Chủ tịch Trình bảo trợ lý mua cho y ít cá.

Trợ lý nhìn danh sách các loại cá chủ tịch Trình đưa, thử nói: - Đừng nói là cá tầm Trung Quốc sống ở Trường Giang, dù nó có thể sống ở biển đi chăng nữa thì tôi cũng không mua được.

Chủ tịch Trình nghiêm túc nói: - Trong khả năng cho phép.

Trợ lý mua hết các loại cá trong khả năng cho phép của anh ấy, số lượng rất lớn, thuê tạm vài ngư trường để nuôi.

Tiếp theo chủ tịch Trình lại sắp xếp: - Thả xuống quanh đảo.

Trợ lý nghệt mặt.

Chủ tịch Trình: - Đừng hỏi, chỉ là muốn nuôi cá.

Xung quanh hòn đảo không người bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cá.

Có một số ít loại cá vốn không có trong biển, thịt rất mềm.

Giao nhân không kìm được mà ăn mấy chục con, ăn xong thì nằm sấp trên bờ cho bớt no.

Kế hoạch suôn sẻ, chủ tịch Trình nhìn sự hắt sáng bất thường trên mặt biển, bắt đầu thực hiện bước tiếp theo.

A! Biển rộng!

Tôi yêu người ngọn sóng màu xanh,

Tôi yêu người mặt nước tĩnh lặng,

Còn có cả người tôi yêu,

Sống trong sự ôm ấp của người.

Chủ tịch Trình tìm trợ lý làm cho anh mấy bài thơ tình, ngồi trên bờ biển đọc diễn cảm từng bài một.

Trợ lý là sinh viên khối xã hội, đã từng yêu đương nên đặt bút là viết được mấy câu thơ sến súa ngay, còn hào phóng không đòi chủ tịch Trình tiền tăng ca.

Chủ tịch Trình in ra giấy A4, chừng mười mấy trang, anh đọc từng câu từng chữ một, càng đọc càng tình cảm bao la, càng đọc trong lòng càng muốn:

Đờ mờ! Cái gì mà mắc ói vậy!

Tuy nhiên chủ tịch Trình vẫn kiên trì đọc tiếp, dù gì cũng tới đây rồi.

Không thì tính tình anh khô khan cũng không biết nên nói gì.

Ánh mắt của em là đá quý dịu dàng,

Chỉ cần một giọt nước mắt của em, anh nguyện vì em vượt lửa qua sông.

Bài thơ này viết cũng thực tế lắm.

Những viên ngọc trai chất lượng tuyệt hảo cũng không rẻ chút nào.

Chủ tịch Trình đang ngẩn người thì bỗng nghe thấy tiếng nước bắn tóe lên bên tai.

Anh chợt hoàn hồn, vừa quay đầu thì thấy giao nhân vươn tay hứng mấy viên ngọc trai từ nước mắt đang chảy ào ào xuống.

Giao nhân nói: - Cảm… cảm động quá.

Ngày hôm sau trợ lý không hiểu sao lại được thăng chức tăng lương.

 Trong cuộc họp video, chủ tịch Trình công khai khen ngợi anh ấy “có thể thấu hiểu lòng người”, còn đề nghị anh ấy tự khởi nghiệp làm chuyên gia chữa lành tình cảm, bảo rằng đồng ý làm nhà đầu tư thiên thần* cho anh ấy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

(*Chỉ những nhà đầu tư cá nhân sẵn sàng cung cấp vốn cho các doanh nghiệp khởi nghiệp, thường là những công ty mới thành lập, có tiềm năng phát triển nhưng gặp khó khăn trong việc huy động vốn từ các nguồn truyền thống như ngân hàng hoặc quỹ đầu tư mạo hiểm.)

Trợ lý nghe xong cũng không kìm được mà nghĩ: Tuy không biết chủ tịch đang nói gì, nhưng mình thật là đỉnh của chóp.

Chủ tịch Trình thành công lừa giao nhân trở về.

Thơ tình là anh sao chép, nhưng  yêu giao nhân lại là thật lòng.

Vì để giao nhân sống thoải mái hơn, chủ tịch Trình định nán lại căn nhà lợp tôn màu thêm mấy ngày.

Anh thu thập nước mắt của giao nhân, cất trong một cái hộp đựng cúc tay áo, định về làm dây buộc tóc đính ngọc trai.

Trong lúc sắp xếp lại thì nhận ra có phân nửa số ngọc trai không tròn trịa lắm, mọc cái đuôi trông như nòng nọc con.

Giao nhân giải thích: - Mấy cái này là tình cờ chảy xuống nước khi chưa thành hình.

Chủ tịch Trình hiểu ra: - Hơi giống nước mắt của Rupert*.

(*Hay có tên là giọt Hà Lan, giọt Batavia, là những hạt thủy tinh cường lực do con người tạo ra bằng phương pháp nhỏ từng giọt thủy tinh nóng chảy vào trong nước lạnh, gây nên hiện tượng thủy tinh bị hóa rắn tạo ra một giọt có hình nòng nọc, với đuôi dài và mảnh khảnh.)

- Cái gì? Nước mắt của Cthulhu?

Không thể nào không thể nào?

Lẽ ra ngày nào giao nhân cũng xem phim, chơi game, gần như không lướt Weibo, từ đâu mà y lại biết Cthulhu.

Kết hợp với thân phận phi nhân loại của giao nhân và cuộc sống từng trải qua dưới biển sâu.

Mẹ nó, có lẽ Cthulhu thật sự tồn tại.

Bắt đầu từ ngày nhắc đến Cthulhu, chủ tịch Trình bị bệnh.

Mơ thấy ác mộng mấy hôm liền, mơ thấy xúc tua khổng lồ múa may như tảo biển trước cửa sổ căn nhà lợp tôn màu.

Vừa thức dậy, mình mẩy ướt sũng nhớp nháp, toàn là mồ hôi.

Giao nhân hỏi han ân cần mấy lần, chủ tịch Trình đều im lặng không nói.

Hầy, chẳng qua cũng chỉ liên quan đến kẻ thống trị thời xưa* mà thôi.

(Cựu nhật chi phối giả thường là cách diễn đạt dùng trong bối cảnh thần thoại Lovecraft, ám chỉ những thực thể vũ trụ cổ xưa, hùng mạnh và bí ẩn như Cthulhu, Nyarlathotep, hoặc Yog-Sothoth)

Bão táp hai ngày liền, căn nhà lợp tôn màu lại lọt gió, gió thổi làm chủ tịch Trình nóng sốt.

Trong lúc mê mang thì thấy giao nhân gọi điện thoại cho trợ lý, trợ lý bảo y hạ nhiệt độ trước, anh ấy sẽ đến ngay.

Giao nhân lẻn vào biển sâu bắt cá, vả một cái chết tươi rồi để lên trán chủ tịch Trình.

Trợ lý đi suốt đêm đến đây, chưa kịp gõ cửa đã dẫn theo nhân viên y tế xông vào căn nhà lợp tôn màu.

Giao nhân đã biến ra hai chân, ôm chủ tịch Trình hạ nhiệt độ cho anh.

Chăn bị làm ướt từ lâu, tuy giao nhân ngơ ngơ nhưng ít nhất cũng có não, không tiếp tục đắp ướt chăn, mà lấy hai chiếc áo khoác vest.

Giao nhân cao ráo chân dài không sợ lạnh, đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết để lộ ra ngoài, còn chủ tịch Trình thì vùi đầu vào lòng ngực lạnh lẽo của giao nhân, nóng sốt tới nỗi mặt mày đỏ bừng.

Trợ lý: Mẹ nó, cứ cảm thấy đến không đúng lúc.

Lúc này chủ tịch Trình đã tỉnh táo đôi chút, chợt nhớ ra, tính cách thiết lập bên ngoài của giao nhân là nữ!

Giao nhân mừng rỡ ngồi dậy: - Bác sĩ tới rồi, mau tới đây khám cho anh ấy!

Sau động tác đó của y, áo vest trên vai bỗng chậm rãi trượt xuống.

Chủ tịch Trình nhanh tay lẹ mắt, bật người dậy, đè cả quần áo và giao nhân xuống, giọng điệu hệt như chủ tịch bá đạo: - Đi ra ngoài hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play