Mùa mưa kéo dài cuối cùng cũng kết thúc, nhường chỗ cho mùa hè nóng bức với bầu trời xanh ngắt. 

Những cô cậu học sinh mặc đồng phục rộn rã chia sẻ về kỳ nghỉ hè vừa qua. 

Sân trường rộng hơn trong tưởng tượng, khu nhà học mới được xây dựng có dấu vết của thời gian. 

Cây bạch dương ở quảng trường nhỏ trước kia nay đã xanh tốt, lá cây rộng lớn đung đưa trong gió tạo nên một mảng màu xanh tươi mát. Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. 

Kỳ An đi dọc theo con đường nhỏ đến khu nhà học của khối 12 ở phía đông bắc.

Hành lang bên trong có rất nhiều người, dưới ánh nắng mặt trời, mỗi người một vẻ, tràn đầy sức sống. Gió thổi qua, góc áo của họ va vào nhau khẽ khàng. 

Phòng giáo viên Toán không có điều hòa, chỉ có chiếc quạt cũ kỹ kêu lạch cạch cố gắng làm mát căn phòng. Tiếng quạt cùng tiếng nói chuyện rôm rả của các thầy cô hòa quyện vào nhau. 

Kỳ An gõ cửa hai cái, bên trong vang lên tiếng mời vào. Thầy Tiền thông báo cho cô một vài thông tin cơ bản, Kỳ An chỉ biết thầy giáo chủ nhiệm mới của mình là giáo viên Toán, còn lại thì không biết gì thêm. 

Một cô giáo trẻ nhận thấy vẻ bối rối của Kỳ An, chủ động hỏi: “Em là học sinh mới chuyển đến à?” 

Kỳ An gật đầu. “Dạ”

“Lão Từ, đây là học sinh mới của lớp thầy!”

Người đàn ông được gọi là Lão Từ ngồi ở vị trí cuối cùng bên trong phòng, đeo một chiếc kính gọng bạc, mặc áo polo sọc kinh điển với quần tây đen. Tóc ông hơi hói, trên bàn có một bình giữ nhiệt chứa hoa cúc và kỷ tử.

Lão Từ quay lại, mỉm cười với Kỳ An: “Em chính là Kỳ An phải không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp của em, Từ Minh Hoa.” 

Giáo viên chủ nhiệm lớp hòa đồng hơn Kỳ An tưởng tượng, cảm xúc căng chặt bỗng thả lỏng hơn và lễ phép nói: “Dạ, em chào thầy ạ.”

“Vừa hay tôi đang định đi kiểm tra lớp,” thầy Từ cầm giáo án trên bàn, “Chúng ta đi thôi.” 

Trường Lê Bắc luôn chú trọng vào khoa học tự nhiên, toàn bộ khối 12 có tới 14 lớp, trong đó chỉ có 2 lớp học văn. 

12 lớp còn lại học các môn khoa học tự nhiên và được phân bố trên 3 tầng lầu, lớp 11A2 ở tầng 3. 

Trong quãng thời gian ngắn đi đến lớp, thầy Từ Minh Hoa và Kỳ An đã trò chuyện khá nhiều, từ việc giảng dạy đến những thành tích nổi bật của trường, cuối cùng, cuộc trò chuyện lại tập trung vào Kỳ An. 

“Thầy đã xem qua hồ sơ của em, thành tích không tồi” – thầy Từ nói.

“Mặc dù trường ta là trường cấp ba của thị trấn, các điều kiện không bằng các trường trung học chuyên, nhưng tỷ lệ đỗ đại học của trường ta cũng rất cao.” 

“Vì vậy em không cần quá lo lắng, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy. Việc thi đại học sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Kỳ An tâm trí không ở đây, chỉ gật đầu một cách qua loa. 

Buổi tự học chưa bắt đầu mà trong lớp đã ồn ào. Thầy Từ cầm sách giáo khoa gõ lên bàn: “Các em ồn ào quá rồi! Cả khối chỉ có lớp mình là ồn ào nhất đấy.” 

Phía dưới lập tức im lặng, không chỉ vì lời thầy nói mà còn vì người đi cùng thầy. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, có tò mò, có lịch sự, có kinh ngạc. 

Tất cả đều tập trung vào một người. Cô gái mặc áo phông trắng đơn giản, làn da trắng sáng, tóc buộc cao gọn gàng. Đôi mắt của cô hạnh sáng ngời và trong trẻo.

Ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ, rọi lên cơ thể mảnh mai của cô gái. Mặc dù đã lường trước được cảnh tượng này, Kỳ An vẫn cảm thấy hơi hồi hộp, lưng cô ướt đẫm mồ hôi, trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay vô thức nắm chặt lại. 

Một ai đó huýt sáo: “Thầy ơi, bạn học mới đấy à?” 

Thầy Từ trừng mắt liếc người đó một cái, rồi nói với cả lớp: “Học kỳ này lớp ta có thêm một bạn học mới, các em hãy hoan nghênh chào đón nhé.” 

Có lẽ nhận thấy Kỳ An đang rất ngại ngùng, thầy Từ không bắt cô tự giới thiệu mà thay vào đó dặn dò các bạn: “Từ nay trở đi, Kỳ An là thành viên của lớp ta, các em hãy giúp bạn ấy hòa nhập với lớp nhé, đừng bắt nạt bạn ấy.” 

“Yên tâm đi thầy ạ!” Một giọng nam vang lên từ phía đám đông. 

“Người tôi không yên tâm nhất chính là cậu đấy!” Thầy Từ nói với giọng điệu trêu chọc, “Lý Trí Thần, kỳ thi vừa rồi cậu lại xếp cuối lớp rồi, xem tôi xử lý cậu thế nào.” 

Cậu nam sinh đó giơ hai tay lên đầu làm động tác đầu hàng, cười hì hì rồi quay về chỗ ngồi. Thầy Từ vỗ vai Kỳ An: “Em ngồi ở bàn cuối thứ hai của tổ bốn nhé, nếu có gì không quen thì cứ nói với thầy. Lớp trưởng sẽ dẫn em đi lấy sách vở và đồng phục.” 

Kỳ An thực ra không quá quan trọng chuyện chỗ ngồi. Thị lực của cô tốt, vóc dáng cũng cao nên trước đây ở trường cũ, cô thường ngồi ở các hàng ghế phía sau. 

Sau khi cảm ơn thầy Từ, Kỳ An đem cặp sách đến bàn cuối thứ hai. Bàn này nằm cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài sân trường, một vị trí mà nhiều bạn học đều thích. 

Khi đến chỗ ngồi, Kỳ An nhận ra bàn sau mình còn trống một chỗ. Trên bàn không có gì, có vẻ như chưa có ai ngồi. Cô bạn ngồi cùng bàn có vẻ ngoan ngoãn, thấy Kỳ An đến liền kéo ghế ra giúp và chào hỏi: “Chào bạn cùng bàn, mình là Ôn Khê Đình.” 

Bạn nữ ngồi phía trước cũng quay lại và giới thiệu: “Chào bạn mới, mình là Chung Tư Kỳ.” 

Ngay sau đó, cậu bạn ngồi cùng bàn với Kỳ An cũng lên tiếng: “Xin chào bạn, mình là Lý Trí Thần.” Cái tên này Kỳ An có ấn tượng, chính là cậu bạn mà thầy Từ đã nhắc đến vừa nãy.

Chung Tư Kỳ mỉm cười và nói tiếp: “Cậu thật xinh đẹp, tên cũng hay nữa.” 

Kỳ An chớp mắt, cảm giác lo lắng khi ở một môi trường mới dần tan biến. Cô cũng mỉm cười, hai lúm đồng tiền xuất hiện: “Cảm ơn các cậu.” 

Chuông báo sắp vào tiết vang lên, đại diện môn Văn mang theo một chồng tài liệu dày vào lớp và phát cho từng người. Thầy giáo nói rằng đây là bài tập để các bạn chuẩn bị cho bài học tiếp theo. 

Khi tài liệu đến lượt Kỳ An, Ôn Khê Đình nhắc nhở cô:  “Bàn phía sau cậu cũng có người đấy, nhớ giữ lại cho cậu ấy nhé.” 

Kỳ An đáp lại một tiếng rồi quay đầu lại để tài liệu lên bàn. Đột nhiên, một cảm giác lạnh buốt chạm vào cánh tay cô. 

Ánh mắt cô nhìn thì thấy một chiếc nhãn dán nhỏ nằm đó. 

Thời gian như ngừng lại một khắc. 

Ánh nắng chiếu qua những tán lá bạch dương đang xào xạc ngoài cửa sổ, chiếu vào căn phòng, rọi thẳng lên góc bàn. Trong tấm gương nhỏ trên bàn, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Dưới ánh nắng, cô đọc được dòng chữ viết trên nhãn dán: 

Trường Trung học Lê Bắc 

Lớp 11A2 Trần Trạch Dã.

…..

Hơn 40 phút tự học trôi qua nhanh chóng, đến 7 giờ 30 phút, tiếng chuông báo hết giờ vang lên vui tai khắp sân trường. 

Tiết đầu tiên là Vật lý. Kỳ An mượn sách giáo khoa của Ôn Khê Đình để ôn lại bài cũ. Cô vừa mở sách ra thì thầy Từ bước vào lớp và giao cho cô một số biểu mẫu cần điền. 

Thời gian còn lại trước giờ vào lớp chỉ còn ba phút. Ở hành lang lớp 12, rất nhiều học sinh, chủ yếu là nữ, tụ tập lại. Họ lơ đãng liếc nhìn vào trong lớp với vẻ tò mò, thì thầm to nhỏ với nhau. 

Kỳ An có chút tò mò, gặp Chung Tư Kỳ đang đi ra từ nhà vệ sinh liền hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người tụ tập thế?” 

Chung Tư Kỳ tối qua thức khuya đọc truyện đến hai giờ sáng nên mắt rất mệt, ngáp một cái rồi nhìn theo hướng đám đông: “Chắc là tụ lại để xem người ngồi bàn sau cậu đó.” 

Kỳ An ngạc nhiên: “Hả??” 

“Cũng tốt thôi mà.” Chung Tư Kỳ lại ngáp một cái, kéo Kỳ An đi vào lớp, “Bây giờ còn được ưu ái, bởi vì Trần Trạch Dã đi học. Mấy ngày nay, cửa lớp mình luôn đông đúc.”

“Cũng dễ hiểu thôi, ai mà chẳng thích ngắm trai đẹp.” Hai người chen lấn vào lớp, Chung Tư Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: “Tiếc là cậu ấy đến trường không thường xuyên…”

Lời nói mới nói được một nửa, Kỳ An chợt sững sờ: ”Lạ thật đấy…” 

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt của Kỳ An đã bắt gặp một cảnh tượng bất thường. 

Ở góc phòng, nơi vốn trống vắng, có một chàng trai đang ngồi. Cậu ấy mặc áo thun đen, nổi bật giữa đám học sinh mặc đồng phục. 

Tư thế cậu rất thoải mái, tựa lưng vào ghế, cổ áo xẻ sâu để lộ xương quai xanh trắng nõn. Lông mi dài và đen của cậu rũ xuống, đôi mắt ẩn hiện dưới hàng mi ấy trông rất lạnh lùng. Có một bạn nam đứng bên cạnh, đang nói chuyện gì đó với cậu, cậu chỉ ngẫu nhiên đáp lại vài câu ngắn gọn. 

Không biết nghe được gì, cậu cười nhẹ một cái, rồi ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn về phía Kỳ An.

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, Kỳ An lập tức cảm thấy tim mình đập thình thịch, vội vàng quay đi chỗ khác. 

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lòng lại vô cùng xáo trộn. 

Đó chính là cậu ấy.

 * 

Cả buổi học, Kỳ An đều không thể tập trung. Cô vẫn còn đang suy nghĩ về việc hai người là bạn cùng lớp. 

Mặc dù cậu chẳng nói gì, thậm chí còn không có động tác gì, chỉ lặng nằm tựa đầu vào bàn ngủ, nhưng Kỳ An vẫn cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo bao quanh mình, khiến cô không thể nào thả lỏng.

Ngòi bút đen vô tình đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói khiến Kỳ An giật mình. Cô cố gắng xua tan những suy nghĩ rối bời, tập trung vào bài giảng Vật lý.

Thầy giáo Vật lý, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nói chuyện rất nhanh với giọng đặc trưng của miền Nam. 

Kỳ An đang cúi đầu ghi chép bài thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó bay qua mặt mình. 

Chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì đã nghe thấy tiếng quát lớn của thầy: “Bàn cuối cùng ai là người đang ngủ ở đây!” 

“…..”

Không có ai trả lời.

Kỳ An liếc mắt nhìn về phía sau, thấy người kia vẫn nằm im như cũ. 

“Bạn nữ phía trước, quay lại đánh thức bạn ấy dậy!” 

Bất ngờ bị gọi tên, Kỳ An giật mình. 

Ngày đầu đi học, cô không muốn để lại ấn tượng xấu với thầy giáo nên đành phải quay lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Trần Trạch Dã. 

Cậu ta thức giấc rất nhanh, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ và đờ đẫn. Dù không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Cậu  giống như một cơn bão táp đang ấp ủ.

Không khí trong lớp học như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc. 

Sau gần một năm chung sống, mọi người đều ít nhiều hiểu rõ tính cách của Trần Trạch Dã. 

Cậu ấy là người lạnh lùng, rất coi trọng khoảng cách và ghét nhất việc người lạ xâm phạm vào không gian riêng của mình. Đặc biệt là việc đánh thức cậu ta dậy. 

Không ngờ bạn học mới lại phải đối mặt với tình huống khó xử này ngay ngày đầu tiên. 

Mọi người đều lo lắng thay cho cô ấy. 

Ngạc nhiên thay, Trần Trạch Dã lại không có phản ứng quá gay gắt. Vẻ mặt sắc sảo nhanh chóng dịu xuống, cậu ấy cất giọng trầm ấm hỏi: “Làm sao vậy?” 

Ba chữ đó vang lên rõ ràng trong tai thầy giáo. 

Một đoạn phấn bay vút trên bảng đen, giọng thầy cao hơn vài tông: “Hả! Cậu nói làm sao vậy ư? Buổi học đầu tiên của học kỳ mới mà đã ngủ rồi! Cậu có thái độ gì vậy!” 

“Nói đi, vì sao đi học mà lại ngủ?” 

“Mệt.”

 .…..

Câu trả lời ngắn gọn và dứt khoát.

“Mệt đúng không?” Thầy giáo đẩy kính lên, “Vậy thì ra hành lang hít thở không khí cho tỉnh táo lại!” 

Cậu không nói gì mà đứng dậy, ghế đụng vào sàn nhà phát ra tiếng động lớn, từ cửa sau của lớp học đi ra ngoài. 

Kỳ An dõi theo bóng lưng của cậu một lúc, rồi lại quay về nhìn vào sách giáo khoa.

Hai tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, giờ ra chơi 30 phút. Hầu hết các bạn học đều ra ngoài hít thở không khí. Ôn Khê Đình khẽ chạm vào tay Kỳ An, hỏi cô có muốn ra cửa hàng không. 

Kỳ An viết xong trang vở cuối cùng, đóng sách lại, lắc đầu: “Tớ không đi.” 

“Vậy được rồi.”

“À mà này,” Kỳ An chợt nhớ ra điều gì đó, “Khê Đình, lớp trưởng ngồi ở đâu ấy nhỉ?” 

Ôn Khê Đình chỉ vào một nhóm học sinh và nói nhỏ: “Bàn số hai, cậu hãy hỏi bạn nam ngồi bên cạnh.” 

“Cậu ấy có tính hơi kỳ quặc .” Ôn Khê Đình hạ giọng hơn, “Cậu nên chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé”

“Ừ.” Kỳ An đi vòng qua bục giảng đến chỗ bạn nam đó, lúc này cậu ta đang cúi đầu làm bài. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play