Chương 5: Thức Tỉnh.
Lần nữa mở mắt ra, Đường Trần không thấy Đường Vân đâu nữa mà cơ thể đau đớn như tê liệt của tối không thấy đâu nữa, y ngồi dậy, soi mình trong gương, không còn thấy những dấu hôn chằn chịt, không có cảm giác đau nơi kia. Không còn thấy quần áo bị xé rách, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
Chẳng lẽ, chuyện đêm hôm qua không có thật?
Đường Trần đi ra ngoài, điều làm y ngạc nhiên hơn nữa là, ao sen mà y vất vả trồng không thấy đâu nữa, cả giàn nho, ao nuôi ốc, cua cũng biến mất, y chạy vào trong bếp, cũng may những thứ đồ kia vẫn còn, nhưng tại sao ao sen, giàn nho lại biến mất là thế nào nhỉ? Ai lấp à? Vô lý, một ao sen tương đối lớn như thế ai lấp được chứ?
Cũng may, đám thảo dược vẫn còn, nhưng cho dù vậy, tự nhiên một ngày ngủ dậy lại phát hiện những thứ bản thân từng bỏ công sức ra làm từng chút một nay lại biến mất không khỏi làm Đường Trần có cảm giác bất lực, uất ức không chịu được.
Chợt, một tiếng thở dài từ trên đầu y vọng xuống.
“ Haizz.. cũng may là ta nhanh tay xoá hết ký ức của người Đường Gia Bảo lùi lại hơn bảy ngày trước, nếu không mọi chuyện lại đổ bể hết. Xem ra, việc bỏ thuốc không khả thi lắm, phải tìm cách khác mới được.”
Đường Trần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái con hệ thống của Liễu Thanh Thanh, kỳ quái, sao nó lại ở đây, nếu lùi lại thời gian bảy ngày vậy bây giờ là lúc Liễu Thanh Thanh mới tới Đường Gia Bảo. Nhưng tại sao ao sen của mình lại không thấy nữa?
Y còn đang thắc mắc thì nghe cái hệ thống lại tự đắc nói.
“ Ngươi không làm pháo hôi, thì ta khiến cho những mối quan hệ xung quanh ngươi trở nên mờ nhạt, lấp ao sen của ngươi chính là trừng phạt.”
Đường Trần:...
Hệ thống còn đang đắc ý dào dạt mà không biết nó đã chọc phải người không nên chọc. Đừng nghĩ Đường Trần hiền lành, xuyên đến cuốn tiểu thuyết này an an ổn ổn làm một người bình thường mà hiểu lầm y là một người không có chí hướng. Chẳng có người xuyên không nào hiền lành cả, đa phần là bị chọc đến điểm yếu hoặc bị chặn đường lui mới bùng phát thành ma vương mà cắn người.
Đường Trần cũng vậy, rõ ràng y không muốn giao tranh với cái gì mà giành nam chính với nữ chính, muốn sống an ổn, nhưng hình như cái con hệ thống kia lại xem y như người giấy mà chà đạp ư?
Mày mơ đẹp lắm con, tiếc là mày gặp tao!!
Đương lúc hệ thống chuẩn bị đi tìm Liễu Thanh Thanh tẩy não thì nó có cảm giác cả cơ thể không cử động được.
“ Cái gì vậy? Sao không cử động được?”
“ Mày gây chuyện xong rồi, muốn đi là đi à?”
Hệ thống:...
“ Sao? Sao hắn lại có thể nhìn thấy mình? Hắn làm sao mà?? Ngươi.. ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải Đường Trần??”
Đường Trần cười âm hiểm.
“ Đúng, tao không phải Đường Trần kia, nhưng tao cũng là Đường Trần.. kia. Không phải chỉ có mày mới lừa được con bé kia, làm gì có người xuyên không nào về được thế giới cũ, hay chính bản thân mày không làm được, vì để thăng cấp mày lại dám hủy đi công sức của tao. Tao không cam tâm làm pháo hôi, nên tao đã cố gắng không tiếp xúc với Đường Vân cùng Liễu Thanh Thanh, nhưng mày thì hay rồi, xúi con bé đó bỏ thuốc Đường Vân, sự việc không thành lại chơi trò xoá ký ức, mày nghĩ tao là cái gì?”
Lưng hệ thống phát lạnh, mặc dù nó chỉ là một cái dữ liệu không có cảm xúc nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Đường Trần, nó hiểu cảm giác của kẻ yếu khi đối đầu với kẻ mạnh là như thế nào.
“ Như.. như thế thì sao nào? Ngươi có thể làm gì ta? Bổn hệ thống có chủ thần bảo hộ, một người giấy như ngươi... Ngươi ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?”
Nó còn chưa nói xong đã thấy Đường Trần giơ tay ra nắm lấy nó, sau lưng y có mấy nhánh cây hoá thành mấy cái dụng cụ kỳ lạ đang tháo thân thể nó ra.
Hệ thống ban đầu còn giãy dụa, gào thét, nhưng chỉ sau hai canh giờ đã hoàn toàn im lặng, lại thêm một canh giờ, một hệ thống mới đã ra đời, Đường Trần ra lệnh cho nó khôi phục ao sen, giàn nho, ao nuôi ốc, tôm cua.. và những mối quan hệ với đệ tử Dược đường.. còn chuyện của tối hôm qua với Đường Vân y. Không muốn nhớ lại, cũng không muốn hắn vì áy náy với y mà day dưa không dứt, y không thèm cứ xem như bị chó cắn đi.
Nhưng để đề phòng, Đường Trần vẫn bốc cho mình một thang thuốc ngừa thai. Uống cạn mới an tâm. Không phải y đa nghi mà với cái thủ đoạn âm hiểm lúc trước của con hệ thống kia, không biết khi nào nó cho y phình bụng thì nguy..
Mà Đường Trần đoán không sai, hệ thống lúc trước đúng là muốn dùng cái thai uy hiếp y nếu y không làm theo ý nó.
Nhờ vào việc sửa lại hệ thống, điều khiển được thời gian khiến cho hai nhân vật chính đi bên cạnh nhau, Đường Vân cũng không đi đến nhà y ăn cơm nữa. Lâu lâu Đường Trần mời Đường Hân cùng Đường Ngọc tới ăn cơm chiều, cuộc sống cứ như vậy an ổn trôi qua.
Nhưng dường như ông trời không muốn cho y toại nguyện vậy. Trước hôn lễ diễn ra còn một tháng, Đường Vân vì tránh né keo da chó Liễu Thanh Thanh mà nhận nhiệm vụ ám sát một tên tham quan, trên đường về gặp kẻ thù c, chiến nhau với tên kia một trận, tên kia chết mà hắn cũng rơi xuống vực, bất tỉnh. Lúc hắn tỉnh lại, cả người như biến thành một người khác, hắn biết, nơi hắn đang sống là thế giới trong cuốn tiểu thuyết, mà hắn là nam chính, Liễu Thanh Thanh là nữ chính mà Đường Trần là pháo hôi lót đường cho bọn họ, trong tiểu thuyết kia, Đường Trần một lòng một dạ vì hắn nhưng bị Liễu Thanh Thanh mới tới kia vu oan giá họa mà chịu nhiều tội lỗi không thuộc về mình, còn hắn lại tin con ả kia làm Đường Trần nhiều lần thất vọng. Hắc hoá muốn giết Liễu Thanh Thanh còn hắn thì sao? Hắn tự tay giết chết người yêu hắn nhất.
Hắn nghĩ tới mấy tháng trước, trước khi Liễu Thanh Thanh tới, y không còn nhiệt tình theo đuổi hắn nữa, không còn đứng ở cổng trông ngóng hắn nữa.
Có phải y cũng trọng sinh phải không? Có phải y tổn thương nhiều lắm đúng không? Nên bây giờ mới không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn nữa!!
Không, hắn không muốn quên đi y, lần này hắn tuyệt đối không để vuột mất Đường Trần.