Sau khi chủ tịch Trình tốn sức quá nhiều thì đầu óc ngày càng chóng mặt, khuôn mặt nóng hổi của anh kề sát vào gò má lạnh lẽo của giao nhân, mặc dù biết giao nhân có thể chịu được áp suất nước cực lớn dưới biển sâu, nhưng chủ tịch Trình vẫn vươn tay chống người, không đè hết toàn bộ trọng lượng lên người giao nhân.
Hình như giao nhân nhận ra điều gì đó, đưa tay ra sau lưng chủ tịch Trình rồi đè nhẹ, bất chợt chủ tịch Trình như bị rút hết sức lực, ngã vào người giao nhân, trước khi hôn mê vẫn không quên sờ bả vai trống trơn của giao nhân, bảo y mặc đồ vào.
Giao nhân ngộ ra, tròng lấy áo vest và quần xà lỏn của chủ tịch Trình, hô to: - Bác sĩ!
Trợ lý đang hút thuốc bên ngoài, vừa hút thuốc vừa cảm thán, chủ tịch đỉnh thật.
Bất thình lình nghe tiếng ác long gào thét trong căn nhà lợp tôn màu, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại kịp.
May mắn những người anh ấy dẫn đến đều là các nhân viên y tế hàng đầu, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chữa trị đâu vào đấy.
Sốt cao cơ thể suy nhược, đổi sang hoàn cảnh thoải mái ấm áp.
Trợ lý khiêng chủ tịch Trình lên cáng, đang định lên máy bay riêng, nhưng thấy giao nhân vẫn ngồi trên mép giường không nhúc nhích.
Trợ lý dè dặt hỏi: - Chị dâu? Đi không?
Giao nhân: Thật ra tôi cũng muốn đi lắm!
Bởi vì sau khi biến ra hai chân vẫn luôn có chủ tịch Trình làm phương tiện đi lại, nên đến bây giờ giao nhân vẫn chưa học được cách bước đi.
Đêm mưa lạnh lẽo, trong căn nhà lợp tôn màu cũ kỹ, giao nhân ngộ ra một lý lẽ trong đời người: Tuyệt đối không được cưng chiều con nít.
Nhìn ánh mắt hơi hối thúc của trợ lý, giao nhân thử bước xuống giường, nhưng bước đi không phải chỉ một lần là được, vừa chạm chân xuống đất, hai chân giao nhân đã mềm nhũn té ngã.
Giao nhân chợt nảy ra một ý: Hay là giả bộ xỉu?
Khi chủ tịch Trình tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Anh đang nằm trên chiếc giường lớn trong biệt thự, đắp chiếc chăn thật dày, ngoài cửa sổ vang lên từng đợt tiếng nước.
Chủ tịch Trình nhìn thoáng qua, là giao nhân đang vọc nước trong hồ bơi.
Tâm trạng chủ tịch Trình hơi kích động, tuy nói hai người xem như đã làm hòa, nhưng chủ tịch Trình lại không tin có thể đưa giao nhân về một cách dễ dàng như thế.
Không ngờ hôn mê một lúc mà đã giải quyết được vấn đề khó nhằn một cách dễ dàng như thế. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trợ lý đâu? Lập tức tăng lương!
Ngày đầu tiên chủ tịch Trình tỉnh lại, bắt đầu tìm việc cho trợ lý.
Ban đầu anh xin nghỉ bệnh, trợ lý cũng đã bận rộn muốn chết rồi.
Kết quả chủ tịch Trình vừa mở mắt ra là lại giao việc cho anh ấy.
Lần này chủ tịch Trình muốn tiến hành dự án cải tạo nước biển nội bộ.
Nói đơn giản đó là hàng ngày vận chuyển nước biển ở Thái Bình Dương đến hồ bơi nhà anh.
Trợ lý không khỏi hỏi: - Có cần lấy thêm mấy tảng băng hàng chục ngàn năm ở Châu Nam Cực luôn không?
Chủ tịch Trình không nhận ra lời cà khịa ẩn ý của cậu trợ lý cung kính thường ngày, anh suy nghĩ một lúc, thử nói: - Không thì lấy đôi chút luôn?
Trợ lý không hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ của chủ tịch Trình, nhưng anh ấy vẫn nghe theo hết.
Người được lợi là giao nhân hết sức vui vẻ, bơi lội trong nước biển mới mẻ, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm nước.
Y không nhận ra nước trong hồ bơi mà y uống vốn là nước tắm, còn nhiệt tình mời chủ tịch Trình xuống chơi.
Chủ tịch Trình lắc đầu, hôm nay còn việc quan trọng phải làm.
Anh ngồi trên hồ bơi giang hai tay ra, đuôi giao nhân hơi đập mạnh, bèn nhảy từ dưới lên rồi trượt vào lòng anh.
Chủ tịch Trình quấn khăn tắm cho giao nhân rồi lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Cho dù hiểu tận gốc rễ về giao nhân, hơn nữa biết rất rõ về sức mạnh thể chất của giao nhân, nhưng nhiều lúc chủ tịch Trình lại vô thức xem giao nhân như người bình thường yếu ớt.
Sau khi khô tóc, chủ tịch Trình tìm một bộ vest sẫm màu vừa mới mua cho giao nhân mặc, rồi lại vụng về buộc mái tóc dài của giao nhân lên.
Hôm nay bọn họ phải đi làm căn cước công dân, từ hôm nay trở đi, giao nhân có thêm một thân phận là con người, nằm cùng một sổ hộ khẩu với chủ tịch Trình.
Trợ lý chịu trách nhiệm điều phối các bộ phận liên quan nhìn “giới tính nam” rành rành trên căn cước công dân thì rơi vào suy tư.
Trợ lý bớt thời gian đến nhà chủ tịch Trình đưa giấy tờ căn cước công dân.
Vì để tỏ lòng biết ơn, giao nhân nở một nụ cười tươi rói sáng rỡ.
Trợ lý do dự nói: - Hàm răng của chị dâu…
Chủ tịch Trình liếc một cái: - Chưa từng thấy răng cá mập à?
… Đúng là cũng từng thấy có người hàm răng hơi nhọn, nhưng kiểu bóng loáng bén ngót kia thì đúng là lần đầu nhìn thấy.
Giao nhân bắt đầu dần hòa nhập vào xã hội loài người, dưới sự giúp đỡ của chủ tịch Trình, giao nhân học đi đứng, viết chữ, vẽ tranh, ca hát.
Trong đó môn y học tập giỏi nhất chính là ca hát, chỉ cần mở miệng là chủ tịch Trình sẽ ngất xỉu, muốn tỉnh lại cũng phải mất ít nhất 8 tiếng. ( truyện trên app T•Y•T )
Chủ tịch Trình cảm thấy giao nhân có thể làm bác sĩ, chuyên điều trị chứng mất ngủ. Đợi công ty phá sản, không chừng có thể dưỡng già nhờ vào nghề này.
Thật ra chủ tịch Trình cũng từng hỏi ý kiến liệu giao nhân có rời khỏi đất liền hay không.
Giao nhân thẳng thừng từ chối, hơn nữa nghĩ rằng chủ tịch Trình muốn đuổi y đi, thế là tặng cho chủ tịch Trình hai vuốt bén ngót.
Suy nghĩ cẩn thận, hễ đã sống mấy ngày ở xã hội hiện đại thì làm sao chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ ở trong biển khi không có khoa học kỹ thuật.
Giao nhân suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: Thỉnh thoảng về thăm bạn được không?
Chủ tịch Trình hơi ngạc nhiên: - Bạn? Cậu cũng có bạn?
Giao nhân gật đầu, hỏi lại: - Tôi xuất sắc như thế sao lại không có bạn chứ?
Bạn của giao nhân là một con bạch tuộc khổng lồ, nhưng giao nhân lại gọi nó là “Cthulhu”.
Mẹ nó, chủ tịch Trình không kìm được mà siết nắm tay.
Chủ tịch Trình và giao nhân sống hòa hợp cùng nhau.
Giao nhân đã biết đi, thường đến công ty của chủ tịch Trình chơi, nhưng y vẫn rất mơ hồ về khái niệm giới tính, ngày chẵn thì mặc váy, ngày lẻ thì mặc quần.
Ngoại trừ trợ lý giúp y làm giấy tờ tùy thân thì không nhân viên nào trong công ty biết rõ giới tính của y.
Vào thời gian nghỉ phép, chủ tịch Trình bèn đi với giao nhân đến hòn đảo không người.
Cuối cùng biệt thự trên đảo cũng đã xây xong, có hệ thống tự cung cấp điện và hệ thống tuần hoàn nước, còn có cả sân bay.
Giao nhân gọi hết bạn bè tà thần của y họp mặt ở vùng biển này, ban ngày gió êm sóng lặng, ban đêm múa may quay cuồng, lần nào chủ tịch Trình cũng từ chối lời mời nhiệt tình của giao nhân, thà tăng ca một mình còn hơn.
Rốt cuộc tình cảm của giao nhân đối với chủ tịch Trình là gì chứ?
Chủ tịch Trình mãi không muốn hỏi, nghĩ lại thì cũng không có gì để hỏi. Giao nhân thuộc về biển rộng, mà bây giờ giao nhân lại ở bên cạnh anh, hệt như là người yêu.
Hôm nay giao nhân chủ động gỡ cài đặt Arknights.
Y ngày càng hiểu rõ về xã hội loài người thì y nhận ra, có lẽ gen của y bắt nguồn từ Châu Phi.
Thật lãng phí tiền bạc, giao nhân không khỏi lo lắng, chủ tịch Trình phá sản thì làm sao bây giờ.
Chủ tịch Trình cảm động không thôi, anh mở điện thoại lên, một màu xanh lá, đúng là có nguy cơ phá sản thật.
Giao nhân an ủi vỗ vai chủ tịch Trình: - Không sao, tôi bắt cá nuôi anh.
Gần đây trợ lý rất bận.
Nói đúng ra thì, một khi chủ tịch nghỉ phép, anh ấy sẽ rất bận. Hơn nữa rõ ràng là khoảng thời gian nghỉ phép vui vẻ, nhưng chủ tịch của bọn họ lại không mấy vui vẻ.
Trợ lý không biết mình có tài đức gì mà đã thăng chức thành chuyên gia tình cảm trong lòng chủ tịch, vừa đến thời gian nghỉ phép, chủ tịch sẽ hỏi ý kiến anh ấy về vấn đề tình cảm.
- Tôi có một người bạn, năm nay 30, thạc sĩ C9* có tiếng, lương một năm một triệu, có hộ khẩu ở Bắc Kinh, có nhà ở Thượng Hải; bạn gái cậu ấy là người nước ngoài, liệu bạn gái cậu ấy có bỏ cậu ấy mà về nước không?
(*Liên minh 9 trường đại học hàng đầu Trung Quốc)
Trợ lý nghĩ thầm người bạn mà anh nói không phải là anh à?
Chẳng lẽ chị dâu muốn bỏ đi?
Đương nhiên là anh ấy không dám hỏi, đành phải nói cho có lệ: - Đang ở nước Mỹ, mới vừa xuống máy bay, tôi thấy không có đâu.
Chủ tịch Trình ngờ ngợ: - Cậu phụ trách hoạt động kinh doanh tại Mỹ à?
Hai người lại quay trở về chuyện công việc, hôm nay vấn đề tình cảm của chủ tịch Trình vẫn chưa được giải quyết.
Thường xuyên trao đổi, trợ lý lớn mật đưa ra một đề nghị: - Sao anh không đi hỏi chị dâu thử?
Chủ tịch Trình cảm thấy cũng có lý lắm, đang chuẩn bị tắt điện thoại thì chợt nghĩ ra: - Tôi nói là chị dâu của cậu lúc nào?
Từ sau khi chủ tịch Trình yêu đương, lần đầu tiên trợ lý bị trừ lương.
Chủ tịch Trình không dám tự đi hỏi.
Anh sợ anh hỏi rồi, thì cuộc sống bây giờ sẽ như bong bóng trong biển, chọt một cái là vỡ.
Suy nghĩ đủ đường, nửa đêm chủ tịch Trình đăng trạng thái lên vòng bạn bè chỉ mỗi giao nhân xem được.
- Nếu tôi là người, cậu có yêu tôi không?
Buổi tối giao nhân thi bơi lội với bạn bè trong biển nên không xem điện thoại.
Ngày hôm sau ngồi ăn cơm trưa với chủ tịch Trình, y mới mở vòng bạn bè ra xem, hỏi thẳng mặt: - Bộ anh không phải là người à?
Chủ tịch Trình thấy quê muốn chết, xấu hổ tới nỗi muốn nhảy xuống biển sà vào cái ôm của Cthulhu ngay bây giờ.
Khi anh căng thẳng đến mức chân quắp chặt đất, giao nhân lại âm u lên tiếng: - Anh đang hỏi cái nào?
- Chẳng phải anh đã ở bên tôi rồi à? Anh còn muốn yêu ai nữa?
Chủ tịch Trình giật mình, đầu óc chấn động!
Anh và giao nhân đã ở bên nhau rồi ư?
Giao nhân lập tức tặng cho chủ tịch Trình một vuốt từ tận đáy lòng, chủ tịch Trình mới hoàn hồn lại.
Anh xác định quan hệ với giao nhân từ bao giờ, rõ ràng anh còn chưa tặng hoa, tặng nhà tặng xe tặng nhẫn kim cương cho giao nhân.
Trợ lý nhận được nhiệm vụ khẩn cấp.
Mua hoa hồng, Maserati, căn biệt thự lớn có hồ bơi.
Nhẫn do chủ tịch Trình tự tay chọn, viên đá quý đỏ như máu được mua ở buổi đấu giá, làm một chiếc nhẫn hình đuôi cá rồi đính vào.
Hôn lễ được tổ chức trên bờ biển, một nửa khách khứa tham gia hôn lễ trên đất liền, một nửa khác thì ở dưới biển rộng gió êm sóng lặng.
Chủ tịch Trình tự tay đeo chiếc nhẫn hồng ngọc to như trứng bồ câu vào ngón tay trắng xanh của giao nhân, cuối cùng trái tim cũng chịu yên.
Trong hôn lễ còn một hoạt động đặc biệt đó là phóng sinh.
Không biết vì sao lại bảo khách khứa thả thùng cá về biển rộng.
Bỗng có thứ gì đó nhảy lên con sóng, mạ lên đường nét sáng lấp lánh dưới ánh nắng vàng óng, cách khá xa nên không nhìn rõ lắm.
Có người kêu lên: - Là cá heo biển!
Chủ tịch Trình im lặng trong chốc lát, vẫn không sửa lại cho đúng.
Không phải cá heo biển, là xúc tua.
Đêm đó, cuối cùng chủ tịch Trình lấy hết can đảm hôn đôi môi duyên dáng của giao nhân, đối phương phối hợp mở miệng ra, vì thế cắt miệng và đầu lưỡi chủ tịch Trình rướm máu mấy vết.
Chủ tịch Trình nuốt máu trong miệng xuống, cắn răng nói: - Tiếp tục!
Cơ hội luôn dành cho người dũng cảm.
Bắt đầu từ hôm nay, giao nhân thuộc về biển rộng, cũng thuộc về anh.