Hôm nay trời quang mây tạnh, mọi người đều bận rộn, chỉ riêng Khanh Vân là không có việc gì để làm.
Nàng đến phủ Vân phu nhân tìm Nhàn Nguyệt, hỏi Hồng Yến mới biết Nhàn Nguyệt không đến. Nàng biết Vân phu nhân vì chuyện mẹ mình thiên vị mà có chút không thích mình, nên cũng không làm phiền tâm trạng của bà ấy, chỉ đưa quà đã mang đến cho Hồng Yến, nói: "Đây là chút thổ sản ta mang từ Dương Châu về, đồ lớn là cho phu nhân, đồ nhỏ là cho tỷ, đa tạ tỷ đã chiếu cố, chút lòng thành, tỷ giữ lại chơi nhé."
Hồng Yến rất quý mến vị đại tiểu thư họ Lâu hành sự đoan chính này, liền giữ lại: "Phu nhân ngủ trưa dậy rồi, tiểu thư ở lại uống chén trà đi."
"Không dám làm phiền."
Khanh Vân vội vàng cáo từ. Tiết trời đã vào cuối xuân, vườn nhà Vân gia đẹp như vậy, hoa cũng sắp tàn hết rồi. Tuy nói là Mẫu Đan yến đã qua, nhưng năm nay tiết trời muộn, mẫu đơn vẫn chưa nở rộ. Nàng đi ngang qua Mẫu Đan đình Vân gia, nhìn thấy rừng trúc bên kia Thanh Khê, chính là nơi lần trước mình khóc bị Hạ Nam Trinh bắt gặp, không khỏi có chút ngại ngùng.
Nguyệt Hương không phải Ngọc Dung, đương nhiên không biết chuyện lần trước, thấy tiểu thư nhà mình nhìn chằm chằm vào rừng trúc xuất thần, có chút nghi hoặc, không biết là có ý gì.
"Lâu cô nương muốn đi thì cứ đi thôi." Một giọng nói mang theo ý cười từ trong đình truyền đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play