Khi Tấn Vương bước vào phòng, Mai Tố Tố đang ngồi ngay ngắn dùng bữa ở bàn, chiếc bàn tròn làm từ gỗ được chạm khắc tinh xảo, bên trên bày ba món mặn một món canh, mặn chay có đủ, nhìn chung khá thanh đạm.
Nàng ngồi ở chủ vị, nét ngọc mày ngài, mái tóc đen dài được búi đơn giản, chỉ cố định bằng cây trâm bạch ngọc hình hoa lê, vài lọn tóc mai buông lơi nơi thái dương, rủ xuống tận ngực. Người mặc bộ Tề Hung Nhu Quần*, áo lót ở trong là lụa mềm mại màu xanh ngọc thêu họa tiết như ý, được vén gọn vào trong chiếc váy dài màu xanh nhạt có họa tiết trăm hoa, nàng dùng dải lụa hồng nhạt để thắt lại, nhưng vì vóc dáng đầy đặn, dù là váy dài lưng cao cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong quyến rũ, sâu hun hút làm người khác quên cả lối về.
*Chỉ phần áo và váy được mặc cao, thắt ngang ngực thay vì ở eo như các loại trang phục khác.
Tấn Vương chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần, lặng lẽ di dời ánh mắt, bất ngờ thấy nàng đang cầm một quyển sách trong tay.
Trong phòng đã thắp đèn, ánh sáng mờ ảo mông lung, ngoài tay phải cầm đũa, tay trái của nàng cũng không rảnh rỗi, cầm lấy quyển sách giả bộ như thể đang đọc.
Do quyển sách được nâng hơi cao, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống một nửa, để lộ cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết, ánh nến chiếu rọi vào tô điểm thêm làn da của nàng một lớp sáng bóng mịn màng, cộng với chiếc áo xanh ngọc với chất liệu mỏng manh càng khiến nàng trở nên đẹp đến mức khó có từ nào diễn tả được.
Mai Tố Tố nghe thấy tiếng động, bèn làm vẻ lơ đãng ngẩng đầu lên, chàng đứng ở cửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lại thêm vài nét lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta vừa nhìn đã vô thức quên đi đường nét anh tuấn trên dung mạo chàng, thay vào đó là vẻ khiếp sợ trước khí chất mạnh mẽ đầy uy nghiêm.
Thế này là bị ai đó chọc giận à?
Mai Tố Tố cũng chẳng dám giả bộ làm tiên nữ nữa, như thể vừa phát hiện có người tới, nàng nũng nịu “A” một tiếng.
Vội vàng buông đũa và sách trong tay xuống, nâng váy đứng lên hành lễ, miệng còn ngọt ngào gọi một tiếng: “Vương gia…”
Đối với sự nhiệt tình của nàng, Tấn Vương vờ như không thấy. Chàng bước nhanh vào phòng, lách qua nàng rồi trực tiếp ngồi xuống vị trí mà Mai Tố Tố vừa ngồi.
Thái giám Thôi Tổ An đi theo sau lưng nhưng không tiến vào, chỉ đứng ở cửa khom người, giọng điệu cung kính pha lẫn chút thăm dò: “Nô tài đi bảo nhà bếp dọn thêm ít thức ăn đến đây?”
Chàng không ngẩng đầu, phất tay về phía hắn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tay đưa lên không hạ xuống mà chuyển qua cầm lấy quyển sách trên bàn, thấy nó là một quyển tuyển tập thi thơ, khóe miệng chàng giật giật, còn quay sang nhìn Mai Tố Tố.
Dù không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ý chế giễu hiện rõ kia không cần nói cũng biết.
Trước khi Mai Tố Tố vào phủ, mọi thông tin về nàng đều được đưa đến trước án thư của chàng, nàng là người thế nào, tất nhiên Tấn Vương đã biết rõ trong lòng.
Mai Tố Tố hơi ngượng ngùng vén mấy lọn tóc qua bên tai, nàng đang khom gối quỳ, chàng không bảo nàng đứng dậy, nàng cũng chẳng dám đứng dậy, thấy chàng cuối cùng cũng nhìn mình, dù là sự chế giễu, nhưng nàng tưởng đâu đã được miễn lễ.
Mặt dày ngẩng đầu lên mỉm cười với chàng, tự ý đứng dậy, nào ngờ vừa mới đứng thẳng thì đã thấy chàng nhíu mày, nàng lại vội vã khụy xuống, lòng chột dạ gọi một tiếng đầy nịnh nọt: “Vương gia…”
Bởi vì khuỵu xuống quá nhanh, cơ thể có hơi chênh vênh.
Nét mặt chàng khôi phục vẻ bình tĩnh, tay lật giở vài trang sách, giọng hờ hững: “Đứng lên đi.”
“Vâng… Đa tạ vương gia…”
Giọng nàng ngọt như mật.
Nghe thấy âm thanh, Tấn Vương không nhịn được mà quay đầu nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ khó nói thành lời, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, chàng mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau đó nhìn đi chỗ khác, như thể thuận miệng hỏi: “Chiều nay đọc sách à?”
Mai Tố Tố lập tức phản ứng, không cần suy nghĩ đã bịa ra: “Chỉ là giết thời gian thôi, bình thường thiếp cũng không có thú vui gì, chỉ đọc sách, viết chữ, nhưng mà, những bài thơ này thật hay.”
Để tỏ ra bản thân cũng có chút học vấn, nàng nhanh chóng bổ sung: “Ví dụ như trong mấy bài thơ này thường nhắc đến trăng, núi non, hoa cỏ… rõ ràng những vật tưởng chừng rất bình thường, không ngờ qua ngòi bút của họ lại có thể cảm nhận được nỗi nhớ quê hương da diết, lòng yêu nước mãnh liệt và cả tấm lòng lo nước lo dân, thiếp…”
Trong đầu nàng cố lục lại mấy từ ngữ chuyên dụng khi làm bài đọc hiểu năm đó, sớm biết sẽ bị tra hỏi như này, buổi sáng nàng đã học thuộc hai bài thơ, như thế càng có tính thuyết phục hơn.
Đúng là đáng tiếc mà.
Tấn Vương đang lật sách bỗng khựng lại, nhướng mày, dường như hơi ngạc nhiên, đột nhiên lên tiếng ngắt lời: “Ồ? Nàng còn nhìn ra được tấm lòng lo nước lo dân à?”
Khẽ cười, rồi tiện tay đặt quyển sách sang một bên, khóe miệng giật giật: “Ở đâu? Chỉ cho bổn vương xem.”
Đồng thời quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh dừng lại trên người nàng, ánh nhìn khó đoán.
Chỉ là độ cong nơi khóe miệng có vẻ như cười như không.
“…”
Nghi ngờ chàng cố ý.
Mặt Mai Tố Tố cứng đờ.
Trừng mắt nhìn, cái này sao mà chỉ ra được? Toàn là nàng bịa ra mà.
Thấy nàng không nói gì, chàng khẽ nhíu mày.
Ánh mắt lướt qua gương mặt của Mai Tố Tố, nhẹ nhàng đánh giá cả người, ánh nhìn chợt lạnh, nơi đôi mắt lướt qua như thể có vô số mũi băng sắc nhọn cứa vào da thịt nàng.
Rõ là cùng một người, nhưng khí thế lại trở nên lạnh lùng, sắc bén đến đáng sợ.
Trước khi xuyên qua Mai Tố Tố chỉ là một sinh viên đại học bình thường, người quyền lực nhất mà nàng từng gặp chính là hiệu trưởng mập lùn ở trường nàng, mà cũng chỉ lén nhìn từ xa.
Cái gì mà khí thế của người quyền cao chức trọng chứ, nàng chưa từng trải qua, cũng chẳng có cơ hội để thấy.
Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt rồi.
Chỉ thấy nam nhân này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Mai Tố Tố gan cũng lớn, cứng đầu đối diện với chàng, nhìn cuốn sách mà chàng đưa đến trước mặt mình, nàng do dự đưa tay nhận lấy: “Ở… Ở chỗ này…”
Nàng vô thức nhìn về phía cửa, hy vọng vị thái giám kia có thể nhanh chóng quay lại, tiếc là dù đã nhìn mấy lần nhưng chẳng thấy người đâu.
Nuốt nước bọt, đối diện với ánh mắt sâu thăm thẳm của chàng, trái tim nhỏ bé run lên, để không bị bại lộ, nàng cố tỏ vẻ tự nhiên nhận lấy quyển sách từ tay chàng, cúi đầu làm bộ lật tìm: “Thiếp… tìm xem… Chiều nay đọc nhiều quá, nhất thời không nhớ rõ…”
“Hừ…”
Tấn Vương khẽ hừ một tiếng.
Chàng không thèm nhìn nàng, dường như chẳng muốn so đo, nhấc tách trà trên bàn lên uống một ngụm, sau đó đặt tách trà xuống, một tay gõ nhẹ lên bàn, như thể chờ xem tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Thức ăn đã được dọn đi từ lâu, thay vào đó là một ấm trà mới.
Tách trà hẳn là đồ dùng riêng của chàng, sứ bí sắc tuyệt đẹp, bề mặt nhẵn mịn bóng loáng cùng với họa tiết hoa sen, cũng chẳng biết chàng đang uống loại trà gì, hương thơm lan tỏa, nước trà màu đỏ ửng, không quá hài hòa với tách trà xanh ngọc mát mắt, nhưng lại đẹp đến chói lóa.
Mai Tố Tố chột dạ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng trong lòng nhịn không được mà ói máu, đây chẳng phải thấy chàng thích dáng vẻ của Lâm Ấu Vi nên nàng cũng học đòi tỏ vẻ thanh nhã hay sao, vậy mà ngày đầu tiên học đòi làm người thanh cao nhã nhặn đã bị dập tơi tả rồi.
Ánh mắt nàng lướt nhanh như gió, nhưng đáng tiếc, trên giấy toàn là chữ phồn thể, đọc không thuận miệng, làm đầu nàng muốn nổ tung.
Chậm chạp lật từng trang sách, thấy gương mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của nàng, chàng liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.
May thay, Thôi thái giám đến kịp, ngay lúc Mai Tố Tố sắp không thể giả vờ thêm nữa, cuối cùng cũng dẫn theo người mang đồ ăn tới.
Mai Tố Tố nhướng cổ nhìn mâm thức ăn được bày trên bàn, nước miếng suýt chút nữa rơi xuống, những món này ngon hơn đồ ăn của nàng nhiều.
“Vương gia, thiếp hầu hạ ngài.”
Mai Tố Tố nhỏ giọng nịnh nọt.
Tấn Vương khẽ ừ một tiếng, dường như đã chuẩn bị buông tha cho nàng.
Mai Tố Tố không dám gây thêm chuyện, ngoan ngoãn xắn tay áo, bàn tay trắng ngần, mảnh khảnh cầm đũa ngà, ngón tay vểnh lên kiểu Lan Hoa Chỉ.
Nàng ngồi bên cạnh Tấn Vương, nhưng chưa được bao lâu, nhân lúc gắp thức ăn đã cố ý nghiêng người dựa vào chàng, thân thiết dựa sát vào người.
Hàng mi dài của Tấn Vương hơi cụp xuống, chiếc mũi cao thẳng đổ bóng trên khuôn mặt trắng ngần, ăn được hai miếng thì nghiêng qua nhìn nàng: “Ai dạy nàng quy củ này?”
Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, không thấy vẻ giận dữ.
Cũng chẳng biết chàng có ý gì.
Tên này rõ là đang kiếm chuyện mà!
Mai Tố Tố cúi đầu, không dám làm loạn nữa.
Thái giám thân cận phía sau bước lên một bước, rất tinh ý nhận lấy đôi đũa ngà trong tay Mai Tố Tố: “Mai phu nhân, hay là để nô tài làm đi.”
Mai Tố Tố cắn môi, nàng cũng không muốn phải hầu hạ chàng, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn, lưu luyến nhìn nam nhân bên cạnh, ngoan ngoãn đưa đũa cho thái giám.
Như thể bởi vì không được hầu hạ mà buồn bã đau lòng.
Dùng bữa xong, nhân lúc Tấn Vương đang rửa tay, thân thể Mai Tố Tố mềm mại tựa không xương dán sát vào chàng: “Vương gia…”
Nàng nũng nịu gọi một tiếng, bày ra nụ cười ngọt ngào.
Đúng là đã đưa cái gọi là mặt dày vô sỉ phát huy hết mức, ngay cả thái giám Thôi Tổ An đứng phía sau cũng không nhịn được mà thầm bội phục, nữ nhân trong vương phủ này ai gặp Tấn Vương cũng đều sợ hãi rụt rè, chỉ có mỗi nàng ngày nào cũng bị mắng, vậy mà ngày nào cũng mặt dày mày dạn mò đến tiếp cận.
Cũng khó trách ngày trước ở Thẩm phủ được sủng ái, nếu đổi lại là Thẩm nhị lang, so với Lâm phu nhân mỹ nhân lạnh lùng kia, chắc chắn sẽ thích một mỹ nhân nhiệt tình, nũng nịu như nàng hơn.
Ai ngờ Tấn Vương chẳng mảy may động lòng, còn trực tiếp đứng dậy, sai người mang bàn đến luyện chữ.
Là luyện chữ thật, bút, giấy, nghiên mực đều đủ cả, hạ nhân toàn bộ lui ra ngoài.
Đôi tay thon dài cầm bút lông vung vẩy, nam nhân hơi cúi đầu, khóe môi thoáng qua một nụ cười lạnh, tư thế này, trông như đang chém giết ai đó.
“…”
Mai Tố Tố cảm thấy đau đầu, nàng cũng không ngốc, nàng không phải phu nhân chính thất trong vương phủ, có danh có phận, nàng chỉ là thiếp thất của tội thần, hiện tại ở trong vương phủ này, địa vị cũng chẳng khác gì một nha hoàn, chỉ là người nàng hầu hạ là Tấn Vương, vậy nên hạ nhân mới nể mặt gọi nàng một tiếng “phu nhân”.
Nhưng tiếng “phu nhân” này khiến nàng chột dạ, chẳng có chút tự tin nào, nếu một ngày nào đó Tấn Vương không đến nữa, e rằng nàng sẽ chẳng thể sống yên, đừng nói đến đám hạ nhân luôn thích giày vò người ta, chỉ riêng mấy nữ nhân khác trong phủ thôi cũng đủ xé nàng ra cho hả giận rồi, vậy nên dù Mai Tố Tố có không chịu nổi thì cũng phải nghĩ cách giữ chặt nam nhân này bên người, cố gắng ép khô chàng.
Được rồi, tuy nàng đến từ thời hiện đại, tiếp nhận giáo dục của nền văn hóa hiện đại hơn hai mươi năm, nhưng so với mạng sống thì những điều đó chẳng nhằm nhò gì.
Mai Tố Tố cũng không dám quấy rầy, chút tinh ý này nàng vẫn có. Nàng đành ngồi ở góc cách đó không xa, trông chờ nhìn về phía chàng, mỗi ngày ngoại trừ lúc làm việc đó ra thì chẳng có thời gian để vun đắp tình cảm, thế mà chàng còn tâm trạng luyện chữ nữa.
Có chuyện gì mà ngủ một giấc không giải quyết được ư?
Thật khiến người ta tức chết mà.
Cũng không biết có phải ánh mắt của Mai Tố Tố quá nóng bỏng hay không, Tấn Vương điện hạ cũng có vẻ như chịu không nổi, cuối cùng cũng buông bút xuống, hiếm hoi ngẩng đầu lên nhìn nàng, đối diện với ánh mắt mong chờ của Mai Tố Tố, chàng hơi khựng lại, lập tức không nhẹ không nặng mà quát nàng một câu: "Biểu cảm gì đây?"
Nhưng trông không giống tức giận, chàng cúi xuống thay một tờ giấy mới cho mình, rồi đưa tay trái lên vẫy vẫy với Mai Tố Tố.
"Lại đây, mài mực cho bổn vương." Ngữ điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều, xem ra luyện chữ cũng có chút lợi ích.
Trong lúc hành động, một lọn tóc đen dài trên vai chàng trượt xuống trước ngực.
Mai Tố Tố vừa nghe thấy thế đã vội vàng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nũng nịu nói: "Thiếp mài mực giỏi nhất, đảm bảo chữ mà vương gia viết ra sẽ vừa to vừa đẹp."
Nàng vui vẻ bước về phía chàng.
Tấn Vương nghe xong câu đó, động tác nhúng mực bỗng khựng lại, không hiểu sao đột nhiên nghĩ đến trạng nguyên tài hoa tuyệt thế Thẩm Ngạn Thanh ngày xưa, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi tài hoa của chàng ta.
Ngẩng đầu nhìn Mai Tố Tố một cái, vẻ mặt khó đoán.
Nhưng, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cầm thỏi mực của nàng, sự phức tạp trong mắt chàng tan biến, thay vào đó là lớp khí đen vờn quanh: "Nàng định mài mực kiểu đó à?"
Mai Tố Tố nghe thế, theo phản xạ nhìn chàng, đối diện với khuôn mặt tối sầm của Tấn Vương, nàng chớp chớp mắt, thu lại bàn tay đang để kiểu Lan Hoa Chỉ trở về, dùng cả bàn tay nắm lấy thỏi mực, nhỏ giọng hỏi với vẻ không chắc chắn: "Như này ạ?"
"Bình thường Thẩm Ngạn Thanh dạy nàng như thế sao?"
Giọng điệu của Tấn Vương trầm xuống, giữa đôi lông mày ẩn chứa sự bực bội.
Sự bực tức này cũng chẳng phải vô cớ, dù chỉ là một thiếp thất không đáng để ý, nhưng dù là nam nhân nào, hễ nghĩ đến nam nhân trước đây của nữ nhân mình, chắc chắn tâm trạng sẽ chẳng vui vẻ gì.
Mai Tố Tố nghe thấy cái tên ấy bèn đau đầu, đang yên đang lành nhắc đến chàng ta làm gì, nàng không biết trả lời sao cho phải, bèn cẩn thận từng li từng tí mở lời: "Thiếp thân bị phong thái của vương gia làm cho hoa mắt, nhất thời quên mất phải mài thế nào rồi."
Nói xong, còn tỏ vẻ tủi thân nhìn chàng.
Tài đổ thừa của nàng quả thật đỉnh cao.
Tấn Vương nhất thời bị câu nói của nàng làm nghẹn họng, sau đó chẳng nói nên lời nhìn nàng.
Cơn giận đến nhanh nhưng đi cũng nhanh.
Nhưng chàng vẫn nói: "Không biết nịnh nọt thì đừng nịnh."
Nói xong chàng lắc đầu, có lẽ khó mà tưởng tượng nổi tại sao ngày trước Thẩm Ngạn Thanh lại thích nàng.
"..." Mai Tố Tố đầy vẻ ngượng ngùng.
Cảm thấy tên cẩu vương gia này thật độc mồm.
Viết được hai bức văn tự, Tấn Vương đặt bút xuống, quay người muốn đi rửa mặt, khi xoay đầu sang chỗ khác lại thấy vẻ mặt vui mừng của Mai Tố Tố, chàng chợt im lặng một lúc.
Chàng bỗng nhớ ra, dường như từ trước đến nay nàng chưa bao giờ lộ ra vẻ ép dạ cầu toàn, hoàn toàn trái ngược với Lâm Ấu Vi.
Đôi mắt đen láy của chàng dừng lại trên mặt nàng, mang theo mấy phần dò xét, miệng phảng phất vô tình thốt ra câu hỏi: "Nôn nóng vậy à?"
Mai Tố Tố chẳng muốn để ý đến chàng, ai nôn nóng chứ, chỉ là muốn thể hiện chút nhiệt tình với chàng thôi mà? ( truyện trên app t.y.t )
Nếu nàng là Lâm Ấu Vi, thử xem nàng có thèm để ý đến chàng không.
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý, thẹn thùng đáp lại: "Vương gia anh dũng phi phàm."
"..."
Tấn Vương không nói gì thêm, quay người rời đi.
Chàng rửa mặt xong, Mai Tố Tố cũng rửa xong bước ra từ cách vách, nam nhân đã ngồi trên giường rồi, ngồi ở trên giường đọc sách, chính là tập thơ nàng đã lật xem khi nãy.
Da đầu Mai Tố Tố tê rần.
Nàng chỉnh lại tóc, uyển chuyển lắc hông bước đến, lúc đến gần thì giả vờ như sắp ngã, thân thể ngã về phía giường, miệng phát ra âm thanh duyên dáng: "Ai da!"
Tấn Vương hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn thuận thế ôm lấy eo nàng, tay kia thì nắm cằm nàng.
Đôi mắt đen láy nhìn nàng, ánh nến chiếu rọi căn phòng, dường như cũng mang theo chút hơi ấm.
Giọng nói khàn khàn vang lên giữa hai người: "Ngày càng to gan hơn rồi."
Mai Tố Tố hé miệng cười, cơ thể hơi run, tháo giày trực tiếp ngồi trên đùi chàng, sau đó quấn lấy chàng tựa như bạch tuộc, cánh tay ôm lấy cổ, hôn lên môi chàng một cái, còn ghé vào tai, cắn nhẹ vành tai chàng, hỏi: "Vương gia có thích không?"
Bàn tay ở ngang hông siết chặt.
~
Sau khi xong việc nằm ở trên giường, cả hai đều có vẻ mệt mỏi, mí mắt của Mai Tố Tố đang đánh nhau, còn tay chàng thì khoác sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về như có như không, cũng chính lúc này, chàng đột nhiên mở miệng hỏi: "Khi Thẩm Ngạn Thanh rời đi có để lại cho nàng thứ gì không?"
Mai Tố Tố há miệng theo bản năng, nhưng khi chuẩn bị lên tiếng thì đầu óc nàng đột nhiên giật mình tỉnh táo, như nhận ra điều gì, nàng giả vờ mơ màng ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt: "Cái gì cơ?"
Hàng lông mi dài của Tấn Vương cụp xuống nhìn nàng, có lẽ vừa mới ân ái xong, gò má trắng ngần của nàng đang ửng hồng, tóc tai rối bời xõa xuống, bởi vì bất chợt ngẩng đầu nên có vài lọn tóc rơi xuống hõm cổ chàng.
Bàn tay đè lên ngực chàng, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ long lanh như ngấn nước phủ đầy sương.
Trên mặt Tấn Vương không có vẻ gì là buồn ngủ, trong đôi mắt đen thẫm ẩn chứa sự sâu xa khó đoán, không đợi Mai Tố Tố nhìn kỹ hơn, chàng đã nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Không có gì, ngủ đi."
"Ồ." Mai Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, phảng phất thực sự buồn ngủ, còn khẽ ngáp một cái, khuôn mặt dụi dụi lên lồng ngực rắn chắc của chàng, nhắm mắt lại.
Nhưng sống lưng nàng thì lạnh buốt.
Thẩm Ngạn Thanh có đưa thứ gì cho "Mai Tố Tố" không?
Thực ra là có. Đó là một miếng ngọc bội đỏ khắc hình rồng, dặn phải giữ kỹ, đừng để ai biết, không phải vì Thẩm Ngạn Thanh thiên vị nàng, mà có lẽ chàng ta nghĩ rằng người duy nhất có thể sống sót chính là Mai Tố Tố, với tính cách của Lâm Ấu Vi, nếu không có Tấn Vương, e rằng nàng ta thà chết cũng không chịu làm quan kỹ*, thực sự sẽ bị đưa vào giáo phường, Lâm gia cũng không để nàng ấy sống, nhưng Mai Tố Tố thì khác, nàng là một thiếp thất, nếu Mai gia muốn thì vẫn có thể cứu nàng ra.
*Kỹ nữ làm việc dưới sự quản lý của chính quyền.
Miếng ngọc được nguyên chủ giấu trong áo yếm, nhưng Mai Tố Tố thấy vướng nên đã giấu vào trong bộ tóc giả.
Nàng nhất định không hé nửa lời, càng không để lộ cho Tấn Vương biết, thứ này vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm, đến lúc đó nếu chàng muốn giết người diệt khẩu thì thảm rồi.