Ngủ một giấc tỉnh dậy, Đường Trần phát hiện y đã xuyên không rồi, lại là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ tên Đường Trần này lại là một pháo hôi chuyên phá bĩnh một đệ nhất sát thủ của Ám đường tên - Đường Vân, chỉ vì muốn gây sự chú ý với hắn.

Nguyên chủ không ít lần làm vô số chuyện xấu hổ khiến cho trên dưới Đường Gia Bảo chỉ chỏ, cười nhạo y. Mà người hứng chịu sự la mắng của đường chủ Dược đường lại là một linh hồn khác nhập vào thân xác của nguyên chủ, y cũng tên Đường Trần.

“ Ta nói con có hiểu không vậy? Đừng có để ý tới Đường Vân nữa, hắn không thích con đâu, lo mà...”

“ Được, con sẽ chú tâm vào công việc của con, không thích hắn nữa.”

Phương di ngạc nhiên hỏi lại.

“ Con nói gì cơ?”

“ Con nói, con không thích hắn nữa, con muốn chú tâm vào công việc.”

Phương di nghi hoặc nhìn Đường Trần, y cười chân thành, bà nói.

“ Nếu con đã nói như vậy thì, được, ta cho con một cơ hội chứng minh, đây là một số hạt giống thảo dược, ta muốn con ươm mầm rồi trồng trên mảnh đất kia, ta sẽ để Đường Hân tới giám sát con, thế nào?”

“ Được ạ.”

Muốn tìm cơ hội để chứng minh thì đây chính là cơ hội chứ đâu nữa. 

Đường Trần nhận túi hạt giống vui vẻ chào tạm biệt Phương di rồi đi vào nhà. Y nhanh chóng đi xuống bếp, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ dễ dàng tạo ra lửa, bắt đầu nấu nước, sau đó đi ra vườn nhanh chóng tóm được một con gà nhờ dụ nó ăn giun. Cắt cổ gà, rũ sạch máu gà được một nửa chén máu gà. Y múc nước vừa sôi ra một cái chậu gỗ nhỏ bắt đầu nhổ lông gà. Còn một ít nước trong nồi Đường Trần múc ra một cái bát nhỏ rồi đổ thêm ít nước lạnh sau đó mới cho hạt giống thảo dược vào, đây là kiến thức cơ bản mà bố y từng dạy. Kiếp trước gia đình y sống theo mô hình tự cung tự cấp, tự làm tự ăn, ngay cả gạo cũng là ở nhà tự gieo mạ cấy lúa, vì là gia đình có điều kiện nên chỉ trồng hai mẫu lúa, còn mua cả một máy gặt, máy tuốt lúa và máy xay hạt lúa ra hạt gạo ( cái này mình không biết nó gọi là gì nên mình gọi tạm, MN thông cảm ạ). 

Ngoại trừ lúa, những việc như cách tạo ra lửa, làm sao trồng hoa màu ngắn ngày cho đến cây ăn quả đều được bố của y tỉ mỉ giảng dạy, mẹ của y cũng không kém, bà không biết trồng cây nhưng biết nấu ăn, may vá, bà mong các con của mình dù không thập toàn thập mỹ cũng phải biết làm chút việc bếp núc để về sau lập gia đình nhỏ còn biết phụ vợ phụ chồng. 

Ngoài hai con người lo trước lo sau như bố mẹ y ra y còn được hai ông nội ngoại dạy dỗ, ông nội dạy y bốc thuốc, xem bệnh, giải phẫu, từ đông y qua tây y mỗi thứ một ít. Ông ngoại dạy y đan lát giỏ cho tới chế tạo vũ khí đơn giản nhưng sát thương lớn, giờ nghĩ lại, những buổi dạy kia giờ đã có chỗ dùng. Không biết bố mẹ và hai ông biết mình đã ra đi mãi mãi có đau lòng không, cũng may là ngoài y ra bố mẹ còn có hai người chị và hai người anh của y. Bọn họ sẽ thay y chăm sóc bố mẹ vậy.

Đường Trần không biết, ở hiện đại đang tổ chức đám tang cho y. Ông bà Đường vốn dĩ đã biết con trai út không sống được lâu, nên mới quyết tâm dùng hết sở học cả đời ra dạy cho y. Họ hi vọng ở một nơi nào đó y sẽ dùng được những gì đã học nuôi sống được bản thân. 

__________________

Nhổ xong lông gà, sau khi rửa lại hai lần nước, Đường Trần dùng dao chẻ đôi con gà, moi hết nội tạng gà chỉ giữ lại những gì ăn được còn lại thì vứt. Ngay cả ruột gà y cũng để sang một bên, y còn muốn làm lạp xưởng nữa. 

Cũng may là tiền lương của Dược đường khá hậu hĩnh nên việc mua thịt cá y vẫn mua được. Nhưng y vẫn muốn tự cung tự cấp như còn ở hiện đại hơn. Không làm phiền ai và cũng chẳng ảnh hưởng ai. Thật tuyệt. 

Đường Trần chia con gà thành hai phần một phần chiên ngập dầu, một phần nấu canh gà. Gia vị khá ít nhưng y lại có một ít thảo dược đang phơi kia cùng một ít rau dại mọc cùng với cây thuốc. Y không ngần ngại mà chạy ra nhổ, rửa sạch, cắt nhỏ cho vào nồi canh. 

Xong xuôi đâu đó, y lại băm nhỏ thịt gà vừa chiên xong để lát nữa còn làm mồi nhắm với rượu. 

Đường Trần cho một chén gạo đem đi vo rồi bắt lên nồi dập tắt một ít lửa, đậy kín nắp, chờ gạo sôi, y dùng một cái chén khác vớt ra một ít nước để nguội. Rồi khuấy đều gạo đang nóng, đậy kín nắp lần nữa chờ cơm chín. Trong lúc chờ, y dập tắt hết lửa chỉ để lại than nóng.  Sau đó đi ra ngoài, tìm hết một vòng cũng không tìm thấy cây củ quả ngắn ngày nào, Đường Trần tức không chịu được, cái gã nguyên chủ kia ngoài cái não yêu đương ra thì chẳng được cái tích sự gì. 

Y đi vào nhà, dùng hai cây đũa nhấc nồi cơm chín ra rồi vào phòng lấy ít tiền chạy ra khỏi Dược đường, chạy tới quầy hàng gần cổng chính mua một ít đồ từ kim chỉ, vài sấp vải sẫm màu, một ít gia vị, một ít hạt giống lúa với rau củ quả ngắn ngày như dưa leo, củ cải, bí đỏ, cà chua,..

Người đứng quầy là một đệ tử của Hậu Cần đường chuyên phụ trách cung cấp gạo và hoa màu cho tổ chức , cũng mở một quầy hàng kiếm thêm tiền. Gã thấy Đường Trần mua khá nhiều đồ thì hỏi vui.

“ Ngươi không thích Đường Vân nữa à?”

Đường Trần gật đầu.

“Không thích nữa, ta thấy bản thân quá ngu xuẩn đi thích một người vốn dĩ không thích mình, từ bây giờ ta sẽ không đeo bám hắn nữa, tính tiền cho ta đi, không về nhanh là cơm canh nguội cả bây giờ.”

Gã nhân viên thấy mình chỉ nói chơi chơi, để xem Đường Trần có thể thốt ra lời đáng xấu hổ gì, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Đường Trần vẫy tay trước mặt gã, gã mới hoàn hồn lại mà tính tiền cho y. 

Cái cớ để người ra đi à nhầm.. Đường Trần vốn đang không biết làm sao để người trong tông môn biết y sẽ không đeo bám Đường Vân nữa thì có người giúp y làm việc đó rồi. Như vậy cũng tốt, trong thời gian tới y sẽ không ra khỏi Dược đường vì phải bận chăm cây, trang trí lại ngôi nhà của mình. 

Mà lúc Đường Trần ôm đống đồ lỉnh kỉnh rời đi, có một người đeo mặt nạ đang nhìn theo bóng y khuất dần không khỏi có chút im lặng. 

Lúc Đường Trần chạy ra ngoài, người đứng quầy thuốc là một cô gái dáng người xinh đẹp nhưng có vẻ cao ngạo, thấy y chạy ra ngoài thì khoé môi hơi giật giật, lúc nãy Phương di còn dặn nàng ngày mai đi giám sát Đường Trần, để xem xem y có chuyên tâm làm việc hay không, nhưng giờ lại chạy ra ngoài rồi. Nhưng rất nhanh cô lại có chút nghi ngờ nhân sinh vì Đường Trần quay lại rồi, quay lại với một đống đồ trên tay. 

Kỳ quái nha, mỗi lần thằng nhóc này ra ngoài không nửa đêm thì cũng tới sáng mới mò về, sao hôm nay về sớm vậy?

Đường Trần về nhà, để đống đồ qua một bên rồi tranh thủ dọn cơm ra ăn. Ông nội từng nói, muốn làm cái gì cũng phải no bụng trước rồi tính sau.

Sau khi ăn xong, Đường Trần thắp nến lên, bắt đầu soạn đồ mới mua ra, cái nào để phòng bếp thì để, cái nào đi ngâm nước nóng thì ngâm, cái nào để vào tủ thì để, nhưng ai có thể nói cho y biết, cái đống đồ loè loẹt này là gì không? 

Với một người tuy là cũng thích đàn ông nhưng mang hệ tư tưởng của thời hiện đại mà nói, thật muốn vứt hết rồi đốt sạch quá, chính vì nguyên chủ mặc những bộ này rồi lượn lờ quanh người kia mà mang không ít tiếng xấu để rồi người mang cái nồi đó là y đây. 

Nhưng nếu đem đi đốt thì có tuyệt tình với nguyên chủ không nhỉ? 

Nhìn đống y phục lấp la lấp lánh trang sức kia, Đường Trần nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống vặt sạch những thứ đồ trang trí kia xuống, một bộ y phục hoa lệ giờ chỉ còn là đống giẻ rách. 

Đường Trần múc một chậu nước rồi bắt đầu dùng đống giẻ rách đó lau hai lần nhà rồi mới vứt ra đống rác kế bên nhà. 

Xong xuôi đâu đó, y lên giường đi ngủ, một đêm này y ngủ rất ngon, nhưng những người khác trong tông môn thì không thể ngủ ngon được…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play