Sau khi chủ tịch Trình nghỉ phép ở bờ biển về, bồn tắm lớn nhất trong phòng ngủ của anh đã bị người khác chiếm mất.

Cũng không thể gọi là “người” khác.

Mà là một giao nhân.

Chuyện này nói ra thì hơi ảo ma.

Hiếm khi chủ tịch Trình mới được nghỉ phép, bèn tìm một bờ biển khá ít du khách để nghỉ ngơi lại sức. Trợ lý dặn đi dặn lại gần đây mưa lớn nên đừng ra biển, nhưng trái tim chủ tịch Trình lại đập bình bịch, bảo anh ấy lấy chiếc du thuyền con sang trọng của mình rồi phóng nhanh về phía biển cả mênh mông vô bờ bến.

Đúng là có mưa lớn.

Chủ tịch Trình chạy ra biển, sóng gió trên mặt biển dữ dội, nhưng vùng biển bên dưới chiếc du thuyền như được một bàn tay kéo phẳng, giống hệt một tấm vải im lìm.

Ngay sau đó, một con sóng lớn dâng cao, một giao nhân rơi xuống chiếc du thuyền của anh.

Vẻ đẹp của giao nhân danh bất hư truyền, nói vậy giao nhân kia cũng là người xuất sắc trong tộc, quả đúng là khuôn mặt được sinh ra dựa theo sở thích của chủ tịch Trình, mắt hạnh, môi đỏ, mái tóc dài đen nhánh, ngoại trừ là nam thì đều đáp ứng mọi tiêu chuẩn về ngoại hình của chủ tịch Trình để chọn bạn đời, quả thực đây chính là giao nhân trong mơ của chủ tịch Trình.

Giao nhân trong mơ cong môi mỉm cười: - Chưa được cho phép mà anh đã chạy đến địa bàn của tôi, có phải muốn chết không.

Chủ tịch Trình là người từng trải, đứng đầu một công ty đa quốc gia thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới, lập tức tỉnh táo lại, kìm nén sự rung động trong lòng, khuôn mặt không chút cảm xúc như thể đang bàn bạc hợp đồng: - Cậu muốn sao mới chịu buông tha cho tôi?

Giao nhân kia nghe anh nói xong thì vẻ mặt dịu đi, như cười như không, ánh mắt hơi mong chờ: - Hay là anh dẫn tôi lên đất liền chơi đi?

Chủ tịch Trình ma xui quỷ khiến, không nghĩ tới chuyện làm căn cước công dân kiểu gì, đi thuyền hay máy bay bằng cách nào, nuôi ở đâu rồi dẫn ra ngoài kiểu gì, mà đã nhanh chóng đồng ý, sợ giao nhân trong mơ của anh đổi ý.

- Ừm.

Đưa giao nhân về nhà là một việc khó, bản thân chủ tịch Trình cũng đến đây bằng đường hàng không dân dụng, anh suy nghĩ một lúc lâu, nhớ ra hình như ở đây có trực thăng vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cao cấp. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chẳng lẽ… Đổ ít nước… Ừm… Hình như cũng không phải không được…

Chủ tịch Trình suy nghĩ kỹ càng, vừa quay đầu lại thì thấy giao nhân được quấn trong thảm lén mang về khách sạn đang đung đưa đôi chân dài hài hòa trên sô pha.

Giao nhân hỏi: - Anh xem chân tôi đẹp không?

Chủ tịch Trình lặng lẽ quay lại lau máu mũi.

Tuy giao nhân đã biến ra chân, nhưng lại không biết đi, chủ tịch Trình nhớ đến truyện cổ tích về nàng tiên cá, cô tiên cá gì đó, quyết định không để y đi thì hơn.

Chủ tịch Trình mua trực thăng, ôm giao nhân bay về một cách công khai, sau đó thẳng thừng gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý đến đón.

Trợ lý thăm dò hỏi thử: - … Người này là?

Giao nhân được chủ tịch Trình ôm vào lòng, vẫn chưa quen với đôi chân của mình, không giữ được thăng bằng, tay ôm chặt lấy cổ chủ tịch, mặt cũng vùi vào lòng chủ tịch. Nghe trợ lý nói vậy, y ngước khuôn mặt ngộp đỏ bừng lên, lạnh lùng nói: - Liên quan gì tới anh.

Nói xong còn nhéo cổ chủ tịch Trình một phen.

Móng tay của giao nhân không giống người bình thường, chủ tịch Trình bị nhéo một cái, trên cổ lập tức có thêm hai lằn máu, anh lạnh mặt nói: - Không nên hỏi thì đừng hỏi, tập trung lái xe.

Giao nhân mê mẩn hồ bơi nhà chủ tịch Trình.

Chủ tịch Trình vừa ôm y tới trước cửa, y đã biến ra cái đuôi, đạp vào bụng chủ tịch Trình để mượn lực nhảy xuống hồ bơi, vọc nước hết sức vui vẻ.

Chủ tịch Trình đứng tại chỗ, suýt nữa bị y đạp ói máu.

Vì là hồ bơi ngoài trời nên giao nhân chỉ có thể xuống hồ vào buổi tối, ban ngày thì phải nằm trong bồn tắm lớn trong phòng ngủ của chủ tịch Trình.

Giao nhân hết sức khó chịu, nhe răng cười, lộ ra nguyên hàm trăng trắng muốt như răng cá mập.

Chủ tịch Trình thao tác bên cạnh bồn tắm, mở một bộ phim truyền hình cho y xem, cuối cùng cũng dỗ dành được y.

Một lúc sau, khi chủ tịch Trình đến xem giao nhân thì nhận ra y đang cầm ly rượu vang đỏ, vừa xem phim truyền hình vừa khóc. Giọt nước mắt rơi vào trong ly, keng một tiếng rồi biến thành viên ngọc trai vàng tròn xoe.

Chỉ trong chốc lát, đã có nửa ly ngọc trai.

Chủ tịch Trình vội xem thử y đang xem phim gì.

Tình sâu mưa bụi?

Có một giao nhân sống trong nhà chủ tịch Trình.

Để bảo đảm an toàn, anh không thể thuê người giúp việc, công tác vệ sinh của căn biệt thự lớn ba tầng toàn là cửa kính sát đất và cả hồ bơi đều do chủ tịch bao thầu.

Chủ tịch Trình trăm công ngàn việc, buổi tối về còn phải lau nhà, giao nhân nhảy ra khỏi hồ bơi, vẫy cái đuôi làm nước bắn tung tóe dưới đất, sau đó nhảy về bồn tắm như thể không có chuyện gì xảy ra.

Chủ tịch Trình không biết phải dạy bảo y như thế nào mới đúng.

Chủ tịch Trình cũng bao thầu luôn cả chuyện ăn uống.

Tạm thời anh không biết nấu cơm nên bèn nấu một ít sủi cảo đông lạnh để ăn đỡ.

Ngoài ra, anh còn chuẩn bị cho giao nhân một con cá hồi vừa được trợ lý vận chuyển bằng đường hàng không đến đây vào trưa nay.

Vì để cảm ơn, giao nhân dùng móng vuốt bén ngót  thái cho anh một dĩa sashimi.

Chủ tịch Trình nói cảm ơn từ tận đáy lòng.

Giao nhân toét miệng cười, hai hàm răng cá mập sáng bóng, hơn nữa khả năng nhai cắn rất tốt, không chừng nha sĩ nào thấy cũng phải khen mấy câu.

Chủ tịch Trình nhìn đôi mắt giao nhân híp lại, mang chút quyến rũ khi cười, cảm thấy rất xứng đáng.

Giao nhân nói rằng lên đất liền chơi, tuy nhiên cũng không đòi ra ngoài, chỉ làm ổ trong bể cá xem phim truyền hình thôi.

Chủ tịch Trình dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, mệt đến nỗi đổ mồ hôi khắp người, vốn định đi tắm, nhưng thấy giao nhân lấy thêm một ly rượu chân cao đầy ắp ngọc trai.

Viên nào viên nấy bóng loáng, chất lượng hoàn mỹ.

Số ngọc trai lần trước được chủ tịch Trình làm thành vòng tay, hiện giờ đang đeo trên tay giao nhân.

Chủ tịch Trình đang phân vân không biết làm gì với số ngọc trai này.

Giao nhân chỉ phim Hoàn Châu Cách Cách trên màn hình, đang chiếu đến cảnh Hàm Hương bỏ trốn đi theo Mông Đan.

Y thích món trang sức của Hàm Hương nên nói thẳng: - Tôi muốn cái này.

Có gì nói đó, tuy giao nhân đẹp thật, nhưng chủ tịch Trình cảm thấy thẩm mỹ của y có vấn đề.

Ít nhất trang sức của Hàm Hương chắc chắn không hợp với y.

Chủ tịch Trình thuyết phục đủ kiểu, vừa tìm hình ảnh vừa giải thích văn hóa, cuối cùng cũng thuyết phục được giao nhân, quyết định làm một chiếc kẹp tóc ngọc trai.

Chủ tịch Trình chưa kịp mỉm cười đã bị giao nhân không cam lòng cho một vuốt, trên mặt xuất hiện ba vết trầy.

Giao nhân nương tay nên vết thương hẹp và mờ, không bị chảy máu.

Nhưng hôm sau chủ tịch Trình đi làm lại không tránh khỏi bị nhân viên nhìn chằm chằm.

Chủ tịch Trình nấu ăn mãi mà vẫn không được, cũng không thể để người khác vào nhà, chỉ đành mỗi lần tan làm mua đồ ăn về ăn.

Quãng đường không ngắn, về đến nhà thì đã nguội lạnh.

Xem như giao nhân vẫn còn chút lương tâm, chân thành đề nghị: - Ăn hải sản đi.

Từ đây về sau, thực đơn của chủ tịch Trình và giao nhân giống hệt nhau.

Tôm hùm to, sò biển to, mực to, đều ăn sống.

Giao nhân là một tay thái sashimi điệu nghệ, mỗi tối chủ tịch Trình về nhà, chỉ hai ba nhát là giao nhân đã thái xong một dĩa hải sản tươi sống, để trước mặt chủ tịch Trình.

Chủ tịch Trình ăn mấy ngày đã thấy trong người không ổn, nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn.

Giao nhân cũng cười cong mắt, “rắc” một tiếng cắn bể vỏ tôm hùm.

Cuối cùng giao nhân cũng đòi ra ngoài chơi.

Y không biết đi đâu, nói đúng ra là y không biết trên đất liền có những chỗ nào.

Chủ tịch Trình nhìn vẻ mặt suy tư của giao nhân, cảm thấy giao nhân sắp làm khó anh rồi.

Quả nhiên, giao nhân nói: - Đi hoàng cung của Hoàn Châu Cách Cách.

Vì khá xa nên phải đi máy bay, dòng người đông đúc, không an toàn.

Chủ tịch Trình nhanh chóng phân tích lợi và hại, thà bị móng vuốt của giao nhân cào cũng từ chối một cách thẳng thừng.

Giao nhân lập tức lạnh mặt, thưởng cho chủ tịch Trình một đòn cửu âm bạch cốt trảo.

Rất dịu dàng, chưa trầy da.

Vì đề phòng giao nhận lại làm khó làm dễ, chủ tịch Trình đề nghị trước: - Đến công ty của tôi đi.

Công ty, chính là nơi chủ tịch Trình nán lại mỗi ngày khi không ở nhà.

Giao nhân gật đầu, rụt rè mỉm cười: - Ừm, mua mấy bộ đồ mới cho tôi đi.

12 giờ khuya, chủ tịch Trình không biết đi đâu để mua quần áo.

Nhưng là một chủ tịch, cứ giao chuyện này cho trợ lý là được.

Vẻ mặt chủ tịch Trình vẫn bình thường, một cuộc điện thoại đánh thức trợ lý.

Chủ tịch Trình nhận ra gu thẩm mỹ của giao nhân thật bất ổn.

Hoặc phải nói là tự luyến.

Nhưng mà y đẹp, tự luyến cũng là chuyện đương nhiên.

Chủ tịch Trình xem đây là một trong những ưu điểm của giao nhân — thẳng thắn chân thành, ngây thơ không giả tạo.

Khi quần áo được đưa đến, tự nhiên chủ tịch Trình lại muốn đuổi việc trợ lý.

Lẽ ra trợ lý đã từng gặp giao nhân một lần.

Nhưng mấy bộ quần áo anh ấy đưa tới lại là đồ nữ, có tận mấy chiếc đầm dài màu trắng.

Trợ lý còn hơi đắc ý, nói lần nào anh ấy chọn quần áo, bạn gái cũng thích cả.

Chủ tịch Trình không biết phải nói gì, nghĩ đến khuôn mặt xinh như hoa đào của giao nhân, cảm thấy về tình có thể tha thứ, vội vàng đuổi trợ lý về trước khi giao nhân phát hiện ra.

Muốn bắt thì cứ bắt một mình anh.

Điều khiến người ta vui mừng đó là, dường như giao nhân không rõ về chuyện giới tính.

Trợ lý cũng không nói điêu, lúc thử chiếc đầm trắng, giao nhân rất vui vẻ, y kéo cổ tay chủ tịch Trình để chủ tịch Trình thưởng thức cùng mình.

Hơi mạnh tay một chút mà cổ tay bên trong của chủ tịch Trình lại có hai vết cắt rướm máu.

Chủ tịch Trình cảm thấy hơi phí.

Anh nghĩ ngày mai sẽ đi hiến máu tình nguyện.

Để máu mình chảy ở nơi có ích.

Giao nhân vẫn chưa thể học đi, việc học một kỹ năng mới có hơi khó khăn.

Hơn nữa chủ tịch Trình còn hết lòng làm phương tiện đi lại cho y.

Ngày hôm sau đến công ty, vẫn là chủ tịch Trình ôm y, từ bãi đỗ xe đi thẳng lên bằng thang máy riêng, không gặp phải ai cả.

Chủ tịch Trình vừa ngồi xuống đã bắt đầu làm việc, giao nhân ngồi trên sô pha, hứng thú nhìn xuống dưới từ cửa sổ tầng 27.

Khi trợ lý đi lên thì thấy một người đẹp đang ngồi trên sô pha, mặc chiếc đầm trắng quen thuộc.

Vẻ mặt của người đẹp hết sức thoải mái, nhưng khi thấy anh ấy thì bỗng lạnh mắt, mím chặt môi.

Chủ tịch Trình thúc giục nói: - Có gì thì nói nhanh.

Trợ lý nói đôi ba câu rồi ôm tài liệu đi mất.

Giao nhân trên sô pha nhe rằng cười, hàm răng nhọn hoắc trắng tinh bóng loáng.

Cười là sẽ lộ, giao nhân nghĩ, không thể cười trước mặt người ta, phải giả bộ ngầu lòi.

Giao nhân đếm xe cả ngày, đếm không biết mệt, tìm lại được cảm giác đếm cá trong biển.

Đếm một hồi rồi ngủ mất tiêu.

Khuôn mặt trắng nõn của y vùi vào gối ôm, mái tóc dài đen tuyền như rong biển trượt xuống đất.

Chủ tịch Trình nhìn nửa ngày, đến phòng nghỉ cầm chiếc thảm đắp lên người giao nhân.

Giao nhân chợt mở mắt ra.

Chủ tịch Trình lại phá tướng.

Giữa trưa bảo trợ lý đi mua cơm trưa, trong đó có sashimi, hai mươi dĩa lớn.

Ngoài ra còn có cả băng keo cá nhân và băng gạc.

Trợ lý đến đưa đồ, nhìn ba vết máu trên mặt chủ tịch Trình, muốn nói nhưng lại thôi.

Trợ lý rất kín miệng, chủ tịch Trình dán băng gạc rồi xuống lầu đi quanh một lượt, không nghe thấy tin đồn nhảm nhí nào cả.

Khi về văn phòng, giao nhân đang vọc notebook của anh, lớp ngoài toàn là vết xước màu trắng, còn bị tháo ra hết mấy phím.

4 giờ 40, chủ tịch Trình tan làm sớm, ôm giao nhân xuống bãi đỗ xe.

Vừa ra khỏi thang máy, thang máy bên cạnh cũng mở ra.

Giám đốc tài vụ - một người bạn thân của chủ tịch Trình, dẫn giám đốc sản phẩm và mấy đồng nghiệp của bộ phận thiết kế nói cười trốn làm đi quẩy tiệc.

Sau đó gặp phải ông chủ, còn ôm người đẹp.

Nhân viên: Toang rồi.

Chủ tịch Trình: Mấy người toang rồi.

Giao nhân:?

Chủ tịch Trình lập tức trừ lương giám đốc tài vụ, mọi người buồn hiu giải tán.

Giám đốc tài vụ tung ta tung tăng đi theo chủ tịch Trình: - Người này là?

Mặt chủ tịch Trình không chút cảm xúc: - Biến.

Giám đốc tài vụ nhìn kỹ lần nữa, giật mình nói: - Lão Trình, mặt cậu sao vậy?

Giao nhân thấy hơi ồn ào, xòe móng tay chuẩn bị cho anh ấy một vuốt.

Bị chủ tịch Trình nhanh tay lẹ mắt giữ tay lại.

Rõ ràng sức sát thương rất cao, nhưng khi nắm trong tay lại như miếng ngọc, ấm áp bóng loáng.

Không dễ gì chủ tịch Trình mới đuổi được giám đốc tài vụ.

Ngày hôm sau, tin đồn chủ tịch Trình có vợ sắp cưới truyền khắp công ty.

Người tuyên bố là vợ sắp cưới của chủ tịch Trình, nhưng thật ra chỉ là em gái đối tác hợp tác, cô ấy giận đến nỗi bóp nát cái ly.

Vợ sắp cưới hùng hổ vọt vào phòng làm việc của chủ tịch Trình, định xem thử là con ngựa bà nào.

Chủ tịch Trình đang rót nước trong phòng nghỉ.

Trợ lý không cản được người ta, vợ sắp cưới giơ chân đá văng cửa phòng làm việc, đối diện với giao nhân đang nằm trên sô pha.

Giao nhân: Giả bộ ngầu lòi.

Vị hôn thê: Mẹ nó! Còn đẹp hơn mình nữa!

Nói thật, ai ở bên cạnh chủ tịch Trình không quan trọng, ai đẹp thì thắng thôi.

Vợ sắp cưới nhìn khuôn mặt của giao nhân, phong cách khác với mình, miễn cưỡng ngang nhau. Nhưng nếu đánh giá theo thang điểm nhan sắc, ước chừng cao hơn cô ấy 20 điểm.

Vợ sắp cưới lại nhìn tay giao nhân, thon thả và dài hơn cô ấy, cấu trúc xương hài hòa, đốt ngón tay phiếm màu xanh lơ, ngược lại đôi phần đẹp hơn.

Mịa!

Vợ sắp cưới nuốt cơn tức xuống, cố gượng cười: - Ngại quá, đi nhầm chỗ.

Không đẹp bằng người ta, chuồn thôi.

Cuộc chiến không khói thuốc súng này kết thúc chỉ trong chưa đầy một phút.

Chủ tịch Trình vừa đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng.

Sau khi đi ra, nhìn thấy một cánh cửa bị đá hỏng.

Trợ lý cúi đầu khom lưng: - Đang mua cửa.

Chủ tịch Trình đưa nước đã rót cho giao nhân.

Hôm nay độ ẩm không khí khá thấp, tuy giao nhân đòi ra ngoài, nhưng cũng đã uống liền tù tì mấy lít nước.

Chủ tịch Trình căn dặn trợ lý: - Đổi thùng nước khoáng mới trong phòng nghỉ đi.

Trợ lý gật đầu, đã là thùng thứ tư trong sáng nay.

Trợ lý vừa đi, giao nhân đã cầm lấy ly nước.

Chủ tịch Trình mở máy tạo độ ẩm, nhưng vẫn hơi khô.

Giao nhân không chút do dự đổ nước lên người mình.

Chiếc đầm trắng ướt sũng, để lộ chút ít màu da.

Chủ tịch Trình trợn mắt há hốc mồm.

Giao nhân lười biếng vung tay lên: - Rót thêm ly nữa.

Chủ tịch Trình chỉ giao nhân vào nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, lấy vòi sen xối cho mát.

Còn bản thân thì chịu thương chịu khó cầm máy sấy sấy quần áo cho giao nhân.

Sấy được một nửa thì thấy có gì đó không đúng.

Giao nhân sợ ướt quần áo à?

Đâu có sợ!

Chủ tịch Trình lại buông máy sấy xuống, chăm chỉ ngồi gõ chữ lốc cốc sau máy tính.

Giao nhân xối nước một lúc, sau đó chống tường khoe chim không chút kiêng dè.

Chủ tịch Trình vừa ngẩng đầu lên, cửa vẫn đang mở toang.

Nhìn ra đằng sau, bên ngoài cửa kính sát đất là những tòa nhà cao tầng san sát nhau.

Dạy cho giao nhân thường thức cơ bản đã trở thành nhiệm vụ quan trọng cần làm.

Nói về vợ sắp cưới thì lại thua tâm phục khẩu phục, nhưng cứ thấy không cam lòng kiểu gì ấy.

Trong lúc bàn chuyện hợp tác, thư ký rót ly nước cho vợ sắp cưới.

Vợ sắp cưới cầm trong tay, “rắc” một tiếng, cái ly vỡ nát.

Người bên chủ tịch Trình sợ tới nỗi không dám nói câu nào.

Đợi khi báo tình hình lên cấp trên và chủ tịch Trình đích thân đến xem, trên bàn làm việc đã chất nguyên đống miểng chai.

Chủ tịch Trình ôm giao nhân đến.

Giao nhân chưa trải đời, nằng nặc đòi tới.

Chủ tịch Trình dặn dò: - Vậy cậu không được nói gì đó.

Giao nhân mím môi liên tục gật đầu.

Bầu không khí hơi xấu hổ.

Không biết ly nước trong tay vợ sắp cưới là y thứ mấy, đã xuất hiện một vết rạn.

Giao nhân nghe tiếng bèn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bộ nail kiểu Pháp của vợ sắp cưới, rồi lại nhìn chằm chằm hung khí của mình.

Chủ tịch Trình thấy ngực bị chọt chọt, hơi đau, không biết có chảy máu hay không.

Cúi đầu thì thấy giao nhân đang lấy móng tay nhòn nhọn chọt ngực anh, một tay khác chỉ bàn tay của vợ sắp cưới.

Không khó để hiểu, y cũng muốn làm nail.

Vẻ mặt chủ tịch Trình trở nên lạnh lùng.

Nhiệt độ trong phòng họp lập tức giảm xuống hai độ.

Chủ tịch Trình lúc hung dữ trông rất đáng sợ, khuôn mặt không chút cảm xúc, ánh mắt hung hăng.

Cô thư ký nơm nớp lo sợ.

Tay vợ sắp cưới cũng run rẩy, đang định nói em sẽ đền ly cho anh.

Chủ tịch Trình đã lên tiếng trước.

- Cô làm nail ở đâu vậy.

Thật ra chủ tịch Trình muốn nói lý lẽ với giao nhân trước, loài người giống đực thường sẽ không làm nail.

Nhưng nghĩ lại, trải nghiệm cuộc sống, cứ làm thôi.

Cô vợ sắp cưới sợ chủ tịch Trình ghi thù mình vì mấy cái ly, vội vàng lấy thẻ làm đẹp ở spa ra từ trong túi, cười tươi rói nói: - Chị dâu muốn làm à, thẻ của em, quẹt thoải mái!

Giao nhân đã xem rất nhiều phim truyền hình, nghe câu ấy tự nhiên thấy thân thiết hẳn ra.

Quên luôn lời dặn của chủ tịch Trình, quay đầu mỉm cười, hàm răng sáng chói.

Cô thư ký đang cúi đầu nên không nhìn thấy.

Vợ sắp cưới:!

Răng không đẹp bằng mình, hòa nhau 1 - 1!

Chủ tịch Trình phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người đi mất.

Trở về phòng làm việc, chủ tịch Trình để giao nhân lên sô pha, thấm thía nói: - Vừa rồi hứa với tôi chuyện gì?

Giao nhân ngậm chặt miệng, ánh mắt lập tức hung dữ.

Phải giả bộ ngầu lòi.

Lớp kiến thức về con người bắt đầu.

Người giảng bài, chủ tịch Trình - boss của công ty đa quốc gia thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới.

Người tham gia, giao nhân thiểu năng trí tuệ từ lời nói đến hành động - sát khí hình người còn non và xanh.

Giao nhân nằm trong bồn tắm, mở nhạc phim “vườn sao băng” y thích nghe nhất, nghiêm túc nghe giảng bài.

Chủ tịch Trình nghĩ, hay là làm ppt trước nhỉ.

Kiến thức đầu tiên.

Con người là sinh vật rất hiếu kỳ, hơn nữa rất nguy hiểm.

Giao nhân không hiểu mô tê gì nhưng vẫn gật đầu.

Chủ tịch Trình nghiêm túc nói: - Phải nhớ kỹ, không thể để lộ thân phận, con người rất nguy hiểm.

Giao nhân mỉm cười, sờ mặt chủ tịch Trình.

Cơn đau nhoi nhói, chủ tịch Trình mang theo vết thương lờ mờ trên mặt, biểu cảm hơi chết lặng.

Chủ tịch Trình mở vài bộ phim tài liệu về súng ống cho giao nhân xem, còn mở cả “sản xuất của cường quốc”.

Vì để giao nhân nhận ra tính nghiêm trọng, anh còn lén mở mấy bộ phim khoa học viễn tưởng có vũ khí laser.

Cuối cùng vẻ mặt giao nhân cũng trở nên nghiêm trọng, cái đuôi vỗ nước trong bồn tắm kêu rào rạt.

Chủ tịch Trình vội vàng cản lại: - Dừng, vỗ nữa là không có bồn tắm để ngủ.

Giao nhân vẫn không phục, ấn tượng của y đối với con người là một mình y có thể đánh mười đứa.

Chủ tịch Trình nói: - Hiện giờ chú trọng chiến tranh thông tin hóa.

Thông tin hóa, đây là một từ mới.

Giao nhân nghiêng đầu, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu.

Chủ tịch Trình giải thích bằng từ ngữ mà giao nhân có thể nghe hiểu, giao nhân đã hiểu đại khái mình thua kém ở mặt nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chẳng phải là tấn công bằng pháp thuật à?

Giao nhân nói: - Tôi cũng biết.

Chủ tịch Trình muốn hỏi y kỹ càng hơn, nhưng giao nhân lại không nói, ngậm chặt miệng, con ngươi đen nhánh phát ra đôi chút ánh sáng xanh.

Sau đó chủ tịch Trình lập tức mất ý thức.

Thời tiết ngày hôm sau rất đẹp, chủ tịch Trình thức dậy trên giường, vẻ mặt ngơ ngác.

Anh nhanh chóng đến phòng tắm xem thử giao nhân, đang chìm dưới đáy bồn tắm ngủ say, cách một lớp nước như thể người đẹp ngủ say bị phong ấn.

Chủ tịch Trình thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra cảm giác nhói đau trên eo bị phớt lờ nãy giờ.

Kéo áo lên thì thấy hai bên eo đều có dấu tay.

Anh đã biết mình đi từ phòng tắm lên giường kiểu gì rồi.

Sau khi giao nhân thức dậy, chủ tịch Trình đưa điện thoại cho y, bảo y tiếp tục tiếp thu kiến thức của nền văn minh hiện đại, còn mình thì tìm địa chỉ của spa làm đẹp mà vợ sắp cưới nói, sau đó đi lục lọi tìm khẩu trang.

Đợi khi anh cầm khẩu trang quay về tìm giao nhân, bèn thấy giao nhân đang chơi game.

Arknights.

“……………”

Chủ tịch Trình bảo giao nhân đeo khẩu trang vào.

Giao nhân nói: - Arknights!

Chủ tịch Trình lái xe đưa giao nhân đi làm nail.

Giao nhân mê game không dứt ra được.

Y che nửa khuôn mặt dưới, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt sáng rỡ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của chủ tịch Trình, giao nhân bỗng quay đầu qua, híp mắt mỉm cười.

Bắn tỉa định hướng!

Khi đến nơi, chị gái làm nail lên tiếng đề nghị dưỡng da tay trước.

Đợi khi cô ấy nắm lấy bàn tay vừa mềm vừa mịn màng của giao nhân thì lập tức ngậm miệng.

Giao nhân ngồi trên sô pha, chị gái bỏ qua bước dưỡng da tay mà dũa móng cho y, dũa mấy cái, không xi nhê gì.

Chị gái cười trừ hai tiếng.

Lúc này chủ tịch Trình chợt nghĩ đến điều gì đó, cầm chiếc điện thoại giao nhân chơi lúc nãy lên xem thử.

Trên màn hình toàn là vết xước.

Chủ tịch Trình tháo miếng dán bảo vệ màn hình ra.

Mặt dưới cũng y hệt.

Chị gái ngồi đối diện không tin mình không làm được, bèn nắm ngón tay giao nhân rồi dũa mạnh.

Tay cô ấy bị xước, đồ dũa móng cũng gãy luôn.

Tốc độ phản ứng của chủ tịch Trình cực nhanh, móc hết tiền mặt trong bóp ra, ngay cả thẻ của vợ sắp cưới cũng lấy ra, sau đó ôm giao nhân chuồn lẹ.

Giao nhân: Tôi chưa làm xong nữa!

Trên xe, chủ tịch Trình thấm thía mà giải thích, làm nail có nguy cơ bị lộ.

Sau khi giao nhân suy tư thật lâu thì gật đầu, thở dài.

Chủ tịch Trình sợ y không vui nên nghĩ cách để làm gì đó.

Thì giao nhân đã lấy điện thoại ra chơi game tiếp.

Một lúc sau lại kêu chủ tịch Trình xác thực danh tính thực.

Giao nhân kéo tay chủ tịch Trình đè lên điện thoại, nạp 168 đồng.

Từ khi làm nail thất bại, hình như giao nhân hơi ủ rũ.

Không đến công ty của chủ tịch Trình nữa, bởi vì y mê chơi game nên chơi ở đâu cũng như nhau thôi.

Chủ tịch Trình lưu dấu vân tay cho y, từ đó về sau điện thoại thường nhận được tin nhắn nạp game.

Giao nhân chơi game rất tập trung, chủ tịch Trình sợ y cận thị, hỏi y có muốn ra ngoài chơi không.

Giao nhân không mấy hứng thú mà lắc đầu.

Chủ tịch Trình hỏi tiếp: - Không làm nail được nên không vui phải không?

Không hiểu sao giao nhân lại trừng anh đầy kỳ quái.

Cuối cùng chủ tịch Trình tìm hiểu biết được nguyên nhân khiến tâm trạng giao nhân không vui, y nói với chủ tịch Trình nước ở đây khác xa với nước trong biển, ở lâu ngày dài tháng thấy không thoải mái.

Chủ tịch Trình hiếm khi thấy luyến tiếc, hỏi y có phải nhớ nhà hay không.

Cuối cùng giao nhân cũng buông điện thoại, một lúc sau thì gật đầu.

Lúc bấy giờ chủ tịch Trình mới nhận ra, anh biết quá ít về giao nhân.

Giao nhân có anh chị em hay không, anh cũng không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play