Thôi Tổ An ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, khẽ hỏi vọng vào: “Vương gia?”

Tấn Vương dừng lại một chút, rồi nói vọng ra: “Không có gì, lui ra đi.”

“Vâng.”

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Tấn Vương quay đầu nhìn nàng. Thấy Mai Tố Tố không dám lên tiếng, chàng cũng bình tĩnh lại, thậm chí còn có tâm trạng hỏi nàng: “Rốt cuộc là thế nào?”

Mai Tố Tố nghe vậy chỉ khép chặt miệng, không nói gì, lại ngẩng mặt lên, tức giận nhìn chàng.

Còn mặt mũi mà hỏi nàng sao?

Vừa rồi đã nói rõ như thế, sao còn giả vờ như không nghe thấy?

Tấn Vương hơi trầm tư, dường như đã nhận ra ý nàng, chàng nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Mai Tố Tố.

Bàn tay chàng vẫn đang nắm chặt tay nàng, khiến nàng không thể tránh đi, phải áp sát vào người chàng. Giờ nhìn kỹ lại, thấy tóc nàng đã rối tung lên vì giận dữ, tóc đen dày mượt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trông nàng có vẻ yếu ớt đáng thương, không rõ là vì tức giận hay do vừa dùng sức, gò má nàng ửng đỏ, cổ áo mỏng manh mở rộng, để lộ chiếc áo yếm thêu hoa hải đường cùng với đường cong đầy đặn. Cổ nàng thon gọn, làn da trắng như tuyết, chỉ nhìn thôi mà chàng đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Ánh mắt nam nhân dần dần u ám, chẳng biết đang che giấu điều gì, ánh nhìn của chàng khẽ lướt lên, cuối cùng dừng lại trên vầng trán trắng nõn của nàng, chàng nhỏ giọng: “Còn biết phép tắc không, dám động tay với cả bổn vương.”

Lời trách mắng này, vì hai người sát gần nhau nên vô tình mang theo vẻ mơ hồ, đầy ẩn ý.

Mai Tố Tố cắn môi, cũng nhận ra mình có phần làm quá, cẩn thận quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt chàng. Nhận thấy chàng không giận, đôi mắt ngập nước của nàng chớp chớp, rồi bỗng nhiên lại trợn mắt nhìn chàng, ngẩng cằm lên, tiếp tục tiến thêm một bước: “Thiếp mặc kệ, nhưng ngài cũng không thể thiên vị.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nàng sẽ không nhượng bộ đâu.

Biết nghe lời là một chuyện, nhưng nàng cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, nếu không nàng sẽ bị người khác ức hiếp đến chết mất.

Để nàng trở thành nơi trút giận cho người khác à? Nằm mơ đi!

Nàng không khỏi nghĩ đến Lâm Ấu Vi, thật đúng là mỗi người mỗi số phận. Sao nàng lại không có vận may như vị kia chứ, bị người ta ức hiếp, chỉ mới đáp trả chút thôi mà cũng trở thành lỗi của nàng, có còn thiên lý nữa không?

Tấn Vương nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng ngang bướng của nàng. Rõ là nàng đang cố tình giấu giếm suy nghĩ của mình, nhưng chàng lại chẳng cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy hơi thú vị. Chàng nhướng mày nhìn nàng, rồi hạ thấp tầm mắt, bàn tay to lớn vẫn đang giữ chặt cổ tay nàng, nhưng lực đã nhẹ hơn, ngón tay thô ráp xoa lên làn da mịn màng trắng nõn, giọng chàng trầm thấp, không rõ cảm xúc: “Vậy nàng muốn thế nào?”

Ngón tay chàng thô và có vết chai, khi vuốt qua da có cảm giác vừa đau vừa nhột. Mai Tố Tố không thoải mái, nhíu mày, cố gắng rút tay lại, nhưng không thành công.

Nghe chàng hỏi vậy, nàng chớp mắt, không hiểu chàng muốn nói gì.

Nàng ngẩng lên nhìn chàng, phát hiện chàng đang cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Trong lòng nàng suy nghĩ một chút, nếu chàng đã hỏi, sao nàng có thể bỏ qua cơ hội này?

Nàng cố tình hừ một tiếng, nghiêng người sang một bên tạo khoảng cách với chàng, rồi ngẩng cằm lên nhìn chàng, có điều giọng điệu đã khôi phục vẻ làm nũng: “Thiếp cũng chẳng phải người không biết lý lẽ, chuyện lần này không phải lỗi của thiếp. Quá tam ba bận, thiếp đã nhịn họ một hai lần, nhưng họ vẫn không biết dừng lại, thiếp chỉ ăn miếng trả miếng thôi, cuối cùng lại đổ hết lên đầu thiếp, như vậy không được.”

“Sao ngài không xem lại biểu hiện mấy ngày nay của thiếp? Mới đến đã chẳng phân đúng sai cảnh cáo thiếp không được làm thế nữa, không được làm thế là sao chứ? Có phải không cần biết thiếp làm gì, chỉ cần là thiếp làm thì đều là lỗi của thiếp? Thiên vị đến mức này…”

Còn chưa dứt câu, bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười khẽ.

Tuy Mai Tố Tố nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cực kỳ tức giận. Thấy chàng còn cười được, nàng càng bực bội hơn. Có điều nàng vẫn cố gắng kiềm chế, nói tiếp: “Thiếp chẳng đòi hỏi gì cả, chỉ hy vọng vương gia công bằng một chút. Nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự, là thiếp chủ động gây sự thì ngài muốn phạt thế nào cũng được. Nhưng nếu thiếp không nhịn được mà phản kháng, ngài phải phạt cả hai bên. Nếu thực sự không vừa mắt thiếp…”

Nàng ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nhỏ giọng: “Vậy có thể đưa thiếp về nhà không? Cũng tốt hơn nhắm một mắt làm ngơ.”

Câu cuối cùng, âm thanh nhẹ đến mức gần như thì thầm.

Nhưng Mai Tố Tố biết chàng nghe thấy. Ngay sau khi nàng vừa dứt lời, nàng cảm nhận được bàn tay của đối phương đã siết chặt lấy cổ tay nàng.

Cả căn phòng lại chìm vào im lặng, thậm chí có phần tĩnh lặng quá mức, không khí lạnh lẽo như chết chóc khiến Mai Tố Tố cảm thấy rờn rợn trong người, nàng không khỏi nghi ngờ liệu mình có liều lĩnh rồi không. Nhưng lời đã nói ra, chẳng có cách nào thu lại, chỉ đành dũng cảm tiếp tục.

Lúc lâu trôi qua, khi Mai Tố Tố cảm thấy mình sắp không chịu nổi định chuyển đề tài thì đột nhiên nam nhân lên tiếng, hỏi nàng với giọng điệu bình tĩnh: “Muốn về nhà?”

Mai Tố Tố không biết chàng đang ám chỉ hay chỉ đơn giản là buột miệng, nhưng bầu không khí tĩnh lặng trước đó khiến nàng rối loạn.

May mắn đầu óc nàng vẫn còn tỉnh táo, chẳng vội đáp lại, cúi thấp đầu, như thể đang chìm vào suy tư, sau đó khổ sở cười đáp: “Lúc nào cũng muốn về, thiếp không còn nhớ phụ mẫu trông như thế nào nữa rồi.”

Câu trả lời của nàng khiến nam nhân hơi ngạc nhiên, đối phương ngước mắt nhìn nàng: “Lúc ở Thẩm phủ không gặp họ à?”

Mai Tố Tố lắc đầu, rồi cúi người dựa hẳn vào lòng chàng, khuôn mặt vùi trong ngực chàng, có vẻ tâm trạng không tốt, ủ rũ đáp: “Không còn mặt mũi gặp họ.”

Cảm xúc ấy không phải giả vờ, có lẽ nàng sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cha mẹ ở thời hiện đại nữa.

“Thôi, không về nữa, biết đâu họ đã quên thiếp rồi, phụ mẫu vốn đã ghét bỏ nữ nhi như thiếp.”

Tấn Vương nghe ra vẻ uất ức trong giọng điệu của nàng, chàng còn cảm thấy hơi ẩm ướt trên ngực. Cụp mắt xuống, thả tay ra khỏi tay nàng, chuyển sang nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, hiếm hoi thể hiện sự quan tâm: “Nếu nàng muốn gặp, cũng có thể gặp được.”

Người Mai Tố Tố cứng lại.

Chàng nói là “gặp”, chứ không phải “về”. Chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt. “Gặp” có thể là sắp xếp đưa người vào trong phủ.

Vương phủ là nơi thế nào chứ? Thậm chí có đi mà không về.

Không thể trách nàng nghĩ xấu cho người ta được, dù nhìn thế nào thì chàng chẳng trông giống người tốt.

Nếu như trước đó nàng còn thử thăm dò, thì giờ đây nàng đã thật sự không dám có bất kỳ tâm tư nào nữa.

Vốn đã lợi dụng người ta rồi, nàng không muốn lại kéo thêm phụ mẫu người ta vào chuyện này.

Nhưng nàng không dám từ chối ngay lập tức, mà ngước mắt lên, giả vờ vui mừng, khó tin hỏi: “Thật sao?”

Tựa như câu nói ấy đã làm nàng choáng váng, đôi mắt hoa đào rực rỡ như hoa nở, con ngươi ngập tràn ánh sáng, cả khuôn mặt bỗng trở nên sinh động tươi tắn. So với vẻ u sầu khi nãy, đúng là khác biệt rất lớn, khiến Tấn Vương hơi sững sờ.

Chưa kịp để chàng nhìn rõ, trông nàng bỗng như nhớ ra điều gì, cắn môi nhíu mày, rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không được, không được, thiếp chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Nàng nói như thể chàng sắp sắp xếp để nàng gặp người nhà ngay vậy.

Dù sao cảm xúc của nàng cũng đã thay đổi. Nàng lập tức trở nên quấn quýt, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng vòng quanh cổ chàng, thân thể dính sát vào chàng, miệng nũng nịu: “Vương gia, ngài tốt với thiếp quá đi mất, vương gia, ngài là nam nhân tuyệt vời nhất thế gian, anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người...”

Nàng nịnh hót không ngừng, nói xong câu, nàng vội vã bảo: “Ngài vừa hứa sau này nếu thiếp muốn gặp phụ mẫu là có thể gặp được đấy nhé.”

Như sợ chàng đổi ý, nàng vội nắm tay chàng, kéo nhẹ, thì thầm: “Không được đổi ý đâu.”

Tấn Vương nhìn tay nàng đang khẽ móc vào ngón tay mình, động tác quá nhanh khiến chàng không kịp phản ứng, rồi sau đó chàng mới hiểu ra, khẽ cong môi, nhưng chẳng nói gì.

Tuy vậy, chàng lại cho người ta cảm giác như ngầm đồng ý.

Dường như Mai Tố Tố rất hưng phấn, cứ cựa quậy lên người chàng mãi. Cuối cùng còn nhích lên, vùi đầu vào hõm cổ chàng, miệng không ngừng rên rỉ, giống như tiểu yêu tinh.

Rốt cuộc Tấn Vương cũng là nam nhân, không chịu nổi sự nhiệt tình như vậy. Hơi thở trở nên nặng nề, tay vỗ về lưng nàng dần dần trượt xuống, cuối cùng siết chặt lấy eo nàng: “Nếu không muốn ngủ thì đừng ngủ nữa.”

Chàng ôm nàng, quay người.

Sau một trận hoan ái mãnh liệt, Cơ Trường Uyên ôm nữ nhân đang say giấc vào lòng, đôi mắt hơi khép lại, nét mặt chẳng vương chút dục vọng nào, chỉ còn lại vài phần lạnh lùng xa cách.

Trong đầu chàng bỗng nghĩ đến Thẩm Ngạn Thanh đã vài lần đến tiểu viện này. Nhìn nàng vô lo vô nghĩ như vậy, chàng suýt nữa quên mất sự tồn tại của chàng ta.

Lúc nãy nàng gọi “Thẩm lang”, có thể thấy tình cảm giữa họ rất tốt, ít nhất Thẩm Ngạn Thanh không giống giả vờ yêu chiều nàng. Trước đây chàng còn thắc mắc, Thẩm Ngạn Thanh cũng xem như người phong lưu tài hoa, sao có thể thích một nữ nhân tầm thường, nông cạn như nàng.

Giờ nhìn lại, nàng cũng có vài phần thú vị, dù là chàng, đôi khi cũng cảm thấy không nỡ buông tay.

Chàng định sau khi có được vật mình muốn sẽ xử lý sạch sẽ, nhưng hiện tại nghĩ lại, nếu nàng hầu hạ tốt thì cho nàng một thân phận mới, giấu trong vương phủ, cũng chẳng phải không được.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng phải ngoan ngoãn.

Chàng không muốn nghe thấy cái tên “Thẩm Ngạn Thanh” từ miệng nàng lần thứ hai.

Nghĩ đến đây, bàn tay to lớn bèn bóp lấy hông nàng.

Nữ nhân bị đau, nhíu mày, vô thức rên một tiếng, mắt vẫn nhắm chặt nhưng thân thể mềm mại lại vặn vẹo, dường như nằm tư thế này lâu rồi khiến nàng không thoải mái, cố gắng trở mình rời khỏi vòng tay ấm áp của chàng.

Tấn Vương khẽ siết chặt eo nàng, không để nàng đi. Nàng lại nũng nịu rầu rì vài tiếng, cựa quậy, cuối cùng đành khuất phục trước sức mạnh của chàng, ngoan ngoãn nằm trong lòng chàng mà ngủ.

Chàng nhìn nàng một cái, khẽ cong môi.

Còn về vật chàng muốn lấy đang ở đâu?

Chàng có đủ kiên nhẫn.

Ngày hôm sau, Tấn Vương rời đi từ rất sớm, lúc trời vẫn chưa sáng.

Tết Đoan Ngọ sắp đến, dựa theo lệ cũ, Hoàng thượng và các quý nhân trong cung sẽ xuất cung để trực tiếp tham gia lễ hội đua thuyền rồng. Đây là sự kiện trọng đại đối với dân chúng kinh thành, nhưng đối với các quan chức dưới quyền thì lại là một mớ phiền phức nhức đầu.

Nhất là giờ chàng đang làm việc tại Hình bộ. Để đảm bảo chuyến đi an toàn, hễ là người nào có hành vi phạm pháp đều bị Kim Ngô Vệ bắt giam, nhà tù chật kín như ong vỡ tổ. Hơn nữa vụ việc của Thái tử chưa qua, còn bắt thêm một số quan viên có liên quan nữa, giờ đây có thể nói Hình bộ đã bận tới choáng váng mặt mày.

Hôm qua chàng trở về cũng chỉ muốn tranh thủ nghỉ ngơi chút, ngủ một giấc cho thỏa.

Có điều trước khi đi, chàng lại hành hạ Mai Tố Tố thêm lần nữa, khiến nàng lại không thể đi thỉnh an.

Mai Tố Tố không biết trắc phi nghĩ gì trong lòng, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy rất vui, lý do rất đơn giản, trước khi Tấn Vương đi đã sai người thưởng cho nàng một đôi vòng tay ngọc.

Nàng chẳng thể nhìn ra chất lượng của vòng tay tốt hay xấu, nhưng sờ vào cảm thấy trắng mịn, bóng bẩy, hình như là đồ tốt. Nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đeo vào cổ tay.

Vòng tay được một thái giám mặc áo xanh mang đến, hắn còn trẻ và trông khá lạ mặt, nhưng lại ăn nói rất khéo léo: “Đây là ân sủng đặc biệt của Mai chủ tử, điện hạ rất quan tâm đến người.”

Mai Tố Tố chỉ nghĩ hắn đang tâng bốc mình, không để tâm lắm. Dù sao nàng vẫn còn nhớ rõ thái độ mập mờ của Tấn Vương tối qua, chẳng hứa hẹn gì nhưng lại giống như đã hứa rồi.

Nếu là một cô nương ngốc nghếch, có lẽ sẽ bị hắn lừa gạt, còn vui vẻ thưởng cho hắn.

Nàng vui vẻ lắc lắc vòng tay, cảm thấy may mắn, ít nhất cũng được lời.

Tống Hải mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Thực ra hắn nói cũng đúng, trong vương phủ chỉ có mình nàng được Tấn Vương thưởng vòng tay.

Hắn bỗng nhớ đến ánh mắt đầy ghen tỵ của Thôi Tổ An khi sáng: “Ngươi ấy à, vận may đến rồi đấy.”

Mặc dù không biết lời đó có bao nhiêu phần thật giả, nhưng cơ hội đến rồi, đâu có lý do gì mà để vụt mất.

Vì vậy, những ngày tiếp theo, Mai Tố Tố nhận ra rằng nàng sống rất thoải mái.

Không biết là vì chuyện được tặng vòng tay khiến người ta để ý, hay là Tấn Vương vừa về đã nghỉ lại trong viện của nàng, hôm sau lúc đi thỉnh an gặp phải Liễu phu nhân và Trịnh phu nhân, cả hai chẳng hề gây khó dễ cho nàng nữa, ánh mắt trắc phi nhìn nàng cũng đầy ẩn ý.

Thức ăn do trù phòng đưa đến cũng được nâng lên tầm cao mới.

Vào ngày trước Tết Đoan Ngọ, trắc phi sai người đến tặng nàng y phục mới, cùng với đó là hai tiểu nha hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play