Lễ thành hôn của môn chủ Đường môn Đường Hình Thiên và đại đệ tử Bá Đao Sơn Trang Liễu Phỉ sắp cận kề, càng ngày càng có nhiều khách tới Đường Gia Bảo, những người của Ám đường được phân công canh gác nghiêm ngặt, một là đề phòng những vị khách tới Đường gia, hai là không để họ đi vào nơi trọng yếu trong Đường môn như Dược đường. Để một tổ chức trường tồn với thời gian thì Dược đường chính là cốt lõi chủ yếu sau phân đường chế tạo vũ khí của bộ phận chuyên nguyên cứu cũng như thiết kế những vũ khí giúp cho người của Ám đường dễ hoàn thành nhiệm vụ khi ra ngoài làm việc.
Dược đường được chia làm hai phân nhánh, một là nơi trồng trọt hoa màu cung cấp thực phẩm với nuôi trồng gia súc gia cầm, thủy hải sản, phần còn lại chính là nơi chỉ chuyên trồng thảo dược, nhưng không hiểu vì sao, hai cái người chủ chốt của hai nhánh này lại không hợp nhau nên tách khỏi Dược đường, nên mới có Hậu Cần đường.
Mà chuyện này cũng không tơi lượt một người như Đường Trần lo, việc của y vẫn cứ là chăm sóc thảo dược và cố gắng hòa nhập với nơi này. Đám thảo dược mà Phương di giao cho cũng sắp đến lúc thu hoạch, buổi chiều, Đường Trần cầm một cái rổ do chính tay y đan đi ra chỗ đám thảo dược bắt đầu hái hoa, ngắt quả. Chờ đến khi hoa với quả được ngắt hết, cây đủ già thì nhổ lấy rễ đem phơi.
Một lát sau, Đường Ngọc Đường Hân cũng đem rổ đi tới. Hôm qua, hai cô nói cũng sẽ tới giúp Đường Trần thu hoạch. Đường Ngọc nhìn rổ của y, hoa ra hoa, quả ra quả, không lẫn lộn cái nào cũng ngồi xuống bắt đầu hái.
'' A Trần, ngươi biết gì không, bên ngoài Đường Gia Bảo có một người bán hàng rong chuyên bán một số son môi, phấn mắt đấy, hình như lâu lắm rồi tỷ chưa thấy ngươi trang điểm nữa, có muốn thử lại không?''
Đường Hân cười xấu xa hỏi. Đường Ngọc cũng phụ họa.
'' Ngươi đừng lo, ngươi cứ trang điểm ở nhà thôi cũng được, không ra ngoài thì chẳng ai nói gì đâu, mấy hôm trước Phương tỷ tỷ đi làm nhiệm vụ về có mua cho ta dùng thử, lát ta cho đệ xem.''
Xém chút thì Đường Trần quên chuyện này, thời gian gần đây y lo làm việc nên cũng không nhớ tới việc y cũng có cơ chế sinh con như phụ nữ.
Đường Trần:…
Sau khi thu hoạch xong, Đường Ngọc hí hửng chạy về lấy mỹ phẩm, lát sau quay lại với một cái hộp. Mở hộp ra, bên trong có một cái gương nhỏ, một hủ son hương hoa hồng nhưng lại có một mùi hương lạ mà vừa vào mũi của Đường Trần đã khiến y nhíu chặt mày lại.
'' Ngọc tỷ tỷ, tỷ dùng son này có gặp triệu chứng gì không?''
'' Triệu chứng?''
Đường Ngọc đang soi gương cũng phải dừng lại nhìn y, thấy Đường Trần có vẻ mặt nghiêm túc thì có hơi sợ hãi. Sau khi được Phương tỷ tặng, cô chưa có cơ hội dùng vì hôn lễ của đường chủ sắp đến nên việc khá nhiều. Đường Hân cũng hỏi.
'' Sao thế A Trần, hủ son này có vấn đề gì sao?''
Đường Trần gật gật đầu, cầm hủ son lên, lấy ngón tay chấm một ít vào trong rồi đưa tới mũi Đường Ngọc, ý chỉ bảo cô ngửi thử. Đường Ngọc không hiểu nhưng cô tin Đường Trần sẽ không hại mình, cô hít một hơi, thời gian nhẹ trôi qua, tầm gần năm phút sau. Đường Ngọc bất ngờ nằm gục xuống bàn làm Đường Hân giật mình sau đó là hoảng hốt, đang muốn tiến lên xem xem Đường Ngọc như thế nào thì bất ngờ Đường Ngọc vùng dậy, ánh mắt mơ màng đi tới trước mặt Đường Trần, bất ngờ rút bên hông ra một con dao ngắn và hướng y đâm tới. Động tác của Đường Ngọc khá nhanh khiến hai người còn lại không kịp trở tay, Đường Trần chỉ biết trơ mặt nhìn mũi dao sắp rạch mặt mình, nhưng vào lúc tưởng chừng như mọi thứ không thể cứu vãn thì ' keng ' một tiếng. Con dao ngắn của Đường Ngọc bị đánh bay, ngay lập tức Đường Hân đánh vào gáy Đường Ngọc làm cô ngất đi. Mà Đường Trần cũng được người mới xuất hiện lôi về sau một đoạn, y thấy Đường Ngọc đã mất ý thức và nằm trong vòng tay Đường Hân. Đường Trần vội chạy tới cái tủ sau lưng Đường Hân lục lọi một chút rồi lấy ra một cái lọ màu trắng, y mở nắp ra rồi để dưới mũi Đường Ngọc. Tầm vài phút sau, Đường Ngọc tỉnh dậy từ trong cơ mơ màng, cô lấy tay đỡ lấy một bên đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn xung quanh.
'' A Hân.. vừa rồi. . có chuyện gì vậy?''
Dường Hân nhìn Đường Trần, thấy y gật đầu mỉm cười, cô biết mọi chuyện đã ổn thỏa liền kể lại mọi chuyện cho Đường Ngọc nghe. Sau khi nghe xong, Dường Ngọc vội đi tới trước mặt Đường Trần cầm tay y, rối rít xin lỗi.
'' A Trần, tỷ tỷ xin lỗi, tỷ tỷ không cố ý đâu..''
Đường Trần vỗ vỗ tay cô, nói mình không để bụng, lúc này y mới nhìn sang người bên cạnh, Đường Vân đang thu đao nhỏ lại. Y lúng túng nói.
'' Cảm.. cảm ơn.''
Khóe môi Đường Vân khẽ nhếch lên, vốn hắn muốn đến níu lấy tình cảm của Đường Trần trước kia nhưng không ngờ vừa bước vào đã thấy Đường Ngọc đang vung dao về phía y, khoảnh khắc ấy, tim hắn như thắt lại. Nhưng rất nhanh, hắn chú ý vào chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
'' Có chuyện gì vậy?''
Đường Hân thuật lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy, đợi cô nàng nói xong, Đường Trần tiếp lời.
'' Loại son môi này được thêm vào một ít mê hương có khả năng gây ảo giác mạnh, tuy lúc đầu không có cảm giác gì nhưng nếu như để lâu thì có thể ảnh hưởng đến người xung quanh, hiện tại thì chúng ta cần thống kê lại xem bên trong Đường Gia Bảo có bao nhiêu người đã dùng son này thì mới khắc phục được."
Đường Vân bước tới, cúi người cầm lấy hủ son rồi nhìn Đường Ngọc.
“ Cô đi với ta một chuyến, phải bẩm báo việc này môn chủ, không chừng kẻ đằng sau vụ này không chỉ nhắm vào nữ giới thôi đâu.”
Đường Hân giật mình.
“ Ý huynh là nói, tên bán son đó nhằm vào hôn lễ của môn chủ mà tới?!”
Câu nghi vấn trở thành câu trả lời khiến ba người Đường Trần khiếp sợ không thôi. Đường Vân thấy vậy liền xoa đầu Đường Trần, trấn an y.
“ Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm hại được em.”
Bất ngờ được xoa đầu, Đường Trần vội gạt tay hắn ra, quay đầu đi.
“ Ai, ai sợ.”
Sự việc son môi có mê hương quá lớn khiến hai cô nàng Đường Hân không để ý gì tới hành động nhỏ của hai người Đường Vân. Ngay lập tức, cả ba người rời khỏi nhà Đường Trần đi tìm Đường Hình Thiên.
Buổi tối hôm đó, Đường Trần đang mài thuốc giải mê hương thì Đường Vân cùng một đệ tử Đường Môn, cả hai đều đeo mặt nạ tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng vô cảm.
Không đợi Đường Trần lên tiếng, Đường Vân đã nói.
'' Môn chủ muốn gặp ngươi, đi theo ta.''
Đường Trần đứng dậy, đi tới trước mặt hai người Đường Vân, trước kia chỉ toàn đứng từ xa nên thấy hắn cũng bình thường ai mà ngờ đứng lại gần mới thấy, vị nam chính nguyên tác này cao ghê..
Nhưng còn chưa đợi y cảm thán xong thì một ánh sáng lóe lên, ba người biến mất tại chỗ.
Đường Trần còn chưa kịp bất ngờ xong thì khung cảnh xung quanh đã biến đổi, không còn là căn nhà bằng tre của y nữa mà là một đại sảnh rộng lớn, hai bên trái phải chất đầy sổ sách có ba bốn người đang bận rộn đi tới đi lui, trước mặt ba người là một chiếc bàn dài cũng đặt không ít sổ sách. Ngay vị trí ghế chủ vị có một người với vóc dáng cao lớn, đang đứng quay lưng lại với họ. Dường như hắn cảm nhận được khí tức của người đến liền quay đầu lại. Đứng giữa hai gã khổng lồ Đường Vân là một thiếu niên nhỏ bé, nhìn qua thấy y đã thay đổi đi rất nhiều. Mấy tháng nay không thấy thằng nhóc này ăn mặc lòe loẹt, chạy nhảy tung tăng như trước nữa. Thật sự là không nhìn ra y đã thay đổi nhanh đến như vậy.
'' Làm sao ngươi phát hiện ra mê hương trên hủ son này và tại sao lại có cách giải nhanh đến như vậy?''
Đường Hình Thiên cầm hủ son rồi hỏi Đường Trần.
Đường Trần chắp hai tay hành lễ với Đường Hình Thiên rồi nói.
'' Bẩm môn chủ, một tuần trước ta vô ý làm vỡ một bình thuốc của Phương di, bà ấy bảo ta đem về điều chế lại, ta không biết làm sao mới điều chế ra đúng loại của Phương di nên thử từng loại một.''
Dứt lời, y lại chỉ tay vào hủ son trên tay hắn nói tiếp.
'' Loại mê hương đó là ta vô tình dính phải khi đang hái thuốc trong ruộng của ta, thật ra mê hương với thuốc giải đều cùng một loại thảo dược cả, loại này là mấy tháng trước Phương di bảo ta trồng thí nghiệm xem sao.''
Đường Trần đem hết đầu đuôi gốc rễ nói hết cho Đường Hình Thiên, ngụ ý là, ngươi còn muốn biết gì nữa thì đi mà hỏi Phương di. Ta không biết gì hết.
Sau đó Phương di được gọi tới, bà liền trình bày mọi chuyện về cây thảo dược kia cho Đường Hình Thiên, Đường Trần vốn dĩ đứng một bên nghe, nhưng không hiểu sao đôi mắt không chịu nghe lời, cứ như muốn dính vào nhau, được hai ba cái chớp mắt thì y không biết gì nữa.
Đường Vân nãy giờ vẫn chú ý Đường Trần thấy y chỗ không đúng, liền đang muốn hỏi thì thấy y ngã xuống, hắn vội đưa tay ra đỡ lấy.
Bên kia, Phương di cùng Đường Hình Thiên đang thảo luận gì đó nghe bên này có động tĩnh liền ngoái đầu lại nhìn. Sau đó, Phương di tiến lên bắt mạch cho Đường Trần. Bà cau mày, giọng nói có vẻ oán trách.
“ Cái thằng nhóc này lại thức khuya đây mà, không có gì đâu, giúp ta đỡ nó về nhà, nghỉ ngơi là khoẻ lại thôi.”
Đường Vân ôm Đường Trần lên rồi xoay người biến mất sau khi bỏ lại hai chữ.
“ Để ta.”
Đường Vân xuất hiện trong phòng ngủ của Đường Trần, hắn đặt y lên giường, đắp chăn kín người cho y. Hắn nhìn người đang thiếp đi kia, bàn tay muốn chạm vào má Đường Trần thì một giọng nói xa lạ vang lên.
“ Ngươi rung động rồi?”
Đường Vân liếc mắt sang bên cạnh, không biết từ lúc nào mà Đường Dụ vốn dĩ phải ở đại sảnh giờ lại đang khoanh tay dựa lưng vào tường, cười như không cười nhìn hắn.
“ Liên quan gì đến ngươi?”