Buổi sớm trời còn chưa sáng, Mai Tố Tố đã mở mắt ra.
Trong phòng chỉ có khoảng không đen kịt, cũng chẳng biết đã mấy giờ rồi, có thể do lạ giường, không hiểu sao mấy ngày nay nàng thức giấc rất sớm.
Nàng đang nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt quay vào trong, đen sì không thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận được ván giường phía dưới rất cứng, chăn trên người cũng rất nặng.
Loại giường này nàng ngủ không quen lắm, dù lót hai lớp chăn mềm ở dưới thì độ thoải mái vẫn không sánh bằng nệm cao su ở nhà nàng, lò xo mềm mại êm ái, một khi nằm lên là không muốn dậy nữa.
Mai Tố Tố nghĩ tới đây, trong đầu đã rối bời, có lẽ vì nằm ở tư thế này khá lâu, nửa người đều cứng đờ, phải cẩn thận di chuyển từng tí một.
Chân hơi duỗi thẳng chút, đang chuẩn bị tăng thêm xíu lực để bản thân quay người sang nằm ngửa thì sau lưng đột nhiên truyền đến một hơi thở nặng nề.
Mai Tố Tố bất giác căng thẳng, vội vàng dừng động tác, còn vô thức ngừng thở, tay trong ổ chăn cũng âm thầm siết chặt.
Nhưng lại không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc cơ thể nóng bỏng của nam nhân đã áp sát lưng nàng.
…
Sau một hồi điên cuồng kịch liệt, nam nhân thở gấp ngồi dậy, đợi đến khi bình tĩnh thì quay đầu liếc nhìn nữ nhân vừa được chàng thương yêu xong nằm bên trong, nữ nhân đưa lưng về phía chàng, thân thể khẽ run, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại, chàng bèn cười khẽ.
Trong nụ cười ấy còn mang theo mấy phần hài lòng.
Nam nhân vén chăn xuống giường, đồng thời hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Thôi Tổ An…” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Âm thanh khàn đặc.
“Vương gia.”
Bên ngoài có giọng nói the thé nhỏ tiếng đáp lại.
Cửa lập tức bị đẩy ra, mười mấy nha hoàn theo sau mang y phục và những thứ linh tinh nối đuôi nhau tiến vào, cúi đầu hạ thấp mi, đâu vào đấy, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nam nhân tùy ý khoác áo choàng đi qua gian phòng bên cạnh.
Đồng thời, cả căn phòng cũng thắp sáng đèn.
Bức bình phong, giá áo, bàn trang điểm, đèn đồng, đèn áp tường… phong cách cổ kính, Mai Tố Tố nhìn mà hoa mắt.
Đến lúc nam nhân sửa soạn xong bước ra, Mai Tố Tố đã bò dậy khỏi giường, cũng chẳng mặc quần áo mà chỉ bọc chăn ngồi đó.
Nữ nhân sinh ra đã đẹp, có lẽ vừa được yêu thương nên cặp mắt hoa đào đầy vẻ phong lưu đã nhuộm thêm sắc xuân triền miên, sóng sánh mê người, hai gò má lộ vẻ đỏ hồng, tóc dài đen nhánh xõa xuống, vài sợi ẩm ướt dính trên trán và thái dương, tăng thêm mấy phần gợi cảm.
Tựa như nhận thấy có người đi ra, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn, đối diện với ngũ quan như ngọc ấy, nàng chợt sững sờ giây lát, tiếp đó như bừng tỉnh, ánh mắt rung rưng sáng lên, lập tức mang theo chút u oán liếc nhìn nam nhân, ánh mắt quyến rũ như tơ, còn nũng nịu gọi một tiếng: “Vương… gia…”
Rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng nó lại được thốt ra từ miệng nàng, gọi đến quanh co khúc khuỷu, uyển chuyển du dương.
Nàng vụng trộm nhìn gương luyện tập hai ngày, Mai Tố Tố cảm thấy chắc sẽ có chút thành quả.
Quả thật có thành quả, Tấn Vương cảm thấy lúc rửa mặt khi nãy còn chẳng tỉnh táo bằng bây giờ, nửa bên da đầu đã tê dại.
Nhưng trước nay chàng luôn không lộ buồn vui ra ngoài, nhìn nàng, chàng vô cảm đưa tay ra nắm cằm đối phương, giọng điệu điềm tĩnh ngầm chứa cảnh cáo: “Cất chút tính toán đấy của nàng đi, chuyên tâm hầu hạ gia, gia thoải mái thì nàng mới có ngày tháng dễ chịu.”
“…”
Mai Tố Tố văng tục trong lòng, nhưng trên mặt lại lập tức tỏ vẻ sợ hãi biết sai rồi, còn ngượng ngùng giương mắt giận dỗi nhìn chàng một cái. Nàng giơ tay nắm lấy tay của nam nhân, đồng thời cúi xuống hôn một cái, mặt đầy tình ý dạt dào: “Thiếp biết rồi.”
Giọng điệu õng ẹo không thể õng ẹo hơn.
Tay Tấn Vương khựng lại, nhìn chằm chằm nàng một lúc, chẳng nói gì, rút tay ra vung ống tay áo, xoay người bỏ đi.
Mu bàn tay đặt ở sau lưng, hai ngón trỏ và cái chẳng hiểu sao lại cọ xát.
Có điều mới đi được vài bước, lúc đi ngang qua bên cạnh Thôi Tổ An, đột nhiên chàng lại vươn tay cọ lên y phục hắn.
Hình như hơi ghét bỏ nụ hôn của nàng.
“…”
Tổ sư nhà ngươi!
Người vừa đi, Mai Tố Tố đã nằm lên giường ngủ tiếp, chiếu giường thiếu mất một người lập tức trở nên rộng rãi hơn nhiều, nàng nằm sao cũng được.
Nhưng điều đáng giận là dù nàng làm gì cũng chẳng ngủ nổi, lăn lộn qua lại hai lần, cuối cùng nằm ngửa nhìn đỉnh rèm mà ngẩn người.
Đây là ngày thứ tư Mai Tố Tố xuyên qua, nàng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng phát sốt ngủ một giấc, sau đó chẳng biết tại sao lại xuyên qua, còn thành một tiểu thiếp thời cổ đại.
Triều Đại Ngụy gì cơ? Nàng chưa từng nghe tới.
Xui xẻo nhất là, tình trạng hiện tại của nàng rất không ổn, nguyên thân cũng tên Mai Tố Tố, trùng tên trùng họ với nàng, gia cảnh bình thường, phụ thân là người có học thức, nhưng vì nhiều lần thi không đậu nên dứt khoát làm một tiên sinh phòng thu chi, mẫu thân là nữ nhi thương hộ, trong nhà có mấy người tỷ muội, sở dĩ gả vào Mai gia cũng do trước đây lão gia tử nghĩ rằng phụ thân Mai Tố Tố có thể thi đậu công danh, nào ngờ đâu cuối cùng không được gì, còn lỗ mất nữ nhi xinh đẹp nhất của mình.
Có điều tướng mạo của cả hai đều xuất chúng nên nữ nhi họ cũng có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, mới mười ba mười bốn tuổi mà cửa nhà đã sắp bị người ta đạp nát, hai phu thê lo lắng không thôi, cảm thấy nữ nhi xinh đẹp như vậy, chỉ sợ nhà bình thường không che chở được.
Đang chọn tới chọn lui, bỗng một người biểu thúc của Mai gia tìm tới, người này nhậm chức ở nhà lao Hình bộ, cũng tức là trông giữ nhà lao, nói có mối hôn sự tốt muốn giới thiệu cho chất nữ, còn nói nhà trai đang giữ chức trong quân, tuổi còn trẻ mà đã lên đến giáo úy.
Hai phu thê cũng không nghĩ nhiều, cộng thêm là thân thích trong nhà, hoàn toàn tin tưởng, thường xuyên tới lui, biểu thúc nói muốn đưa chất nữ vào kinh thành ở một thời gian ngắn, hai người cũng chẳng hỏi nhiều, lập tức để nữ nhi thu dọn tay nải.
Nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, hấp tấp mang theo tay nải lên xe ngựa, lòng đầy ảo tưởng rằng có thể gả cho đại tướng quân tương lai, nào ngờ sau đó, còn chưa ở được hai ngày đã bị thân thích lòng dạ hiểm độc này dỗ dành lên kiệu hoa mang tới cửa Thẩm gia, trở thành thiếp thất của Thẩm nhị lang Thẩm Ngạn Thanh.
Đúng vậy, mặc dù nguyên thân chỉ mới mười tám, nhưng đã là người từng gả một lần, về phần tại sao hiện giờ lại ở vương phủ, vậy phải nói tới đoạn ngoằn ngoèo cộng thêm máu chó phía sau.
Vào Thẩm phủ, “Mai Tố Tố” quả thật hận thân thích lừa nàng, nhưng đối mặt với nhị lang Thẩm gia tài hoa xuất chúng, ngay lập tức rơi vào tay giặc, trong lòng biết rõ với thân phận của nàng, đời này không cách nào gả vào Thẩm gia, cam chịu số phận nghĩ làm thiếp thì làm thiếp thôi, chỉ cần tướng công đối xử tốt với nàng là được.
Mà quả thực Thẩm nhị lang cũng rất tốt với “Mai Tố Tố”.
Cả nhà Thẩm gia hiển quý, lão tổ tông là thân tín bên cạnh Hoàng đế khai quốc, đời này phụ thân Thẩm nhị lang là chính nhị phẩm Thượng thư Hình bộ, thúc bá nhậm chức trong lẫn ngoài triều, hơn nữa lớp tiểu bối bên dưới cũng cực kỳ xuất sắc, trong đó Thẩm nhị lang càng không hề kém cạnh, tuổi còn trẻ đã là quan trạng nguyên, nhận chức quan nhỏ trong Đại Lý Tự, tỷ tỷ còn là trắc phi của Thái tử, có thể thấy được thân phận tôn quý dường nào.
Thê tử của chàng ta là Lâm Ấu Vi con gái duy nhất của ngũ phẩm Hàn Lâm Viện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, nếu không phải thành thân đã bốn năm mà chưa có con thì cũng chẳng đến nỗi nạp thiếp cho chàng ta.
Dung mạo “Mai Tố Tố” hơn người, dù gia cảnh bình thường, nhưng không hiểu tại sao lại lọt vào mắt Thẩm nhị lang, cưng chiều nàng vô cùng, cũng vì chuyện này mà phu thê hai người vốn tương kính như tân nay tình cảm lại tệ đi không ít, mà đúng lúc này, Thái tử ngã xuống.
Thẩm gia với tư cách là người ủng hộ Thái tử, tất nhiên là bị vạ lây đầu tiên, lầu nghiêng tháp đổ chỉ là việc trong chớp mắt, trưởng bối Thẩm gia bị liên lụy chém đầu, tiểu bối lưu vong, nữ tử nhập giáo phường, mà thân là ái thiếp của Thẩm nhị lang, “Mai Tố Tố” cũng chẳng thoát nạn nổi.
Nhưng mệnh nàng chưa đến đường cùng, không ngờ Tấn Vương điện hạ tôn quý hiển hách của triều Đại Ngụy vậy mà lại lưu luyến si mê Lâm Ấu Vi chính thê của Thẩm nhị lang, âm thầm cứu người ra rồi giấu trong phủ, nhưng Lâm Ấu Vi là nữ tử cổ đại điển hình, còn sinh ra từ nhà cao quý, thục đức khuôn phép, trong trẻo lạnh lùng lại tự cao, dù về sau cảm tình của nàng ấy dành cho trượng phu không nhiều như trước, nhưng vẫn tuyệt đối không làm ra chuyện nương thân người khác.
Nhưng dù sao Tấn Vương cũng là Tấn Vương, là hoàng tử long tôn, có thích một nữ nhân đi nữa, thân là hoàng tử cũng sẽ không thể dễ dàng tha cho kẻ đụng chạm tôn nghiêm của mình.
Vì vậy, cũng chẳng biết là vì bực bội với bạch nguyệt quang, hay là muốn cảnh cáo bạch nguyệt quang mà chàng lại đưa ái thiếp “Mai Tố Tố” của Thẩm nhị lang vào phủ, còn làm ra vẻ khá cưng chiều.
“Mai Tố Tố” lại không có mệnh tốt như Lâm Ấu Vi, không chịu chút khổ nào đã vào được vương phủ, nàng bị đưa vào giáo phường quản giáo, nếu không nhờ Tấn Vương thì nàng đã bị đưa đi tiếp khách, gì mà tướng công, gì mà tam tòng tứ đức, nữ nhân này hận không thể mỗi ngày bám lấy Tấn Vương không buông.
Cũng chẳng biết có phải vì Tấn Vương thường xuyên tới chỉ nhìn không ăn, trong lòng cuống lên, hay là biết mình vào đây được là nhờ Lâm Ấu Vi, nàng không nhịn được nghẹn uất, bị hai phu nhân trong vương phủ trừng trị, đầu óc mê muội lại chạy đi tìm Lâm Ấu Vi làm bậy.
Nàng không dám cứng đối cứng với Lâm Ấu Vi, mà là âm thầm trộm đồ ăn của Lâm Ấu Vi, đổi đồ ăn Lâm Ấu Vi thành đồ ăn của hạ nhân, gây trở ngại cho nàng ấy, nào biết được Lâm Ấu Vi vậy mà tuyệt thực, đói ngất đi, Tấn Vương mới tra đã tra được “Mai Tố Tố”.
Lần này thì hay rồi, đây là vảy ngược của Tấn Vương đó, trực tiếp đá văng “Mai Tố Tố” đang khóc lóc như mưa, buông lời ác độc nếu Lâm Ấu Vi xảy ra chuyện thì sẽ tiễn nàng về giáo phường.
Đương nhiên Lâm Ấu Vi không sao, nhưng “Mai Tố Tố” có chuyện.
Tuy tướng mạo Tấn Vương tuấn mỹ, nhưng toàn thân lại toát ra khí thế không thể mạo phạm, lúc tức giận trông như hung thần, so với Thẩm nhị lang quả thực là hai thái cực, điều này khiến “Mai Tố Tố” từ nhỏ đã sống trong mật ngọt, dù vào Thẩm phủ cũng chưa từng nếm khổ sao mà chịu được, không biết do bị dọa hay bị đạp, đêm đó bèn phát sốt.
Sau nữa, mở mắt ra đã biến thành nàng.
Mai Tố Tố cũng sắp khóc, rốt cuộc nàng đã làm chuyện thất đức gì mà lại xuyên vào người này?
Thiếp của tội thần thì thôi, còn nhờ thê tử của phu quân trước mới có chỗ yên thân, hơn nữa chỗ yên thân này còn chẳng yên ổn chút nào, chẳng qua chỉ là công cụ để Tấn Vương làm bạch nguyệt quang cúi đầu, một khi bạch nguyệt quang nghĩ thông suốt, sợ rằng nàng sẽ không còn ngày tháng tốt đẹp nữa.
“…”
Giờ đây “Mai Tố Tố” không cần biết gì mà tam quan đứng đắn, gì mà tự ái hay không tự ái, nàng phải sống thật khỏe mạnh, phải cho mình một thân phận trong sạch, còn phải có đủ tiền, thế thì ngày nào đó không còn cần đến nàng thì nàng cũng có thể tìm cơ hội chạy trốn, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Suy tới nghĩ lui, chỉ có cách ôm lấy cái chân vừa thô vừa to của Tấn Vương.
Cũng chẳng biết Tấn Vương bị bạch nguyệt quang chọc tức chỗ nào, vậy mà chạy tới ngủ với nàng.
Được ân sủng hai ngày liền, cuộc sống của Mai Tố Tố lập tức dễ chịu hơn hẳn, đồ ăn cũng không lạnh căm cho có, mà còn cả thịt cả canh.
Mai Tố Tố tỉnh dậy lúc hừng đông, trang điểm cho mình thật xinh đẹp, ăn ngon uống ngon, cũng không dám ra ngoài gây chuyện, ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách viết chữ.
Nói là viết chữ, thực ra là nằm trên mặt bàn vắt hết óc nghĩ xem mình có bàn tay vàng nào không, cuối cùng nghĩ đến nát óc cũng chẳng nghĩ ra mình có sở trường gì.
Mẹ ơi, tại sao nàng lại vô dụng thế này?
Mai Tố Tố buồn bực cho tới trưa, giữa trưa ăn cơm no lại bò lên giường ngủ, ngủ một giấc đến trời tối đen.
Khi tỉnh lại, đúng lúc Hoa Nùng - nha hoàn duy nhất của nàng cầm cơm canh về, gấp gáp hoang mang chạy vào phòng: “Chủ tử, chủ tử, mau dậy thôi, vương gia đến.”
“…”
Mai Tố Tố sợ đến vội vã bò dậy từ trên giường: “Tại sao… Tại sao lại sớm như vậy?”
Nói năng chẳng rõ ràng, luống cuống tay chân, cầm lấy y phục tùy tiện mặc lên người, lúc bước xuống giường hai chân còn đang run.
Sao nam nhân đó lại đến nữa? Nàng sắp không chịu nổi rồi.