Chương 4: Đêm mưa ( H+)
Con người một khi đã có mầm mống nghi ngờ thì sẽ day dứt mãi trong lòng, nếu không tìm ra được điều cần biết sẽ mãi mãi không chịu yên phận, ví dụ như Liễu Thanh Thanh. Sau hôm ăn cơm chiều ở nhà Đường Trần, cô ta vẫn mặt dày mày dạn theo đuôi Đường Vân tới ăn chực. Cô nàng trong sáng ngoài tối ám chỉ những thuật ngữ mà chỉ người hiện đại mới hiểu cho Đường Trần nhưng y ngó lơ, hoặc biểu lộ kiểu ngờ nghệch khiến Liễu Thanh Thanh có cảm tưởng như bản thân có phải nghĩ sai rồi chăng?
Mà biểu hiện của Liễu Thanh Thanh cũng khiến Đường Vân càng ngày càng khó chịu. Vốn dĩ khó khăn lắm mới vào được nhà Đường Trần, rồi ' ương ngạnh ' mà bảo y nấu cơm cho hắn ăn, muốn từ từ giải thích với y chuyện lúc trước. Ấy thế mà từ khi rước người này về, cứ tưởng giao cho Đường Hình Thiên là xong rồi, cô ta thế mà bám dính lấy hắn không bỏ. Đã thế còn theo tới tận nhà Đường Trần làm y hiểu lầm hắn. Con mẹ nó…
“ Ta không cần biết ngài làm thế nào, ngay lập tức đưa cô ta đi chỗ nào thì đi, còn bám dính lấy ta, ta không ngại tiễn cô ta một đoạn đâu.”
Đường Hình Thiên:... Ta là môn chủ hay ngươi là môn chủ vậy?
Hắn day day cái trán, mấy hôm nay trên dưới Đường Gia Bảo đều có lời đồn Đường Vân dẫn về một tiểu mỹ nhân có khả năng là cô dâu của hắn. Ai không biết chứ hắn sao lại không biết được?
Vì không để lời đồn đi xa, Đường Hình Thiên ngay lập tức ném Liễu Thanh Thanh cho Liễu Phỉ xử lý vì dù sao, cô ấy cũng là người Liễu gia. Nếu như người của hắn làm gì người của phu nhân hắn thì Liễu Phỉ sẽ giận hắn mất.
Liễu Phỉ bận may giá y cho mình, bận viết thiệp mời bạn bè thân hữu bên phía Liễu gia nên cũng chỉ dặn dò Liễu Thanh Thanh đừng có gây chuyện trong Đường môn, người của Đường môn không dễ chọc đâu. Nếu còn muốn gây sự y sẽ cho người đưa cô về Bá Đao Sơn Trang.
Liễu Thanh Thanh:...
Cô gây sự? Ủa alo? Chắc chắc là cái tên Đường Trần kia nói gì đó với Đường Vân rồi, nếu không thì sao lại như vậy... Mà cũng không đúng, những ngày qua tiếp xúc với Đường Trần, cô thấy y khá hiền lành, gặp cô rất nhiệt tình đối xử..
Đang lúc Liễu Thanh Thanh còn đang suy nghĩ lý do gì Đường Vân không muốn dẫn cô theo thì hệ thống nhảy ra nói.
“ Ký chủ, cô đừng quên, trước kia Đường Trần từng đem bám Đường Vân như thiểm cẩu ( ý chỉ là đeo bám như chó ), nay thấy cô xuất hiện bên cạnh Đường Vân nên mới giả bộ hiền lành qua mặt cô mà thôi, như thế mà cô cũng tin à?”
Hệ thống trăm tính vạn tính lại không tính được, một người vốn dĩ phải là pháo hôi nay lại không chịu làm nữa mà lại chuyên tâm làm việc???
Hay là có bug ở đâu rồi? Không được nó phải đi quan sát xem người kia có vấn đề gì mới được. Nghĩ nghĩ, nó tiếp tục tẩy não Liễu Thanh Thanh, đây là nhiệm vụ cuối cùng để thăng cấp của nó, nó nhất định không để có bất cứ sai sót gì.
Liễu Thanh Thanh nhìn hệ thống lấy lý do bảo trì rồi biến mất mà trong lòng có chút nghi ngờ nhưng nhanh chóng bị phủi đi. Cô ta phải tiếp tục tìm cách tiếp cận Đường Vân, không hoàn thành nhiệm vụ thì cô ta cũng xong đời.
Tóm lại, hệ thống tẩy não thành công…
Đường Trần đang rửa mớ ốc bươu với ốc đồng mà y ngâm từ hôm qua, hôm nay y muốn làm ốc nhồi thịt, ốc đồng xào cay, canh rau xanh và bánh bao nhân thịt ốc.
Hệ thống lơ lửng trên nóc nhà quan sát hết thảy những việc mà y đang làm, nó lượn lờ trước mặt để xem phản ứng của y, nhưng Đường Trần lại khá bình thản, giống như xung quanh chỉ có một mình y vậy.
“ Kỳ quái, rốt cuộc là sai ở chỗ nào mà tên này lại đột nhiên không đeo bám Đường Vân nữa, như thế thì làm sao mà ta để nha đầu kia hoàn thành nhiệm vụ đây? Nếu con bé đó biết, nó mãi mãi không thể trở về thế giới cũ thì nó có thể sẽ làm phản ta, vậy thì việc thăng cấp của ta coi như công toi à? Không được, không được.”
Đường Trần ở một bên nghe, một bên chuyên tâm làm việc, hoá ra nữ chính là người xuyên không, hơn nữa là còn bị lừa làm nhiệm vụ. Y có nên giúp nữ chính không nhỉ?...hmmm...hay là chờ xem xem, cái thứ hệ thống kia có nói thêm gì không rồi tính vậy?
Hệ thống ỷ bản thân là một khối dữ liệu hình mèo và nghĩ rằng không có ai nhìn thấy nó, nó cứ trôi nổi trên đầu Đường Trần không ngừng suy tính kế hoạch công lược Đường Vân.
" Phải làm sao mới khiến tên này tiếp tục đeo bám Đường Vân để con bé kia thuận lợi làm việc đây nhỉ? Bỏ thuốc Đường Vân? Đúng nhỉ, nhưng mà phải để Đường Trần làm việc này, như thế mới khiến cho Đường Vân cảm thấy Đường Trần vẫn còn tình yêu bệnh hoạn với hắn, sau đó hắn sẽ theo cốt truyện mà yêu Liễu Thanh Thanh. " Hệ thống càng nói càng hăng không nhìn tới vẻ mặt u ám của Đường Trần.
Cái gì là tình yêu bệnh hoạn, ai quy định chỉ có tình yêu nam nữ, hơn nữa ở đây nam cũng có thể sinh con đấy được không? Với lại các ngươi muốn tính kế Đường Vân thì cứ tính kế, liên quan gì tới ta chứ?
Còn cái con hệ thống này, sẽ có một ngày ông xiên chết ngươi!!
Hệ thống hí ha hí hửng chạy về nói kế hoạch cho Liễu Thanh Thanh, cô ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức lên kế hoạch đi làm.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, Đường Vân về nhà, vừa bước qua cổng đã thấy Liễu Thanh Thanh đứng ở đó rồi, trên tay cô ta còn mang một bình rượu nhỏ.
“ Đường Vân ca ca, ta biết là mấy ngày nay ta có chút phiền phức làm phiền huynh, ta chỉ là ở Bá Đao Sơn Trang rất lâu rồi chưa ra ngoài, nên có chút tò mò. Ta..ta hứa, về sau không bám dính lấy huynh nữa, chỉ cần huynh uống rượu với ta hôm nay thôi được không? Sau hôm nay ta sẽ không đi theo huynh nữa đâu, có được không?”
Liễu Thanh Thanh một bộ vừa sợ vừa lo lắng hỏi. Mà Đường Vân vốn dĩ không muốn nghe, nhưng nghĩ lại, dù sao thì cô ta cũng là người nhà của phu nhân môn chủ nên nể mặt cô ta mà uống hai ly.
Không ngờ chỉ hai ly mà khiến cho Đường Vân xém chút nữa giết chết Liễu Thanh Thanh. Hắn bóp cổ cô ta, nhấc lên, bàn tay như gọng kiềm nắm lấy cần cổ mềm mại. Đôi mắt hoảng sợ nhìn đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu.
“ Là ta nhân nhượng cho ngươi lắm phải không? Đừng tưởng là người của Liễu Phỉ thì ta không dám giết ngươi?”
“ Hợp..hoan tán.. rất nhanh sẽ..có tác dụng..thay vì muốn giết ta.. ngươi vẫn nên..tìm người giải quyết đi..”
___________________
Đường Trần thấy sắc trời âm u, có khả năng buổi tối sẽ có mưa nên nhanh chóng đem thuốc đã phơi khi vào kho, vừa đem vào xong thì trời cũng tối. Y thắp nến lên, chuẩn bị may áo khoác thì ngoài cửa có tiếng động.
“ Ai vậy?”
“ Là ta.”
Giọng Đường Vân khàn khàn, hắn gắng gượng lắm mới đi tránh né người của Dược đường mà tới đây. Vừa vào trong, hắn đã khoá cửa lại khiến Đường Trần chợt có dự cảm không lành, quả nhiên, giây tiếp theo Đường Vân ép Đường Trần xuống giường, bàn tay không ngừng sờ loạn.
“ Giúp ta, ta bị hạ thuốc..”
Mưa bắt đầu tí tách rơi, từng hạt nhỏ tới to dần, lấn áp cả tiếng thở dốc của hai người trong nhà, một cơn gió lùa vào thổi tắt hết nên đi, nhưng hai con người trên giường kia vẫn không ngừng quấn quýt lấy nhau, từng âm thanh da thịt nện vào nhau, từng tiếng thở dốc nặng nhọc, tiếng rên rỉ, van xin của Đường Trần, nhưng dường như cái người nào đó sớm đã mất đi lý trí khi bị thuốc khống chế, hắn vẫn miệt mài thúc đẩy cây gậy thịt của mình vào sâu bên trong người Đường Trần, làn da trắng nõn cũng nhanh chóng tím tái do bàn tay to lớn của Đường Vân không ngừng nắn bóp.
Bên trong nhà hai con người đổi không biết bao nhiêu tư thế, bên ngoài mưa gió bão bùng, lấn áp hết thảy..
Mãi cho đến khi mưa dần ngớt đi, mà âm thanh trong nhà vẫn không ngừng lại, giọng Đường Trần đã sớm khàn đi, bên dưới kia của y sớm đã không cảm giác, y có thể cảm thấy từng chất dịch nhầy chảy ra khỏi nơi đó nhưng cái thứ kia thì hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“ Đường Vân..ta..chịu hết..hết..nổi rồi..làm..làm ơn dừnggg...hmmmm....lại...”
“ Gọi Vân ca, ngoan...đừng khóc..”
Đường Trần không biết đã ngất đi lúc nào, lúc y tỉnh dậy, cả người đau nhức, đặc biệt là nơi nhạy cảm kia. Sớm đã không còn cảm giác, mà người bên cạnh đã không thấy đâu. Đường Trần thật muốn mắng người, nhưng lời còn chưa nói ra đến miệng đã nuốt lại.
Chỉ thấy Đường Vân ăn mặc chỉnh tề đi vào, thấy y tỉnh, hắn đi tới bên giường ôm y lên như ôm công chúa mà đi ra sau nhà, nhẹ nhàng để y ngồi xuống bồn nước ấm. Mà khi Đường Trần tiếp xúc với nước ấm lại khiến y thoải mái hơn nhiều, chẳng bao lâu y lại thiếp đi. Nhìn vẻ mệt mỏi của người trong lòng Đường Vân lại càng hận chết Liễu Thanh Thanh.