Tấn Vương đã đi từ sáng sớm, trước khi đi, bắt gặp ánh mắt hoài nghi xen lẫn muốn nói lại thôi của Mai Tố Tố, dường như cảm thấy nếu không nói gì đó thì có chút áy náy, con người chàng đa nghi, sợ Mai Tố Tố nhớ tới câu hỏi tối qua sẽ sinh lòng cảnh giác, thoáng khựng lại chút, thuận miệng nói một câu: "Khi nào rảnh thì đi thăm Lâm thị đi."
Lâm thị chính là chính thê của Thẩm Ngạn Thanh - Lâm Ấu Vi, chàng gọi là Lâm thị, nghe như thể đối phương là nữ nhân của chàng vậy.
Được rồi, quả thực là nữ nhân của chàng.
Nhưng đại ca à, người bảo nàng đi thăm Lâm thị, xác định là không sợ hai chúng ta gây lộn với nhau ư?
Có điều vẫn phải bày tỏ thái độ của mình, Mai Tố Tố làm như không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn nhìn Tấn Vương với vẻ biết ơn: "Vương gia, ngài yên tâm, nếu ngài giữ thiếp ở lại trong phủ, thiếp bảo đảm sẽ không bao giờ phạm lỗi tương tự nữa, sau này sẽ chung sống hòa thuận với tỷ tỷ, không chọc ngài tức giận."
Nói rồi còn mỉm cười lấy lòng: "Hôm nay thiếp sẽ đi xin lỗi tỷ tỷ, xin tỷ tỷ tha thứ cho thiếp."
Còn chuyện người ta có chấp nhận hay không thì không liên quan gì tới nàng.
Thật ra Tấn Vương vừa dứt câu đã hối hận, nhưng bỗng nghĩ tới bản thân không thể đối xử quá tốt với nữ nhân này, dù chỉ mới ghé tiểu viện mấy ngày, song chàng cũng nhìn ra nàng là người được đà sẽ lấn tới, thế nên chẳng nói gì thêm.
"Tùy nàng."
Để lại một câu rồi đi mất.
Mai Tố Tố bày ra vẻ tình cảm dạt dào nhìn theo bóng lưng đối phương, đợi người đi xa rồi, còn vờ vịt cảm thán với nha hoàn ở bên cạnh: "Tấn Vương điện hạ đúng thật là anh tuấn tiêu sái, bóng lưng kia thật là mê người."
Nàng đứng ở cửa, giơ tay vịn vào mép cửa, dường như chịu hết nổi, thân hình mảnh khảnh tựa vào khung cửa, si mê nhìn theo, một lúc sau mới xoay người đi với vẻ không cam lòng.
Nha hoàn Hoa Nùng cảm thấy, khó trách vị chủ tử này được sủng ái, nhìn dáng vẻ chân tình da diết kia, sợ là vương gia cũng không ngờ vị này lại đặt chàng trong tim.
Thật lòng thì sự hiểu biết của Mai Tố Tố về Tấn Vương điện hạ cũng chẳng nhiều lắm, lúc chưa gả, nguyên thân chỉ ở trong khuê phòng đọc sách thêu hoa, sau khi vào Thẩm phủ thì càng không ra khỏi cửa, Thẩm phủ có nhiều phép tắc, phụ nhân trong hậu viện không thể biết tới chuyện trên triều đình, huống hồ nguyên thân chỉ là một tiểu thiếp, thứ nàng quan tâm mỗi ngày là hôm nay sẽ mặc gì cài hoa nào.
Quý nhân hoàng thất duy nhất mà nàng biết chính là Thái tử, bởi vì Thẩm Ngạn Thanh thân thiết với Thái tử, từng nghe chàng ta nhắc tới một hai lần, cũng từng nhắc về Tấn Vương, nhưng đánh giá không tốt lắm, hình như nói người này lòng dạ hẹp hòi, không coi ai ra gì, tác phong tàn nhẫn vô tình… - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhìn thế nào cũng giống một tấm bia đỡ đạn.
Cảm giác cơ hội đăng cơ sau này của chàng không lớn lắm, Mai Tố Tố lo sầu về tiền đồ của bản thân.
Nàng cũng nghe ngóng được chút tin tức từ miệng nha hoàn, Tấn Vương xếp thứ ba trong nhóm hoàng tử, tuy Thái tử đã ngã xuống, nhưng trong triều Đại Ngụy chỉ tính riêng hoàng tử trưởng thành đã có năm người, người sắp trưởng thành cũng chẳng ít, trong đó có nhi tử của kế Hoàng hậu, năm nay mười một tuổi. Mai Tố Tố không rõ cậu có ý muốn tranh vị hay không, song trông cậu cũng không giống người không màng danh lợi.
Nếu là trước tối qua, Mai Tố Tố sẽ ngây thơ cho rằng Tấn Vương chỉ vì tình cảm chân thành mới đón nàng với Lâm Ấu Vi vào phủ, ít nhất tất cả mọi người trong vương phủ đều nghĩ vậy, nhưng giờ đây Mai Tố Tố không thể không suy nghĩ nhiều, một hoàng tử của Thiên gia, từ nhỏ đã đối mặt với vô số âm mưu quỷ kế, sẽ thích một người như vậy ư?
Có lẽ Tấn Vương đối xử với Lâm Ấu Vi hơi khác biệt, dù sao những việc ấy không phải giả, nghe nói vì chuyện trước đây mà trong tiểu viện của Lâm Ấu Vi đã có thêm trù phòng riêng, tuy là trắc phi nhưng cũng không thể có đãi ngộ thế này. Bình thường tiểu viện đó đóng kín như thùng sắt, chẳng có ai vào được, trong phủ này không nhiều người biết lai lịch thật sự của Lâm Ấu Vi.
Nhưng điểm khác biệt đấy chắc chắn không bao gồm "Mai Tố Tố", cái gì mà công cụ hình người để chọc giận bạch nguyệt quang chứ, nếu Tấn Vương thật sự muốn sở hữu được nàng ấy thì thiếu gì cách, hà cớ chi phải đón một thiếp thất của tội thần vào vương phủ, trong mắt người xưa thì thân phận của nguyên thân cực kỳ thấp kém.
Trước tối qua Mai Tố Tố còn cảm thấy sủng ái tới bất ngờ thật khiến lòng nàng kinh hồn bạt vía, bây giờ xem ra, mẹ nó đúng là kinh hồn bạt vía.
Chuyện quái quỷ gì đây, nàng cảm thấy mình không thể đấu lại một hoàng tử cổ đại.
Giờ đây khi nhớ lại câu hỏi tối qua mà nàng còn sợ hãi, may mà bản thân nhanh trí, lúc ấy bất kể là trả lời có hay không, e rằng kết cục đều không tốt.
Nam nhân này thật xảo trá!
Nếu cẩu vương gia đã kêu nàng đi thăm Lâm Ấu Vi, vậy thì nàng sẽ đi thăm nàng ấy.
Tối qua chịu không ít giày vò, Mai Tố Tố cũng chẳng phải người để bản thân chịu uất ức, ngủ một giấc bù đắp lại, ăn uống no đủ, lúc này mới dẫn theo nha hoàn ung dung đến tiểu viện của Lâm Ấu Vi.
Vương phủ rất lớn, lúc Mai Tố Tố tới nơi thì sau lưng đã thấm ướt mồ hôi, trong lòng lại lôi cẩu vương gia ra mắng một trận.
Cầm khăn lau đi mồ hôi trên mặt, còn chưa tới gần tiểu viện thì đã bị người ta ngăn lại, là một nha hoàn tam đẳng mặc váy màu xanh nhạt, dường như nhận ra Mai Tố Tố, sắc mặt khó coi: "Mai phu nhân dừng bước, chẳng biết đến Lan Hinh Uyển có chuyện gì quan trọng?"
Ngoài miệng thì nói với vẻ khách khí, nhưng giọng điệu thì không hề.
Người hầu trong vương phủ này đều đã thành tinh, ai nấy đều có cán cân trong lòng, Mai Tố Tố cũng hiểu, trong mắt những người hầu này, có lẽ bản thân còn chẳng bằng cả một ma ma bình thường.
May mà nàng cũng không để ý lắm, liếc nhìn Hoa Nùng bên cạnh một cái.
Hoa Nùng tiến lên phía trước, mỉm cười hòa nhã: "Tỷ tỷ tốt bụng, làm phiền tỷ báo giúp chủ tử nhà ta một tiếng, vương gia bảo chủ tử nhà ta qua đây trò chuyện cùng phu nhân."
Nha hoàn nghe thế, nét mặt hiện vẻ do dự.
Liếc nhìn Mai Tố Tố bên cạnh, ánh mắt vừa đề phòng vừa khinh bỉ.
Có lẽ tưởng nàng lại giở trò gì.
Tuy nhiên lần này có tên tuổi của vương gia, tóm lại nàng ta vẫn không dám không báo, dù sao vương gia mới là chủ tử chân chính của vương phủ.
Hành lễ qua loa với Mai Tố Tố rồi nàng ta xoay người vào trong viện.
Mai Tố Tố và nha hoàn đứng đợi bên ngoài, cũng chẳng ai mời họ vào trong uống tách trà, đã lường trước sẽ thế này, nhưng Mai Tố Tố vẫn cảm thấy chua xót.
Ánh mặt trời quá gay gắt, Mai Tố Tố kéo Hoa Nùng chạy đến bóng râm bên góc tường chờ đợi, lấy tay phe phẩy quạt.
Hoa Nùng bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: "Đúng là xem thường người khác quá rồi."
Mai Tố Tố trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, bảo nàng ấy đừng nói nữa.
Bia đỡ đạn thông thường chính là thế này.
Đợi một lúc, nha hoàn khi nãy bước ra, quay đầu tìm một vòng, nhìn thấy chủ tớ Mai Tố Tố chật vật trốn dưới bóng cây bên góc tường, ánh mắt hiện vẻ xem thường, sau đó cũng chẳng khách sáo lắm: "Phu nhân nhà ta đang nghỉ ngơi, Mai phu nhân vẫn nên trở về đi."
Hoa Nùng cau mày muốn lên tiếng.
Mai Tố Tố nhanh chóng kéo người lại, tốt tính cười bảo: "Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác muội muội lại đến làm phiền."
Cúi người về hướng cửa tiểu viện hành lễ một cái, rồi xoay người kéo người đi.
Hoa Nùng còn muốn nói gì đó, Mai Tố Tố bèn quét mắt qua.
Cũng chẳng biết nha đầu này do ai đưa tới, còn không biết phép tắc hơn cả nàng.
Đến khi đi xa rồi, Mai Tố Tố mới nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ không cản ngươi."
Hoa Nùng nhanh chóng cúi đầu, rụt cổ đi theo cạnh Mai Tố Tố.
Mai Tố Tố rời đi, nha hoàn trở về viện bẩm báo.
Đại nha hoàn bên cạnh Lâm Ấu Vi nghe xong, bèn vào trong thuật lại chuyện này.
Dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, đang ngồi đọc sách trước cửa sổ, biết chuyện rồi nhưng nét mặt vẫn không đổi.
Ngược lại ma ma hầu hạ bên cạnh nhân cơ hội tiến lên một bước, trong lúc giơ tay rót trà uyển chuyển khuyên nhủ: "Phu nhân, dường như vị chủ tử ấy thông minh ra rồi, người cũng nên suy nghĩ cho bản thân hơn chút mới phải."
Theo ý bà ấy, dù thân phận trước đây có là gì, song giờ đã vào vương phủ thì đều là nữ nhân của vương gia, vị chủ tử mới này rõ là được sủng ái nhất, lại hết lần này đến lần khác bày ra thái độ người lạ chớ gần như thế, cũng không biết tấm lòng nhiệt tình của vương gia còn có thể chèo chống được bao lâu?
Không thấy vương gia đã sủng hạnh Mai phu nhân rồi sao? Còn tiếp tục như thế, thật sự rất khó nói, bà ấy thấy sốt ruột thay nàng ấy.
Lâm Ấu Vi hơi nhíu mày, nói với giọng lạnh lùng: "Ma ma, ta và nàng ta khác nhau."
Dường như rất phản cảm khi bị đánh đồng với Mai Tố Tố.
Ma ma im lặng.
Biết vị chủ tử này vẫn chưa thể buông bỏ quá khứ, nhưng nàng ấy cũng không nghĩ thử xem, ngoại trừ vương phi tương lai của vương phủ, những nữ nhân còn lại trong phủ đều là thiếp, ai cao quý hơn ai chứ?
Mai Tố Tố trở về tiểu viện, buổi chiều, trắc phi sắp xếp nương tử may y phục đến đo đạc thân người, Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, chủ tử trong phủ đều phải may hai bộ quần áo mới, Mai Tố Tố miễn cưỡng cũng xem như là một chủ tử đi.
Chất vải y phục đã bị người khác chọn trước, chỉ còn lại mấy khúc vải vàng vàng xanh xanh, nhưng dù sao cũng là cấp cho nữ quyến vương phủ, tất cả đều là hàng thượng hạng.
Mai Tố Tố cũng chẳng bắt bẻ, chọn một khúc màu xanh biếc, một khúc vàng nhạt, đều là màu sắc khá kén người.
Đồ trang sức thì chọn đôi khuyên tai trân châu và một cây trâm ngọc.
Tiễn người đi, Hoa Nùng rót cho Mai Tố Tố một tách trà, đồng thời hỏi: "Chủ tử, Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, chúng ta sắp xếp tiền thưởng thế nào, có cần chuẩn bị gì cho trù phòng và quản sự không?"
Hai bên đấy phải chăm sóc tốt, nếu không sau này mấy món ăn trên dĩa sẽ khiến mình đau đầu.
Mai Tố Tố yên lặng hỏi: "Có thể không cho không?"
"Chuyện này... Không ổn lắm?"
Nha hoàn gãi gãi đầu, do dự nói: "Lỡ như mùa đông, quản sự không phát than cho chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
Mấy kẻ đó luôn biết cách giày vò người khác.
Mai Tố Tố lấy toàn bộ số tiền dành dụm ít ỏi của mình ra đếm thử, phát hiện tổng cộng cũng chỉ có hơn hai lượng bạc.
Chút tiền này bản thân nàng còn không dùng đủ, sao có thể đút cho người khác được?
Dù sao tương lai nàng còn phải chạy trốn, cũng không định ở lâu trong vương phủ này.
Cuối cùng keo kiệt móc ra ba mươi đồng tiền, đau như cắt thịt nói: "Ngươi đi mua chút sợi, chúng ta làm mấy cái tua rua tặng người ta."
"..."
Nha hoàn im lặng, lần đầu thấy chủ tử keo kiệt thế này.
Buổi tối Tấn Vương không tới, nhưng cũng không về phủ.
Ngày hôm sau, Mai Tố Tố tới chỗ trắc phi thỉnh an.