Trắc phi của vương phủ là người rất kỹ tính, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã dậy xử lý công việc, đủ thứ quy tắc rườm rà, nghe nói phụ thân nàng ta là quan lớn tứ phẩm giữ chức tự cái gì đó khanh, Mai Tố Tố hơi quê mùa, nghe nha hoàn nói hai lần rồi mà vẫn không thể nhớ được, chỉ biết là rất ngầu thôi.

Bây giờ trong phủ không có chính phi, nàng ta là lớn nhất, Liễu phu nhân và Trịnh phu nhân vì muốn nịnh bợ nàng ta nên mỗi ngày đều đến thỉnh an từ rất sớm, Mai Tố Tố cũng muốn qua đó nịnh bợ nhưng nàng thật sự lực bất tòng tâm, tên cẩu vương gia kia tinh lực dồi dào, nàng dậy sớm không nổi, Mai Tố Tố nghĩ chắc vị trắc phi kia ghét nàng lắm.

Đương nhiên, nàng còn mặt dày đến nỗi nghĩ rằng, trong phủ chắc chẳng có nữ nhân nào ưa nàng.

Tấn Vương không phải là người ham mê nữ sắc, điều này có thể thấy rõ qua số lượng nữ nhân trong hậu viện vương phủ, vương phủ rộng lớn như vậy, cộng thêm Lâm Ấu Vi và Mai Tố Tố mới đến thì cũng chỉ có năm nữ nhân, nghe nói trước đây còn có một vị phu nhân, không biết vì sao chọc giận tên cẩu vương gia, cuối cùng bị ném vào am ni cô, chẳng có gì gọi là luyến tiếc.  

Thế nên người trong phủ rất sợ chàng, bởi vì… tên này là đồ qua cầu rút ván.

Vương phủ không có vương phi, trước đây Tấn Vương có một vị hôn thê được Hoàng thượng ban hôn cùng lúc với trắc phi, đáng tiếc người còn chưa kịp vào phủ đã qua đời vì bệnh, vị trí chính phi cũng vì thế mà bỏ trống, nhưng mà lão Hoàng thượng có thể ban nữ nhi của một quan tứ phẩm cho chàng làm trắc phi, chứng tỏ chàng rất được yêu thương, không cần lo sau này không có mối hôn sự tốt.

Mai Tố Tố còn nghe nói, thật ra cẩu vương gia không phải nhi tử thân sinh của đương kim Thục phi, Thục phi chỉ là di mẫu của chàng, năm xưa mẫu thân chàng là một phi tần rất được sủng ái, đáng tiếc chẳng biết vì sao lại mất sớm, vì để giữ vững sự sủng ái ấy, nhà mẹ đẻ của mẫu thân chàng đã đưa một nữ nhân có vẻ ngoài tương tự vào cung, người đó chính là Thục phi.

Tóm lại rất phức tạp, không phải là chuyện mà Mai Tố Tố có thể hiểu được.

Tối qua Tấn Vương không về phủ, Mai Tố Tố cũng không thể kiếm cớ lười biếng được nữa, thật ra dù nàng có đến hay không, trong lòng trắc phi vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn phải thể hiện thái độ.

Trời còn chưa sáng Mai Tố Tố đã ra khỏi cửa, trước khi ra ngoài còn cẩn thận chuẩn bị y phục, tuân theo phép tắc không được mắc lỗi, nàng chọn một bộ y phục màu xanh nhạt rất bình thường, muốn che đi vẻ nổi bật của khuôn mặt, cơ thể và vẻ ngoài quá xinh đẹp của mình, y phục có màu sắc hơi nổi khi khoác lên người nàng sẽ khiến nàng trông cực kỳ chói mắt, vốn nghĩ mặc y phục nhạt màu sẽ khá hơn một chút, nào ngờ tuy giảm đi sự rực rỡ nhưng lại tăng thêm vẻ yêu kiều thanh khiết tự nhiên. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“...” Được rồi, chuyện này không thể trách nàng được.

Thật ra trong tủ chẳng có mấy bộ đẹp, nhưng biết làm sao chứ, cơ thể này vốn đã đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, Mai Tố Tố chỉ đành cứ vậy mà ra ngoài.

Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, lúc ra khỏi sân phát hiện trong phủ rất yên tĩnh nhưng đám hạ nhân đều đã dậy hết, mỗi người một việc, không gây ra tiếng động nào, cũng chẳng ai thì thầm to nhỏ với nhau.

Nhìn thấy nàng cũng không tỏ ra ngạc nhiên, còn lễ phép khom người hành lễ, gọi một tiếng “Mai phu nhân”.

Mai Tố Tố đi theo Hoa Nùng một đoạn đường khá dài, vương phủ rất rộng, quanh co khúc khuỷu, đi vòng qua vườn hoa, đi qua các lầu gác, đình đài và vài viện rồi lại đi qua một rừng trúc mới tới nơi ở của trắc phi, viện của trắc phi lớn hơn tiểu viện của Mai Tố Tố không biết bao nhiêu lần, phải đi qua mấy cánh cửa cứ cách vài bước lại có người canh giữ, đám hạ nhân mắt không dám nhìn ngang, im lặng ngoan ngoãn, ai cũng giữ đúng phép tắc, làm đúng phận sự của mình.

Mai Tố Tố được dẫn vào phòng khách, trong phòng có thắp đèn nhưng vẫn hơi tối, khi vào mới thấy bên trong đã có hai người ngồi, một người bên trái và một người bên phải, nàng nhận ra hai người họ, người bên trái mặc trang phục màu xanh lam là Liễu phu nhân, phụ thân làm quan ở kinh thành, địa vị hơi cao nhưng vẻ ngoài bình thường.

Người bên phải mặc trang phục màu đỏ thẫm là Trịnh phu nhân, phụ thân là một huyện lệnh ở phía nam, vẻ ngoài thanh tú, nghe nói trước đây Trịnh phu nhân có được chút sủng ái, nhưng cũng không phải yêu chiều gì nhiều, vào phủ đã nhiều năm nhưng chỉ có cái danh phu nhân, lại chẳng có đứa con nào.

Trước đây Mai Tố Tố còn nghĩ tên cẩu vương gia kia không gần nữ sắc có phải là vì chê nhan sắc của nữ nhân trong phủ không đẹp hay không, dù sao khuôn mặt của mấy vị chủ tử kia, bao gồm cả trắc phi cũng không đẹp bằng nàng ở hiện đại.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, tên cẩu vương gia đó thân phận cao quý, muốn mỹ nữ thế nào mà chẳng được? Hơn nữa chàng lớn lên trong cung, mỹ nhân trong cung nhiều vô số kể, chắc là tên cẩu vương gia này chỉ chuyên tâm gây dựng sự nghiệp thôi.

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy chỉ dựa vào nhan sắc xinh đẹp của mình để giữ người thì e rằng không đủ.

Đến đây, bỗng nhiên đầu nàng hơi đau.

Nàng cúi đầu bước vào trong, khi bước qua ngưỡng cửa thì lấy khăn tay che miệng khẽ ngáp một cái, đột nhiên dậy sớm thế này nàng vẫn chưa quen.

Nàng đi thẳng đến bên cạnh Trịnh phu nhân rồi ngồi xuống, hai vị phu nhân bên cạnh đều nhìn sang, ánh mắt dò xét ẩn ý nhưng vẻ mặt không có gì thay đổi, còn giả vờ chào hỏi: “Muội muội đến rồi, mấy ngày không gặp.”

Người nói câu này là Liễu phu nhân, dù trong vương phủ có phân biệt cao thấp nhưng người cao quý nhất vẫn là Tấn Vương, đối với nữ nhân mà nói, được sủng ái và không được sủng ái vẫn có sự khác biệt, trước đó vài ngày ngay cả hạ nhân cũng dám tỏ thái độ với Mai Tố Tố, mà giờ đây hai vị phu nhân cũng phải để mắt đến nàng. 

Sự khác biệt rõ rệt này, Mai Tố Tố đã cảm nhận được từ lâu, ví dụ như mấy cái bánh bao thịt nóng hổi và cháo trắng ăn sáng nay, trước đây làm gì có chuyện được đối đãi như thế?

Liễu phu nhân có dáng vẻ nho nhã, nước da trắng ngần, lông mày hơi thưa khiến ngũ quan có phần nhạt nhòa, trông hơi ốm yếu nhưng theo quan sát của Mai Tố Tố, nàng ta là người kiêu ngạo lại còn hẹp hòi, cậy có phụ thân là quan lại trong kinh, nữ nhân trong phủ ngoại trừ trắc phi ra thì gặp ai nàng ta cũng thấy chướng mắt, trước đây mỗi lần thấy nàng đều mỉa mai chế giễu, giờ tuy không còn mỉa mai nữa nhưng lại bắt đầu nói bóng nói gió.

Cái gì mà mấy ngày không gặp? Nói cứ như nàng đang ỷ sủng sinh kiêu vậy.

Nàng không đến thỉnh an đã rõ như ban ngày.

Mai Tố Tố cũng chẳng ngốc, tuy câu nói ấy có ý mỉa mai nhưng còn một cái bẫy lớn khác đang chờ nàng, bây giờ đang ở trong địa bàn của trắc phi, họ nói gì trắc phi đều biết. Nghĩ kỹ lại, nàng nhận ra dù mình có trả lời thế nào cũng không ổn, chẳng thể nói cơ thể không khỏe được, ai cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì nhưng một khi nói ra thì không khác nào cố tình gây thù chuốc oán.

Nhưng nếu im lặng lại giống như mình coi thường trắc phi, người khác đều tới thỉnh an sao chỉ có nàng không tới?

Nghĩ đến đây, Mai Tố Tố thầm oán hận, âm thầm ghi nhớ mối thù này với nữ nhân trước mặt, tương lai có cơ hội nàng sẽ trả đũa. 

Dù trong đầu nghĩ vậy nhưng nét mặt nàng vẫn bình tĩnh, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười ngại ngùng với nàng ta, trông như nghe không hiểu nàng ta nói gì, ngượng ngùng bảo: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”

Nàng trả lời không mềm mỏng cũng không cứng rắn.

Nàng biết rất rõ tình hình hiện tại của mình, trong phủ này nàng không thể đắc tội với bất kỳ ai, nếu cẩu vương gia muốn nàng ngoan ngoãn thì nàng ngoan ngoãn thôi, chẳng phải chỉ là vài câu thôi sao, không đau cũng chẳng ngứa gì.

Liễu phu nhân ngồi trước mặt nghẹn họng, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhíu mày nhìn Mai Tố Tố, không biết nàng thật sự không hiểu ý trong lời nói hay là cố tình giả vờ không hiểu.

Ngược lại Trịnh phu nhân ngồi bên cạnh che miệng cười khẽ: “Mấy ngày không gặp, muội muội ngày càng lanh lợi, chẳng trách lại được vương gia sủng ái. Có điều sao hôm nay muội lại ăn mặc đơn giản thế này? Từ trước tới nay trắc phi luôn thích những màu sắc rực rỡ, lần sau muội muội nhớ ăn mặc tươi sáng một chút, đừng kiêng dè tỷ muội chúng ta.”

So với Liễu phu nhân, trình độ của Trịnh phu nhân cao hơn gấp mấy lần.

Những câu nói dịu dàng ân cần nhưng lời vừa dứt đã khiến đầu Mai Tố Tố nổ tung, nghe thì có vẻ bình thường, nhưng nghĩ kỹ mới thấy bên trong ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa.

Khi thì nói nàng được sủng ái, khi thì nói nàng coi thường trắc phi, ăn mặc đơn giản như thế đến thỉnh an như thể cố ý dằn mặt người khác.

Lại còn nói từ trước tới nay trắc phi luôn thích màu sắc rực rỡ, vừa chỉ ra trước giờ Mai Tố Tố nàng ít khi đến nên chẳng biết sở thích của người khác, vừa ám chỉ với trắc phi rằng nàng ta thường xuyên đến thỉnh an nên biết nhiều hơn, còn việc trắc phi có thật sự thích màu sắc rực rỡ hay không thì có quan trọng gì? Dù sao khi lọt vào tai trắc phi nàng cũng không có lợi, thậm chí còn chụp cho nàng cái mũ coi thường người khác, ỷ sủng sinh kiêu.

Quá đáng nhất là còn thêm một câu “đừng kiêng dè tỷ muội chúng ta”,  là không cần kiêng dè bọn họ hay là không cần kiêng dè trắc phi, tự cho mình là thông minh sợ cướp mất sự chú ý của trắc phi?

Nếu trắc phi nghe được trong lòng chắc chắn sẽ cười khẩy, sự chú ý của nàng ta còn cần Mai Tố Tố nàng đến cướp sao?

Đúng là từng câu từng chữ đều như dao găm!

Mai Tố Tố cúi đầu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Sợ quá sợ quá, thế thì làm sao chơi tiếp được đây? Có cảm giác nếu đây là một bộ phim cung đấu, chắc chắn nàng sẽ chết ngay từ tập đầu tiên.

Nàng vắt óc suy nghĩ xem làm sao để trả lời, còn chưa kịp nghĩ ra đã nhìn thấy Chu ma ma bên cạnh trắc phi bước tới, tuổi tác ma ma tuy không lớn nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, chẳng biết có phải đã nghe thấy các nàng nói chuyện hay không mà ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người Mai Tố Tố khá lâu, cũng không có thiện cảm gì.

Hình như Liễu phu nhân ngồi trước mặt đã nhận ra, khẽ cười một tiếng, âm thanh giống như từ trong mũi phát ra đầy vẻ hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Liễu phu nhân và Trịnh phu nhân đứng dậy trước, khách sáo nói: “Chu ma ma.”

Mai Tố Tố lập tức theo sau, cúi đầu cũng gọi một tiếng: “Chu ma ma.”

Chu ma ma lên tiếng, nghiêm mặt nói: “Ba vị chủ tử hãy về đi, trắc phi làm việc quá sức, hôm nay cảm thấy không khỏe nên không đến được.”

Giọng điệu bình thản, không giận mà uy.

Ba người Mai Tố Tố nghe vậy, đồng thời khụy gối hành lễ: “Trắc phi cung an.”

Ba người đứng dậy gật đầu với ma ma, xoay người ra khỏi cửa.

Mai Tố Tố đi phía trước, vừa bước ra khỏi cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của ma ma: “Lần sau Mai chủ tử đến thỉnh an, xin hãy mặc y phục màu sắc may mắn hơn một chút.”

Ngoài giọng nói lạnh lùng, còn có một ánh mắt lạnh như băng chiếu sau lưng nàng. ( truyện trên app T Y T )

Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ.

Liễu phu nhân và Trịnh phu nhân cũng nghe thấy, khi đi vòng qua nàng đều lấy khăn che miệng cười trộm.

Đặc biệt là Liễu phu nhân, còn quay đầu lại liếc nàng đắc ý, ánh mắt kiêu ngạo mỉa mai.

Mấy ngày tiếp theo, Tấn Vương đều không về phủ.

Cuộc sống của Mai Tố Tố bỗng chốc trở nên khó khăn, đặc biệt là mỗi sáng khi thỉnh an, bị Liễu phu nhân và Trịnh phu nhân cùng nhau xoi mói, nàng cũng chính thức gặp được trắc phi, lớn hơn nàng vài tuổi, dáng vẻ rất đoan trang, ngồi ở trên cao thờ ơ nhìn nàng bị hai người kia ép đến mức đỏ mặt tía tai.

Ban đầu, Mai Tố Tố đúng là bị chọc đến mức không biết đáp trả làm sao, chủ yếu là do người xưa nói chuyện thích vòng vo, chỉ riêng việc suy nghĩ ý nghĩa bên trong cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi, huống chi còn phải dùng cách tương tự để đáp trả lại, một tràng chửi thề trong lòng không thể thốt ra, sao không thấy bực bội cho được.

Bị chọc tức mấy lần, nàng cũng chẳng muốn nhịn nữa, bắt nạt người ta đến mức nghiện rồi à?

Nàng không dám đối phó với trắc phi, chẳng lẽ còn không dám đối phó với hai vị phu nhân kia sao? Chân đất thì sợ gì giày rách, dù sao nàng cũng thảm đến mức này rồi còn sợ ai nữa chứ?

Ngày thứ ba sau khi thỉnh an trở về, Mai Tố Tố thở hổn hển đi quanh phòng hai vòng, cuối cùng cười khẩy sai Hoa Nùng gói hai gói trà đưa cho hai vị phu nhân, còn cố ý dặn dò một câu: “Cứ nói trà này do vương gia ban, nếu hai vị tỷ tỷ không chê có thể dùng thử, trà có tác dụng làm thơm miệng, rất thích hợp với hai vị tỷ tỷ.”

Hoa Nùng nghe xong câu này, lập tức đứng ngây tại chỗ, ý mỉa mai trong câu nói đó nàng ấy nghe ra.

Thế chẳng phải đang chửi thẳng mặt hai vị phu nhân miệng rất hôi ư?

Nếu lời này truyền ra ngoài, nàng ấy cảm thấy trong vòng một ngày cả vương phủ sẽ loạn hết lên.

Do dự nhìn Mai Tố Tố, khẽ khuyên nhủ: “Chủ tử, việc này e là không ổn đâu?”

Mai Tố Tố trừng mắt nhìn nàng ấy, khịt mũi nói: “Bảo đi thì đi đi, nói nhiều vậy làm gì?”

Nha hoàn rụt cổ lại, thật sự cầm hai gói trà đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, trong lòng Mai Tố Tố lập tức cảm thấy thoải mái vô cùng, chẳng phải bọn họ ghen tị vì nàng được sủng ái sao? Vậy thì nàng sẽ khoe khoang cho bọn họ xem, nghĩ đến sắc mặt của hai vị phu nhân khi nghe được những lời này, cả người nàng đều cảm thấy dễ chịu.

Hổ không gầm, tưởng nàng là mèo bệnh à?

Buổi chiều nàng lập tức giả bệnh, dù sao mấy ngày nay cẩu vương gia cũng không ở trong phủ, chẳng có vẻ gì là sắp về, dù có làm loạn lên thì đợi chàng về chắc cũng đã xong chuyện rồi.

Trong lòng Mai Tố Tố đắc ý về sự thông minh của mình.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trà vừa đưa qua, hai vị phu nhân đã lập tức nổi cơn thịnh nộ, Hoa Nùng không được gặp mặt hai vị phu nhân, phải nhờ nha hoàn truyền lời, hai vị phu nhân biết, đồng thời nô tài và nha hoàn bên dưới cũng biết.

Mấy ngày nay chuyện Mai Tố Tố bị hai vị phu nhân cùng nhau bắt nạt trong phủ ai cũng hay, mọi người đều nghĩ chắc do chuyện lần trước nên Mai phu nhân mới trở nên nhát gan, sợ phiền phức, ngoài ra nhìn thái độ của trắc phi là biết đang dung túng cho hành vi của hai phu nhân nên đám hạ nhân cũng bắt đầu gió chiều nào theo chiều ấy.

Ai ngờ Mai phu nhân đột nhiên ra chiêu mạnh tay như vậy, so với những lời nói bóng gió, mỉa mai của Liễu phu nhân và Trịnh phu nhân thì chiêu này của Mai phu nhân chẳng khác nào trực tiếp đến tận cửa tặng cho người ta một cái tát, mà còn là cái tát cực kỳ vang dội nữa chứ.

Lấy đồ vương gia ban thưởng ra để làm nhục người ta, lại còn thẳng thừng mắng người ta hôi miệng ai mà chịu được?

Hai người chạy tới chỗ trắc phi khóc lóc ầm ĩ.

Trắc phi nghe đến đau cả đầu, sai người đi gọi Mai Tố Tố đến, nào ngờ nha hoàn vừa ra khỏi viện đã gặp Hoa Nùng đang vội vã chạy tới, cuống quít nói Mai chủ tử nghe thấy hai vị phu nhân nổi giận, biết mình làm ơn mắc oán, trong lúc hoảng hốt đã ngất xỉu, muốn mời đại phu đến xem.

“...”

Chẳng biết trắc phi cảm thấy thế nào, chứ hai vị phu nhân ngồi bên dưới nghe xong thì tay đã siết chặt khăn, mặt mày méo xệch.

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!

Thật không biết xấu hổ, hôm nay coi như họ được mở mang tầm mắt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play