Hoàng hôn, Tấn Vương về đến phủ, người đầu tiên biết tin là trắc phi, nàng ta có tai mắt khắp phủ, trực tiếp mời chàng đến, Tấn Vương vốn định tới thư phòng lại bị mời qua, nhưng đa số các việc trong phủ đều giao cho nàng ta quản lý, thực sự phải đến gặp sau khi trở về.
Nói thật, Cơ Trường Uyên không mấy hài lòng với vị trắc phi này, ngoài việc trước đây phụ thân nàng ta thân cận với Thái tử thì trông nàng ta có vẻ không thông minh lắm, trong phủ chỉ có mấy nữ nhân mà cũng quản không xong, chuyện của Mai Tố Tố đợt trước suýt gây họa, nếu không phải chàng ra tay dọn dẹp hậu quả thì có lẽ Lâm Ấu Vi phải lộ mặt, khó khăn lắm chàng mới giấu được hai người này trong phủ, không phải để rước thị phi vào mình, nàng ta cho rằng có Liễu thị và Trịnh thị đứng ra nhận tội thì chàng sẽ không trách tội nàng ta ư? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.
Nếu không phải phụ hoàng ban hôn, chàng sẽ chẳng bao giờ nhìn trúng một nữ nhân thế này, còn không bằng Mai Tố Tố, ít nhất nàng cũng biết nhìn sắc mặt của chàng.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Cơ Trường Uyên vẫn sải bước về phía hậu viện.
Khi chàng đến, trắc phi đang ngồi ngay ngắn, trên bàn bày đầy thức ăn, nữ nhân vấn kiểu tóc tinh xảo phức tạp, mặc chiếc váy lụa có họa tiết mây trang nhã, dày dặn và sang trọng, là sản phẩm từ trong cung đưa tới, cầu kỳ hơn những nữ nhân khác trong phủ, hình như nàng ta rất thích loại trang phục này, mỗi lần chàng đến đều thấy nàng ta mặc ba lớp trong, ba lớp ngoài.
Vừa thấy có người tới, trắc phi vội vã đứng dậy thỉnh an, khóe miệng Cơ Trường Uyên nhếch lên, không vạch trần tâm tư của nàng ta, vòng qua nàng ta đi về phía bàn, không thèm quan tâm đối phương, trực tiếp cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Trắc phi dường như đã quen, do dự liếc nhìn chàng, ma ma ra hiệu bằng mắt, nàng ta cẩn thận bước tới, gắp thức ăn cho chàng, nhỏ giọng giải thích: “Thiếp nghĩ vương gia có thể về bất cứ lúc nào, nên mấy ngày nay thiếp đều dặn người chuẩn bị thức ăn, vương gia vất vả rồi."
Dù Cơ Trường Uyên cảm thấy hơi đói, nhưng chàng ăn được mấy miếng lại không ăn nổi nữa, dù chàng là người thích cay thích mặn, nhưng giờ đây trời nóng bức, đồ ăn vừa cay vừa nhiều dầu mỡ trước mặt, khiến chàng cảm thấy rất ngấy, vậy nên chàng mới nói trắc phi không thông minh lắm, giống như phụ thân nàng ta, thích tỏ vẻ bản thân thông thái, mới nghe gió đã cho rằng sẽ có mưa, biết khẩu vị của chàng nặng, lần nào chàng đến cũng toàn bày những món ăn này.
Trong lòng cảm thấy không thoải mái, cộng thêm mấy ngày này ở bên ngoài không thuận lợi, chàng trực tiếp buông đũa, bưng trà bên cạnh lên uống, trắc phi vừa gắp thức ăn vào bát chàng, nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng căng thẳng, không biết nàng ta có làm gì chọc giận chàng không.
Trán nàng ta rịn mồ hôi.
Cơ Trường Uyên liếc qua, không nói gì, sắc mặt càng khó coi hơn.
Trắc phi cầm đũa cũng không được, đặt xuống cũng không xong, nàng ta đang hoảng sợ thì bỗng nghe thấy nam nhân nói: “Gần đây trong phủ thế nào?”
Giọng điệu bình tĩnh, không phân biệt được chàng đang vui hay tức giận.
Nhưng trắc phi lại cảm thấy nhẹ nhõm, nàng ta suy nghĩ, âm thầm sắp xếp câu từ trong đầu, sau đó kể cho chàng nghe tình hình trong phủ gần đây, kể gần xong, nàng ta bỗng ngừng lại, giọng nói nhỏ đi, ngẩng đầu lên thăm dò ánh mắt của chàng, ngập ngừng nói: "Chỉ là..."
Khuôn mặt của nam nhân tuấn tú, đôi tay thon dài cầm nắp chặn lá trà, nghe đến đây, lông mày hơi nhíu lại, nheo mắt liếc nàng ta.
Rõ ràng chàng chưa nói gì, nhưng trắc phi lại thấy run, suýt không giữ nổi nụ cười trên mặt, vội cúi đầu, nói: “Chỉ là hôm nay Mai thị gây chuyện, có hơi khó xử lý."
Sau đó, nàng ta kể ngắn gọn những chuyện xảy ra hôm nay, không dám thiên vị ai, nhưng khi kể đến Mai Tố Tố, nói thêm một câu: “Thiếp hơi lo nên đợi đại phu bắt mạch xong rồi gọi tới hỏi vài câu."
Nói đến đây, giọng của nàng ta lại dừng, nhưng không dám nhử nữa, trực tiếp nói: “Đại phu nói mạch của Mai thị bình ổn, nhịp nhàng có lực, khí huyết dồi dào, không có gì nghiêm trọng..."
Càng nói, giọng nàng ta càng nhỏ.
Nghe vậy, Tấn Vương cười lạnh.
Khí huyết dồi dào mà có thể ngất xỉu vì hoảng sợ?
Chàng hiểu rất rõ nữ nhân kia có đức hạnh thế nào, ngay cả chàng nàng còn chẳng sợ thì nói gì đến Liễu thị và Trịnh thị?
Nghĩ đến đây, chàng không thể kìm nén cơn tức giận, mấy ngày trước nàng còn luôn miệng nói bản thân sẽ ngoan ngoãn, chàng chỉ không về phủ mấy ngày, nàng đã gây chuyện rồi.
Tuy nhiên Tấn Vương không nói gì trước mặt trắc phi, chỉ ngồi một lúc, hỏi vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Trắc phi tiễn chàng ra ngoài, trời nhá nhem tối, nhìn bóng lưng nam nhân từ từ rời đi, ngoài cảm giác nhẹ nhõm, trong lòng nàng ta còn có chút mất mát khó tả.
Mãi đến khi người đi khuất tầm mắt, Chu ma ma sau lưng tiến lên một bước, không nhịn được nói: "Chủ tử..."
Chân mày cau có, muốn nói điều gì đó.
Trắc phi thả lỏng, đặt tay lên cẳng tay của Chu ma ma, lúc này mới phát hiện có một tầng mồ hôi trên lưng nàng ta, y phục dính vào cơ thể, cảm giác nhớp nháp khó chịu, nàng ta lắc đầu, bất lực nói: “Ma ma, ngươi không cần phải nói nhiều, ta hiểu ý của ngươi, chỉ là..."
Chính phi còn chưa vào cửa, theo tính cách của vương gia, tuyệt đối không để nàng ta có con trước, chuyện này không đúng đạo lý.
Hơn nữa, nàng ta thực sự sợ chàng, mỗi lần vương gia im lặng nhìn nàng ta, không nói một lời, chân nàng ta sẽ run rẩy.
Thật ra vừa rồi nàng ta nói thế cũng mang tâm tư riêng, nàng ta nhận ra hôm nay tâm tình của vương gia không tốt, không dám gây rối thêm, muốn chuyển rắc rối sang hướng khác, tránh để bản thân chịu tội.
Đương nhiên Chu ma ma hiểu ý nàng ta, trong lòng hơi buồn phiền, nhưng cũng khó nói thêm gì nữa, dù sao bà cũng sợ Tấn Vương, vị này chính là Diêm Vương sống. Khi Tiền thị phạm lỗi, vị tổ tông ấy gọi tất cả mọi người trong phủ đến chứng kiến, đánh chết hai mươi người hầu, tiếng kêu gào không ngớt, máu thịt lẫn lộn, giờ bà chỉ cần nghĩ đến vẫn cảm thấy tê tái.
Bên ngoài đồn chàng lòng dạ độc ác cũng không sai.
Cơ Trường Uyên đi ra ngoài, Thôi Tổ An đi theo sau nửa bước, tỉ mỉ kể lại những chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay, kể cả nguyên nhân và hậu quả chuyện của Mai Tố Tố, chi tiết hơn nhiều so với những gì trắc phi nói.
Nam nhân nhếch môi, đến lối rẽ, chàng vốn định về thư phòng, bỗng dừng chân, rẽ sang hướng khác.
Ánh mắt của Thôi Tổ An ở phía sau tối lại, cúi đầu che đậy, nhanh chóng bước theo, vội bổ sung thêm vài câu, thậm chí lặp lại những lời Mai Tố Tố đã nói khi thỉnh an mấy ngày nay.
Sắc mặt Cơ Trường Uyên bình tĩnh, đến khi nhìn thấy tiểu viện, chàng mới hừ lạnh một tiếng: "Ngu ngốc."
Không biết chàng đang mắng Mai Tố Tố hay đám trắc phi.
Khi chàng đến, Mai Tố Tố đã đi ngủ.
Thật ra nàng không ngủ được, nghe tin Tấn Vương về đến phủ, nàng bèn hoảng sợ, tại sao sớm không về muộn không về, lại nhất định về vào lúc này, nếu nàng biết trước, hôm nay chắc chắn đã không bốc đồng như thế.
Chẳng còn cách nào khác, nàng đành giả vờ ốm, đi ngủ sớm.
Vốn tưởng rằng chàng sẽ nghỉ ngơi ở chỗ trắc phi, tệ nhất cũng sẽ đi an ủi một trong hai vị phu nhân kia, nhưng ngờ đâu chàng lại đến chỗ của nàng, chẳng lẽ đến để hỏi tội?
Nàng cảm thấy không chắc chắn, nhất thời hoảng hốt.
Nhưng nàng vẫn nhanh chóng đứng dậy sửa soạn, vừa sắp xếp người chuẩn bị nước nóng, vừa sai người đến trù phòng lấy hai món điểm tâm.
Đèn trong phòng lần lượt được thắp sáng, khi Tấn Vương bước vào, Mai Tố Tố đang vấn tóc bằng một cây trâm ngọc, vài sợi tóc trước trán buông dọc xuống má, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của nàng, trên người nàng mặc một chiếc váy trắng, thoáng chút vội vàng, dây đai chưa buộc chặt, đường viền cổ áo hơi mở, áo lót mỏng nhạt màu và làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện.
Tấn Vương ngồi xuống, xua tay với những người khác: "Không cần điểm tâm, ta muốn một bát mì gà sợi."
Hoa Nùng vừa bước ra cửa, nghe chàng nói vậy, vội vàng quay người lại hành lễ: “Vâng.”
Đúng lúc này, Thôi Tổ An bưng bộ trà cụ vào, pha một tách trà cho Tấn Vương.
Mai Tố Tố đứng bên cạnh quan sát, đợi Thôi Tổ An lui sang một bên, nàng nhanh chóng mở to đôi mắt, bước tới, yêu kiều gọi: "Vương gia..."
Vẻ vui mừng trong giọng điệu ấy chẳng hề che giấu.
Nam nhân không trả lời, chàng cụp mắt uống một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, chẳng biết vui buồn gì.
Mai Tố Tố không chắc lắm, ngập ngừng tiến lại gần chàng, trước khi nàng dựa sát, nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm lướt qua khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay, trong phủ náo nhiệt nhỉ."
Giọng điệu không thăng không trầm, thậm chí còn có chút châm chọc.
Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ, không chắc chàng đã nghe kể những gì, hai chân dừng bước, rồi bình tĩnh lặng lẽ lùi lại một chút.
Nhưng trên mặt nàng lại không hề lộ vẻ hoảng hốt, còn nghiêng đầu ngây thơ nhìn chàng, dường như chẳng hiểu chàng đang nói gì.
Chà, nàng không chỉ gây chuyện thị phi, trả đũa, còn biết giả ngốc, chàng thực sự đã đánh giá thấp nàng rồi.
Cơ Trường Uyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hai người đối nhau, có lẽ chàng bị da mặt dày của nàng đánh bại, cuối cùng chàng dời tầm mắt trước, hừ lạnh một tiếng, cụp mắt nhấp thêm một ngụm trà, sau đó cảnh cáo: “Không có lần sau."
Giọng chàng hơi nghiêm nghị.
… Không có lần sau.
Tức là, nếu lần sau nàng còn tái phạm, chàng sẽ không bỏ qua.
Chàng sẽ trả nàng về giáo phường hay trực tiếp lén xử lý?
Dù họ mới ở cạnh nhau mấy ngày, nhưng Mai Tố Tố chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy chàng sẽ thực sự làm vậy.
Trù phòng mang mì và nước nóng vào.
Nam nhân không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn mì, ăn xong, chàng quay người đi tắm.
Mai Tố Tố ngồi một lúc, nghe tiếng nước chảy truyền ra từ gian phòng bên cạnh, trợn mắt, quay người, leo thẳng lên giường.
Lúc lên giường, nàng cố tình dùng chân dẫm lên chiếc gối bên ngoài.
Bà đây không phục vụ nữa.
Sau khi Tấn Vương tắm rửa xong, chàng phát hiện căn phòng đặc biệt yên tĩnh, chẳng có bóng người quen thuộc ngồi đó, mà trên giường lại có đường cong lả lướt.
Không suy nghĩ nhiều, chàng đi về phía giường, nằm xuống, tiếp tục suy nghĩ chuyện trong đầu.
Thái tử vừa ngã xuống, mấy hoàng tử lớn tuổi đã ngo ngoe rục rịch, các huynh đệ đều vội vàng lộ mặt, chàng cũng rất sốt ruột.
Phụ hoàng đã lớn tuổi, gần đây trong cung có rất nhiều người mới, nhưng phụ hoàng lại không tình nguyện đến cung của các phi tần địa vị cao, đêm nay trong cung tổ chức yến tiệc, trước khi rời đi, lời của Thục phi rất sâu xa, nói rằng Hoàng thượng thường nhắc đến tỷ tỷ, hỏi thăm tình hình của Chân gia.
Đã gần hai mươi năm kể từ khi mẫu phi qua đời, mà phụ hoàng vẫn nhớ đến, phần ân sủng này rất hiếm có trong hậu cung, nhưng phụ hoàng chỉ nhớ đến mẫu phi trong ngày giỗ hằng năm, bây giờ đột nhiên nhắc tới, còn hỏi về tình hình của Chân gia, chàng cực kỳ thắc mắc, liệu phụ hoàng còn có ý khác?
Hiện tại triều đình biến động khôn lường, càng khó đoán được tâm tư của phụ hoàng, chàng không dám phạm một sai lầm nào.
Dù chàng giấu chuyện của Lâm Ấu Vi và Mai Tố Tố với người khác, nhưng chưa từng nghĩ sẽ giấu phụ hoàng…
Nghĩ đến đây, chàng chợt nhận ra hình như có gì đó lạ lạ, dừng lại một lúc lâu mới phát hiện căn phòng quá yên tĩnh, đáng lẽ lúc này nữ nhân nào đó phải sát lại bên chàng mới đúng.
Chàng vô thức quay đầu nhìn sang, thấy nữ nhân bên cạnh đang nằm quay lưng về phía chàng, hiếm khi nàng không quấn người.
Chàng cảm thấy kỳ lạ, cau mày hỏi người nằm bên trong: "Sao vậy?"
Mai Tố Tố nghe thấy chàng nói, vốn muốn lên giọng, nhưng lại đổi ý, sợ chàng không thích trò này, đành quay đầu lại nhìn chàng, nhưng nàng cũng không phải người nóng nảy, đặc biệt là khi nghĩ đến miếng ngọc bội trong tay, nàng bỗng cảm thấy lo lắng, chí ít trước khi bị chàng phát hiện, có lẽ nam nhân này sẽ không làm gì nàng.
Nghĩ đến đây, Mai Tố Tố đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn còn chút giá trị, vậy nên nàng không quá sợ hãi trước câu hỏi của chàng, còn muốn kiểm tra giới hạn của chàng. Nàng nhìn chàng, bĩu môi, nói với vẻ không phục: "Tại sao chỉ có thiếp không thể tái phạm? Còn họ thì sao, họ đều bắt nạt thiếp, thiếp còn phải nhượng bộ ư?”
Dường như nàng càng nói càng tức giận, cuối cùng nói bừa: “Đâu phải do thiếp chủ động bắt nạt người khác, ngài chỉ hung dữ với thiếp, Thẩm lang không hề bắt nạt thiếp như thế này, chỉ có ngài thiên vị…”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt nam nhân đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong phòng có hai ngọn đèn sáng, dưới ánh nến mờ ảo, trông chàng càng thêm u ám đáng sợ.
Mai Tố Tố nhận ra, giọng dần nhỏ lại, cuối cùng không nói thành lời.
Nàng biết mình lỡ lời, cúi đầu xuống, nhưng cũng chẳng chịu nhận lỗi sai, cứng cổ không nói nữa, nhưng qua góc nghiêng, đôi mắt lại đỏ hoe.
Sắc mặt nam nhân u ám khó coi, mím môi đang định lên tiếng, ngờ đâu đối phương đã nhanh hơn chàng một bước, quay người lại đánh chàng một cái, bướng bỉnh bảo: “Ngài cũng bắt nạt thiếp, thấy thiếp dễ bắt nạt nên ai cũng bắt nạt thiếp, thiếp không thích ngài nữa..."
Đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, đánh liên tục vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của nam nhân, đánh được một lúc, tay nàng đau nhức, lại chuyển sang nhéo chàng, Tấn Vương chưa kịp tức giận, đã bị nàng véo đến mức da đầu tê dại.
Một tay chàng nắm lấy hai cổ tay của nàng, sắc mặt tối sầm, quát lớn: “Làm trò gì đấy?”
Tuy giọng điệu không tốt nhưng nghe có vẻ chưa thực sự tức giận, Mai Tố Tố vặn vẹo tay, thấy bản thân không thể cử động được, tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp thắp lên ngọn lửa tức giận.