Thậm chí, một số phu nhân nhà công hầu, vương phủ có địa vị cao, giàu có quyền thế, sở hữu biệt viện hoặc hoa viên, nên hằng năm cũng tự tổ chức Hoa Tín yến. Dựng tiệc mời các nữ khách đến thưởng hoa trong vườn nhà, không phải để chọn phu quân, mà chỉ để vui vẻ, náo nhiệt. Những buổi tiệc như vậy được gọi là “du viên thịnh hội”. Hàng năm, các gia đình đều thi nhau tổ chức yến tiệc sao cho tinh xảo hơn, hoa cỏ trong vườn đẹp đẽ hơn, buổi tiệc được chuẩn bị chu đáo nhất, tạo nên một bầu không khí vô cùng nhộn nhịp.
Vì vậy, các tiểu thư đến tuổi lập gia đình ở kinh thành cũng bắt đầu chuẩn bị từ mùa đông năm trước. Y phục, trang sức không chỉ được thiết kế tinh xảo mà còn phải mang tính độc đáo để vượt mặt đối thủ. Thậm chí, họ còn mời ma ma đến dạy lễ nghi, để tránh việc ứng xử sai sót, truyền ra ngoài sẽ gây tiếng xấu làm hỏng cả đời.
Lâu nhị phu nhân lần này trở về, các phu nhân tiểu thư ở kinh thành lại có thêm một đối thủ đáng gờm. Lâu gia đã mười lăm năm không quay về kinh, bởi vậy mọi người chỉ biết rằng có bốn cô nương, còn dung mạo thế nào, tính tình phẩm hạnh ra sao thì hoàn toàn không rõ.
Thế nhưng, vào ngày xuống thuyền ở bến, gần đó lại có một chiếc quan thuyền. Không hiểu sao tin tức lan truyền, nói rằng nhị phòng Lâu gia có một vị tiểu thư tuyệt sắc, dung mạo kiều diễm, phong thái dịu dàng, quả thật là một đại mỹ nhân. Trên quan thuyền, có một con nhà thế gia vô tình nhìn thoáng qua, liền lưu luyến không thôi.
Lời đồn này bề ngoài nghe có vẻ oai phong, nhưng thực chất lại chẳng phải lời tốt đẹp gì. Có phu nhân chê bai: "Xem ra nhị phòng Lâu gia không biết dạy nữ nhi. Sao lại có chuyện tiểu thư quan gia lộ mặt phô trương như thế chứ?"
Cũng có những người vốn có hiềm khích với tam phòng Lâu gia lên tiếng: “Cũng chẳng thể trách nhị phòng, thực ra là do Lâu tam phu nhân quá đáng. Bà ta hiện đang quản lý mọi việc trong nhà, bình thường thì xa hoa vô độ, vậy mà lần này chỉ phái hai cỗ xe ngựa và hai cái kiệu đi đón người của nhị phòng. Lão gia và phu nhân ngồi kiệu, thì bốn nữ nhi của nhị phòng đương nhiên phải ngồi xe ngựa. Xe cao xe thấp, đi qua sao mà không lộ, khiến hình tượng bị mất hết. Đây rõ ràng là tam phòng cố ý ra oai phủ đầu nhị phòng. Đủ thấy tam phu nhân cay nghiệt đến mức nào.”
Tuy nhiên, hai Phòng Lâu gia vẫn chưa biết những lời đồn này. Sau khi rời thuyền lên bờ, họ được đám hạ nhân tiếp đón, đưa về Lâu phủ. Bốn tỷ muội bình thường còn hay đùa giỡn, trò chuyện vui vẻ, nhưng hôm nay lại rất yên lặng, không ai nói lời nào trên đường. Khi bước vào Lâu phủ, khí thế thật sự rất nguy nga. Tấm biển lớn ở cổng chính khắc chữ vàng to uy nghiêm. Tam tiểu thư Lâu Lăng Sương lén nhìn qua rèm xe ngựa, thấy dấu ấn chu sa của hoàng gia, nàng lập tức biết đó là tấm bảng được ban tặng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Vào đến cổng thứ hai, họ chuyển sang kiệu mềm. Quản gia phu nhân dẫn theo nhóm nha hoàn đã đứng chờ sẵn. Cô ta trông khoảng cuối tuổi ba mươi, gương mặt nhọn, miệng cười tươi, đầu đầy trang sức ngọc trai, áo quần gấm vóc, ngọt ngào nói: “Thỉnh an Nhị lão gia, thỉnh an Nhị phu nhân, đường xa vất vả rồi ạ.”
Cô ta tự mình đỡ Lâu nhị phu nhân lên kiệu. Lâu nhị phu nhân chỉ lạnh lùng nói: “Làm phiền Phùng tỷ rồi.”
Lăng Sương đoán rằng đây chính là nha hoàn năm xưa gả tới bồi phòng cho Lâu Tam phu nhân, nay tam phu nhân quản lý gia sự, nên người này cũng trở thành quản gia nương tử. Nhóm nha hoàn còn lại dĩ nhiên cũng là người của Tam phòng. Nàng từng nghe nói Lâu lão thái quân năm xưa rất có quyền ở đây. Nếu không, phụ mẫu nàng đã chẳng trốn biệt ở Giang Nam suốt mười lăm năm. Nhưng sao mười lăm năm trôi qua, trong Lâu phủ lại toàn người mang họ Phùng?
Nàng đang suy nghĩ, bỗng bị ai đó thúc nhẹ vào tay, đó là nhị tỷ Lâu Nhàn Nguyệt ngồi cùng kiệu, nháy mắt với nàng.
Ngẩng đầu nhìn, nàng nhận ra kiệu đã gần đến chính phòng. Phòng bên trái của chính phòng là nơi ở của Tam phòng. Bố cục rộng rãi, còn mới sửa sang, mái hiên mới sơn trắng. Trong sân trồng hoa ngọc lan, nụ hoa màu hồng đậm nở khắp cây, rực rỡ vô cùng. Còn viện bên phải cạnh chính phòng, thoang thoảng mùi trầm hương, trên mái nhô ra một góc, trông như một gian Phật đường.
Đại phòng của Lâu gia thật ra có triển vọng tốt nhất. Nàng thường nghe người ta nói Đại gia năm xưa làm quan rất cao, mười chín tuổi đã đỗ thám hoa, cưới tiểu thư danh giá. Đáng tiếc, lại yểu mệnh, không có con cháu nối dõi. Từ đó, Đại thái thái thường xuyên làm lễ Phật, không màng thế sự.
Vừa vào đến chính viện, Lâu tam phu nhân Phùng Uyển Hoa đã ra đón. Bà ta là người có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, dù có tuổi nhưng chăm sóc rất tốt, nói chuyện hoạt bát, dáng vẻ uyển chuyển. Vừa thấy đã bước lên cúi chào Lâu nhị gia: “Chào Nhị ca, đã lâu không gặp.” Không đợi Lâu nhị gia đáp lại, bà ta đã quay sang hành lễ với nhị phu nhân, đưa tay thân mật khoác lấy tay bà, bà ta cực kỳ ân cần nói: “Nhị tẩu đi đường vất vả quá. Ba năm trước muội đã bảo tam gia viết thư hối thúc nhị ca dẫn nhị tẩu về, nhưng lại cứ nói không thể đi. Muội bảo là có đường sẵn sao không đi? Thúc của muội hiện đang là Hữu thị lang Bộ Lại, nhờ thúc ấy giúp một chút chẳng phải được rồi sao? Nói tí là đi được ấy mà.”
“Thật sự không thể đi. Người dân ở đó nghe nói chúng ta sắp đi liền cùng nhau viết thư xin giữ lại. Chuyện nhậm chức cũng nhiều, thực sự là không đi được.” Lâu nhị phu nhân vốn điềm đạm, nhã nhặn, bà vẫn nở nụ cười, đáp lại bằng giọng dịu dàng, đồng thời cũng khoác lấy tay bà ta.
Lâu Nhàn Nguyệt vốn đang khoác tay Lâu Lăng Sương, nghe đến đây thì dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào nàng, khuôn mặt nở nụ cười đầy ẩn ý. Lăng Sương hiểu ngay ý của nàng, nàng là tiểu hồ ly, nhìn một cái là nhận ra lão hồ ly - Vị tam phu nhân này chắc chắn không phải người dễ đối phó.
Trong bốn tỷ muội Lâu gia, đại tỷ Lâu Khanh Vân dịu dàng, hiền thục, nhị tỷ Nhàn Nguyệt nhan sắc tuyệt mỹ, lại thông minh, luôn tỏ vẻ vô hại nhưng thực chất là con hồ ly. Tam tiểu thư Lăng Sương, theo lời mẫu thân nàng, là “trời sinh tính kì quái, chín trâu cũng không kéo lại được”. Còn tứ muội Lâu Tham Tuyết nhỏ tuổi nhất, là một đứa tinh ranh. Đây là lần đầu tiên cả bốn tỷ muội về kinh thành. Trên đường đi, cái gì cũng lạ lẫm, náo nhiệt. Đến Lâu phủ, dù thận trọng, nhưng các nàng vẫn lén đánh giá. Chỉ thấy chính viện được quét dọn rất sạch sẽ, giữa sân trồng một cây hải đường lớn. Hành lang đặt nhiều chậu lan. Dưới hiên có bảy tám nha hoàn mặc đồng phục màu xanh, dẫn đầu là một đại nha hoàn khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc áo vàng nhạt, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, mỉm cười niềm nở. Thấy họ, vội dẫn cả nhóm cúi chào.