Không chỉ riêng Nhàn Nguyệt lén lút trốn ra ngoài mà Lăng Sương cũng nhân cơ hội chuồn đi. Thực ra, nàng không phải ra ngoài để luyện cung hay cưỡi ngựa mà là để tạ ơn.
Tên Tần Dực này, lúc không muốn tìm thì tự dưng lại gặp, đến khi thật sự muốn tìm thì lại khó thấy bóng dáng. Lăng Sương đã vòng qua nha môn và phủ của hắn một lượt mà không thấy đâu, sau đó lại đến sân bóng mã cầu nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi. Đang lúc sốt ruột bực bội thì vừa quay đầu lại đã đụng phải một người.
Tần Hầu gia ung dung hỏi: “Ngươi tìm ta à?”
Lăng Sương vội kéo hắn sang một bên, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ kín đáo, bởi vì sân mã cầu người qua kẻ lại, tai mắt khắp nơi. Nàng dứt khoát lôi Tần Dực đi thẳng vào rừng cây bên cạnh sân mã cầu, lúc này mới chịu dừng lại.
“Ngươi đừng nói chuyện với ta trước mặt nhiều người như vậy.” Nàng nghiêm túc dạy bảo Tần Dực: “Bây giờ ta đã ‘lộ trắng*’ rồi, rất nguy hiểm, nếu để kẻ có ý phát hiện thì tiêu đời.”
(*) Từ lóng, nghĩa là lộ tẩy
Tần Dực lập tức bị nàng chọc cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play