Buổi tối giao nhân dựa vào hồ bơi xem phim.

Chủ tịch Trình mang cơm chiều đến, hôm nay ăn bò bít tết mua bên ngoài.

Giao nhân chỉ ăn một chút, nhưng vì tránh lãng phí nên vẫn ăn hết.

Chủ tịch Trình nặng nề tâm sự nên chẳng buồn ăn uống.

Giao nhân lễ phép hỏi thử, sau đó ăn luôn phần của chủ tịch Trình.

Lúc bấy giờ chủ tịch Trình mới phát hiện, bẻ miệng giao nhân ra, sốt ruột hỏi: - Nĩa tôi đâu?

- Không phải vấn đề nghiêm trọng.

Giao nhân xua tay rồi chìm xuống nước, một lúc sau trồi lên, nâng một viên ngọc trai màu máu trong tay.

Khác hẳn với viên ngọc trai màu trắng trước đó do nước mắt biến thành.

Giao nhân nói: - Thấy tâm trạng anh không vui nên tặng cái này cho anh.

Đợi khi chủ tịch Trình nhận lấy viên ngọc trai, giao nhân bổ sung thêm: - Không được khoan lỗ.

Chủ tịch Trình hiếu kỳ hỏi: - Sao lại có được viên này?

- Lấy nĩa đâm miệng.

Giao nhân giải thích: - Ngọc trai làm từ máu nên có màu đỏ, hơn nữa rất quý.

Giao nhân da dày thịt chắc, hiếm khi chảy máu bị thương, hiển nhiên là ngọc trai máu rất hiếm.

Chủ tịch Trình trân trọng nắm viên ngọc trai trong tay.

Giao nhân thấy thế, tinh ý nói: - Cho phép anh khoan lỗ, đeo cho cẩn thận, đừng làm mất.

Cuối cùng chủ tịch Trình vẫn không khoan lỗ, dùng một kiểu thắt dây để đeo viên ngọc trai trên cổ tay.

Chủ tịch Trình muốn đưa giao nhân về biển rộng.

Đây là một quyết định khó khăn, bởi vì anh nhận ra mình đã đôi chút thích giao nhân.

Không phải chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của giao nhân.

Tối hôm đó, chủ tịch Trình cùng xem hai tập “truyền thuyết vùng biển màu xanh” với giao nhân. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Người cá hơi giống giao nhân.

Nhưng đuôi lại không dài như giao nhân, có lẽ sức sát thương của hàm răng cũng yếu hơn giao nhân.

- Nhưng tôi không thể làm người ta mất trí nhớ. 

Giao nhân thở phì phò nói: - Người cá có năng lực điều khiển ký ức, là sinh vật rất ranh ma.

Nhìn bộ dạng này, có lẽ giao nhân biết về người cá.

Chủ tịch Trình ẩn ý hỏi: - Nếu có một ngày, chúng ta phải xa nhau, cậu có thể xóa sạch ký ức của tôi không?

Vẻ mặt giao nhân trở nên lạnh lùng.

Chủ tịch Trình quay đầu chạy vội, nhưng vẫn bị giao nhân giơ vuốt cào rách lưng. ( truyện trên app t.y.t )

Giao nhân tức giận nói: - Đã nói là tôi không thể làm người ta mất trí nhớ!

Chủ tịch Trình nghĩ giao nhân khá là ghét người cá.

Nhưng nếu nói chính xác, người cá là cách gọi bên phương tây, giao nhân là cách gọi bên phương đông, có lẽ cả hai thuộc cùng một loài.

Cho dù không cùng một loài, vậy thì chắc cũng chung nguồn chung gốc.

Nhưng giao nhân lại không thích người cá.

Chủ tịch Trình đang ngủ ngon lành, cảm thấy người mình ướt sũng.

Mở mắt ra thì thấy giao nhân đang nằm trên người anh, âm u hỏi: - Tôi đẹp hay người cá đẹp?

Dưới ánh trăng, hàm răng của giao nhân lóe sáng như loại vũ khí lạnh nào đó.

Chủ tịch Trình sợ tới nỗi mất nửa hồn, giọng điệu không rõ: - Cậu đẹp.

Giao nhân nở một nụ cười “quả nhiên là vậy”, xoay người nằm bên cạnh chủ tịch Trình.

Y muốn trải nghiệm thử cảm giác ngủ trên giường.

Chủ tịch Trình đắp cái chăn ướt sũng, cả đêm không thở nổi.

Sáng sớm ngày hôm sau, chăn đã khô phân nửa.

Ban đầu chủ tịch Trình tưởng rằng buổi tối sẽ không ngủ được, nhưng sau nửa đêm thì ngủ ngon lành, tuy nhiên buổi sáng thức dậy lại hắt xì liên tục.

Lúc anh thức dậy thì giao nhân vẫn còn ngủ, gò má trắng như tuyết gác lên cánh tay anh, phân nửa đuôi đè lên đùi anh, phân nửa thì để ngoài giường.

Chủ tịch Trình không kìm được sờ mặt giao nhân, cảm giác trên tay thật tuyệt, tay anh như bị hút lấy, nửa ngày cũng không dời ra được.

Trợ lý phát hiện chủ tịch Trình có thêm một sở thích: Khi suy nghĩ luôn thích sờ viên ngọc trai đỏ như máu đeo trên cổ tay.

Đợi khi anh dừng động tác lại, thường sẽ đưa ra quyết định hơi thiếu logic.

Khi sờ lần đầu tiên, chủ tịch bảo trợ lý kêu người ta bịt kín bể bơi ngoài sân lại.

Khi sờ lần thứ hai, chủ tịch bảo trợ lý mua lại một hòn đảo không người không có giá trị thương mại.

Khi sờ lần thứ ba, chủ tịch nói: - Cậu phụ trách cuộc họp thường niên đi, tôi muốn nghỉ phép một tháng.

Chủ tịch Trình nói câu đó xong, lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.

Vì để giao nhân có thể chơi dưới hồ bơi vào ban ngày, anh kêu người ta bịt kín bể bơi.

Vẫn chưa bắt tay vào làm, anh nghĩ giao nhân cũng chẳng ở được bao lâu nữa nên bèn kêu nhóm thợ đi hết.

Khi chủ tịch Trình về đến nhà trời vẫn chưa sập tối, giao nhân ngủ trong bồn tắm, vừa nghe động tĩnh ngoài cửa thì lập tức mở bừng mắt, đối diện với đôi mắt của chủ tịch Trình.

Muốn gắn một chiếc camera thú cưng trong nhà.

Chủ tịch Trình đã hiểu vì sao có chủ nhân lại thích theo dõi mèo.

Cũng hơi muốn biết, lúc vắng nhà thì y có nhớ mình không.

Giao nhân nhe răng chào hỏi.

Chủ tịch Trình ngồi xuống trước bồn tắm, thoạt nhìn như đang châm chước lựa lời, thật ra là lại không muốn mở miệng.

- … Cậu muốn về thăm nhà không?

Giao nhân ngơ ngác.

Y là người thẳng tính, rất nhanh trên mặt đã xuất hiện vẻ vui mừng: - Chừng nào?

Chủ tịch Trình hơi mất mát, anh mặc định rằng khi anh vắng nhà thì giao nhân cũng không nhớ anh.

Khi sắp đi, giao nhân cũng không lưu luyến.

Giao nhân không thuộc về anh, mà thuộc về biển rộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play