuống người đàn ông kia với ánh mắt đầy khinh bỉ, như thể đang nhìn một đống rác.
“Không gọi cảnh sát à?”
“Cút nhanh đi.”
Người đàn ông vừa bị đánh đứng dậy, miệng lầm bầm chửi rủa: “Mày, con mẹ nó chờ đấy cho tao!”
……..
Ở một bên quan sát toàn bộ sự việc, Kỳ An cứ đứng ngây ra đó một lúc lâu, vẫn chưa hoàn hồn.
Ngày đầu tiên đến nơi mới đã gặp phải cảnh đánh nhau, cô thực sự rất sợ hãi.
Đột nhiên, một chiếc xe máy lao vụt qua trước mặt cô, ánh đèn pha chói mắt, tiếng động cơ gầm rú như muốn xé toạc màng nhĩ. Chiếc xe vụt qua nhanh như một cơn gió, chỉ để lại khói bụi và những vệt lốp xe in hằn trên mặt đường.
Kỳ An sực tỉnh lại khi… Chàng trai đó lúc nào không hay đã chạy đến bên cạnh cô, đứng cách cô hai bậc thang.
Những đường nét trên khuôn mặt chàng trai ấy hiện rõ mồn một trong mắt cô. Cậu có một vẻ đẹp cực kỳ sắc sảo. Lông mi đen dài, xương mày cao, mắt hai mí sâu hun hút, đuôi mắt hơi hướng lên trên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, toát lên vẻ lạnh lùng và sắc bén.
Mái tóc đen bị gió thổi đến có chút hỗn độn, cổ áo rộng lộ ra một đoạn cổ trắng dài và xương quai xanh sắc nét.
Ánh đèn mờ ảo phủ lên cậu một lớp vẻ đẹp mơ hồ, tựa như những diễn viên trong phim điện ảnh cổ điển.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại một chút, Kỳ An căng thẳng đến mức lưng cứng đờ, ngón tay bấm chặt vào ống tay áo, môi dưới bị cắn đến phát đau, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ khác nhau.
Hóa ra cậu đến đây không phải để cảnh cáo cô, mà để cô đừng nói linh tinh nữa. Giá như cô biết trước thì đã nên rời đi từ lúc đó.
Trong lúc suy nghĩ miên man… Một bóng người cao lớn che phủ lấy cô, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay xương xương rõ nét.
Bàn tay cậu ấy rất đẹp, mu bàn tay trắng như sứ, khớp xương nổi rõ, một vài mạch máu xanh nhạt nổi lên như những ngọn núi nhỏ. Trên cổ tay có hình xăm mờ nhạt, nhưng không nhìn rõ hình gì.
Kỳ An thấy rõ người đó đang kẹp một gói giấy nhỏ ở giữa các ngón tay.
Chưa kịp để người kia phản ứng, cô nghe thấy cậu nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Lau đi.”
Mưa bụi vẫn rơi lất phất, hai bóng người đứng trên bậc thềm xi măng cao thấp khác nhau. Cách quán nhỏ hơn mười mét, một chiếc loa đang phát bài hát “Hành tây” của Dương Tông Vĩ. Giọng hát nam trầm ấm vang vọng trong không khí.
Nếu như ánh mắt của em có thể nhìn anh dù trong khoảnh khắc
Nếu như em có thể nghe thấy âm thanh từ trái tim tan vỡ
Lặng lẽ che chở cho em, âm thầm chờ đợi kỳ tích
Khiến bản thân im lặng giống như không khí….
Thời gian giống như yên lặng vài giây.
Kỳ An không thực sự hiểu ý của cậu, ngón tay vô thức cào vào lòng bàn tay, cô ngốc nghếch nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó. Ánh sáng ở đây vốn đã yếu ớt, đôi mắt của cậu còn trông sâu hun hút hơn. Chàng trai nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của cô, môi mỏng khẽ nhếch, thốt ra hai chữ: “Bẩn rồi.”
“…… Cái gì?”
Có lẽ là do ngồi trong xe quá lâu vào buổi chiều, đầu óc cô hơi choáng váng, nên hôm nay phản ứng của cô có vẻ chậm chạp hơn bình thường.
Chàng trai kiên nhẫn dừng tay lại, chỉ xuống dưới. Kỳ An nghi ngờ cúi đầu xuống, mới phát hiện ra ống quần và mắt cá chân của mình bị chiếc xe máy bắn lên rất nhiều vệt bùn. Vải bị thấm nước, để lại những vết bẩn sẫm màu.
Lông mi khẽ rung, nắm tay siết chặt dần rồi buông lỏng, Kỳ An nhận lấy giấy từ tay cậu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
Cậu ngước mắt nhìn cô một cái, xem như một lời đáp lại, rồi quay người bước vào màn mưa.
Chàng trai cao lớn với những bước chân dài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Nhưng Kỳ An vẫn đắm chìm trong suy nghĩ. Cô cúi đầu nhìn vào giấy ăn trong lòng bàn tay, đây là kiểu thường thấy trong siêu thị, một gói giấy ăn xanh lá cây thông thường, có một mùi hương rất nhẹ.
Vậy nên… Cậu chỉ đến đây để đưa cho cô một tờ giấy ăn thôi sao? Nhưng cậu không có vẻ gì là người hay giúp đỡ người khác cả.
Kỳ An không thể nào hiểu được.
Những vết bùn còn ẩm ướt khó làm sạch nhất, Kỳ An ngồi xổm xuống, mất khá nhiều thời gian mới lau khô được.
Điện thoại trong túi rung lên hai tiếng, là tin nhắn từ cô bạn cùng lớp gửi đến.
[ hẻm 85 Chung Linh.]
Vò nát tờ giấy ăn rồi ném vào thùng rác, Kỳ An vẫy một chiếc taxi bên đường rồi báo địa chỉ.
…………
Địa chỉ mà Kỳ An tưởng tượng ra còn đẹp hơn thực tế nhiều. Tài xế dừng xe ở đầu hẻm và nói với cô rằng con hẻm này rất hẹp, xe không thể vào được nữa.
Trả tiền xe xong, Kỳ An bước vào con hẻm nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo, giống như một mê cung. Sau khi đi bộ hơn mười phút, cô cuối cùng cũng tìm thấy tấm biển trông giống biển báo, ghi số 85.
Đứng bên cạnh cột điện, một cô gái trẻ mặc chiếc váy ngắn bó sát với mái tóc xoăn cá tính và đôi mắt sắc sảo đang đứng đó.
“Cậu là người đến xem phòng à?” Cô gái có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Kỳ An gật đầu và nói: “Xin lỗi, mình đi đường bị trễ một chút.”
Cô gái trẻ hừ một tiếng, rồi quay người đi vào trong. Kỳ An vội vã xách theo hành lý và đuổi theo.
Họ đi qua một hành lang tối tăm và dài, cuối cùng đến một căn gác mái cũ kỹ. Cánh cửa sắt hoen rỉ, thoạt nhìn đã có rất nhiều năm.
Cô gái lấy chìa khóa ra mở cửa, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Kỳ An theo bản năng nhíu mày và che mũi lại. Bên trong phòng khá tối, chỉ có một bóng đèn dây tóc le lói, đủ để nhìn rõ căn phòng.
Những mảng vữa trắng trên tường bong tróc, lộ ra những vết đen ẩm mốc. Trần nhà bị dột, những giọt nước đọng lại trên sàn nhà.
Căn phòng rất nhỏ và đơn sơ. Chiếc giường đơn cạnh một chiếc bàn làm việc bằng gỗ nâu, trên bàn ngổn ngang những đồ đạc lộn xộn.
Phòng bếp và ban công rất chật hẹp, trên sàn nhà có những sợi dây điện lằng nhằng.
Cô gái dẫn Kỳ An đi xem phòng, chưa kịp nói gì nhiều thì điện thoại của cô ta reo lên.
Giọng nói của cô ta ngọt ngào hơn: “Này, cậu gấp cái gì chứ, không phải đã nói là nửa tiếng sau sẽ quay lại rồi sao?”
“Được rồi được rồi, đừng thúc giục, tớ sẽ đi ngay đây.” Chìa khóa vứt bừa bãi ở gần cửa ra vào, tiếng giày dép cộp cộp dần biến mất.
Chỉ còn lại Kỳ An đứng ngơ ngác nhìn xung quanh. Góc thùng rác có những hộp cơm đã vứt từ lâu, mùi thức ăn ôi thiu thu hút ruồi nhặng bay đầy.
Cô đứng một lúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ để báo bình an.
【 Mẹ, con đến nơi rồi. 】
Đợi khá lâu mà không thấy mẹ trả lời, Kỳ An nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi lo lắng, sợ thu dọn không kịp, liền cất điện thoại đi và bắt đầu mở vali.
Đồ đạc Kỳ An mang theo không nhiều và cũng chẳng có gì giá trị.
Vấn đề lớn nhất là căn phòng quá bẩn, đầy bụi và đồ đạc lộn xộn. Việc dọn dẹp quả là một công việc lớn.
Sau khi lau chùi tủ quần áo và các đồ vật khác, Kỳ An lau khô tay, lấy điện thoại ra. Trên màn hình chỉ có một thông báo. Khung chat với Tiền Thư Vinh vẫn trống không.
Kỳ An nghĩ rằng mẹ mình đang bận, nhưng khi vô tình mở trang cá nhân ra, cô phát hiện ra chỉ mười phút trước, bà đã chia sẻ một bức ảnh. Thoạt nhìn có thể thấy được bữa tối xa hoa tại một khách sạn sang trọng.
…………
Có lẽ là do chuyến đi mệt mỏi, tinh thần lại yếu ớt, cộng thêm không gian yên tĩnh của đêm khiến cho cảm xúc của cô dâng trào.
Ngày chuyển trường, cô không khóc, ngay cả khi lên tàu cũng không.
Nhưng vào khoảnh khắc này, bức ảnh ấy như một mũi kim đâm vào trái tim, một nỗi buồn ủy khuất trào lên mãnh liệt, nước mắt nóng hổi lưng tròng trong khóe mắt.
Cánh vai như bị đè nặng ngàn cân, Kỳ An không chịu nổi mà cong người lại, cuối cùng bất lực ngã xuống đất.
Hai tay ôm chặt lấy đầu gối, mặt vùi vào khuỷu tay, xương bả vai nhô lên, vai run rẩy, môi dưới bị cắn đến tím tái.
Kỳ An thực sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Từ khi có ký ức, mẹ cô đã luôn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với cô.
Trước đây, khi ba và em trai cô còn khỏe mạnh, gia đình họ từng là hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người. Chỉ có mẹ, bà ấy rất ít khi cười và cũng ít khi thân thiết với cô.
Lúc đầu, ba cô còn cố gắng giải thích cho cô hiểu rằng mẹ cô vốn dĩ là người như vậy, và Kỳ An cũng từng tin rằng mẹ yêu cô.
Nhưng tại sao bà ấy lại luôn từ chối cô như vậy?
Trong căn phòng lạnh lẽo, Kỳ An cảm nhận rõ rệt một cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể, len lỏi vào từng tế bào.
Tóc dài rối bời vì nước mắt, đuôi mắt ửng đỏ không chịu tan.
Một tiếng động vang lên, một vật gì đó rơi ra từ túi của cô. Đó là một móc khóa hình con thỏ tự làm.
Móc khóa rất thô sơ, đường may thô ráp, đôi mắt cũng lệch lạc, nhưng Kỳ An vẫn vội vàng nhặt lên, lau sạch bụi bẩn rồi nắm chặt trong tay.
Nỗi buồn cứ thế kéo dài, cho đến thẳng khi chân tay tê dại, Kỳ An mới đứng lên. Đến 11 giờ đêm, cô cuối cùng cũng thu dọn xong đồ đạc.
Bầu trời bên ngoài ngày càng tối tăm, căn phòng nhỏ càng lúc càng ẩm thấp, mùi ẩm mốc nồng nặc đến khó chịu.
Tiếng mưa gió đập vào cửa sổ, phát ra những âm thanh đáng sợ, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể làm vỡ tan những tấm kính.
Âm thanh từ căn phòng bên cạnh lọt vào, tiếng cãi vã, chửi bới vang lên không ngừng, như những mũi kim đâm vào tai.
Kỳ An nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà cũ kỹ, chân tay đau nhức như thể bị tháo rời. Rõ ràng là mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào, nhưng cô vẫn không thể ngủ được.