Chương 3, Ây dô, nữ chính này còn có hệ thống!!
“ Hôm nay ăn gì?”
Là câu nói mà mỗi khi Đường Vân vừa đến đã hỏi, Đường Trần tự hỏi, là y đã làm sai chỗ nào? Y có thể sửa, có được không? Dính vào tên này chẳng khác nào đeo thêm một quả bom hẹn giờ cả. Nếu một ngày nào đó hắn đem nữ chính tới vậy thì ngày chết của y cũng không xa.
Trong nguyên tác, nữ chính kia tuy bề ngoài thanh cao thoát tục nhưng thực chất là một trà xanh chính hiệu, cô ta có hào quang nhân vật chính bao phủ nên khi lần đầu gặp Đường Vân, cô nàng đã nhất kiến chung tình với hắn, mà hắn thì lòng cũng dậy sóng nhưng vì hình tượng cao lãnh mà tỏ ra như không có gì, chậc chậc…
Đường Trần lắc lắc đầu nghĩ, mà Đường Vân thấy y lắc đầu lại nghĩ y không nấu, liền hỏi.
“ Không có à?”
Đường Trần như bừng tỉnh, vội nói.
“ Có, đã nấu xong rồi.”
Nãy giờ mãi suy nghĩ lung tung mà quên mất tên này, Đường Trần vội vàng đi vào bếp đem thức ăn ra. Trên bàn ăn có cá chiên ớt, một bát canh rau, một dĩa ốc bươu xào cay, và một dĩa dưa leo muối chua. Nói tới ốc bươu này cũng là trong lúc y đi đào bùn trồng sen thì vô tình thấy được. Ngoài ốc bươu thì có cả ốc đồng, cua nhỏ, tôm đất. Y dự định ngày mai lại đào thêm cái ao nữa để nuôi cua, ốc, tôm đất.
“ Đang nghĩ cái gì đấy?”
Đường Trần lắc đầu.
“ Không có gì.”
Hai người lại im lặng ăn cơm, nghĩ nghĩ, Đường Trần lại nói.
" Tại sao ngươi cứ đến nhà ta ăn cơm thế? Gạo của ta sắp hết rồi, còn chưa đến nửa tháng nữa mới có lươn..."
Đường Trần còn chưa nói xong, chỉ thấy Đường Vân đã bỏ đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Trần:... Tức giận rồi.
Y hít một ngụm khí lạnh, có khi nào vì không muốn nấu cho hắn nữa nên hắn giận không? Không được, nếu đêm nay y có chết thì cũng phải làm một con ma no.
Nghĩ vậy, Đường Trần lại ăn thêm hai chén cơm. Lúc đang rửa bát thì Đường Vân quay lại, vừa trông thấy hắn, Đường Trần xém chút nữa ném luôn cái chén. Chân y như đóng đinh tại chỗ, nhìn Đường Vân từ từ đi tới gần.
Tới rồi tới rồi, hắn muốn giết mình rồi, huhuhu.. y còn chưa muốn chếtttt…
Đường Trần thấy Đường Vân tới trước mặt y rồi dừng lại, hình như là khoé môi hắn hơi nhếch lên thì phải, mẹ ơi, cứu.. hả???
Trong lòng Đường Trần bận gào thét, nhưng một cái túi vừa được đặt trên đỉnh đầu y khiến y câm nín. Đường Vân xoay người đi chỉ bỏ lại một câu.
“ Từ giờ trở đi, thiếu tiền cứ nói với ta. Ngày mai ta muốn ăn thịt.”
Đường Trần:...
Nghe nói người của Ám đường rất giàu, nhiệm vụ càng nguy hiểm thì tiền càng nhiều, cái túi này lại khá nặng.
Đường Trần mở túi ra, một ánh sáng vàng chói mù mắt y. Vãi chưởng, đây là bao nhiêu tiền vậy chứ?
Đường Vân đi ra khỏi Dược đường đi tới đại sảnh văn phòng của môn chủ Đường Hình Thiên, liền cởi mặt nạ ra, đó là một gương mặt yêu nguyệt, góc nào ra góc dó, dù là nhìn nghiêng cũng lộ ra vẻ nam tính, lãng tử. Hắn vừa thấy Đường Vân liền đưa tới một tờ giấy nhiệm vụ.
“ Tìm trẻ lạc.”
Đường Vân lộ vẻ mặt không nói thành lời nhìn Đường Hình Thiên, kiểu, ngài cũng rảnh quá ha..
Đường Hình Thiên ho nhẹ che giấu vẻ xấu hổ, nói.
“ Người trong nhiệm vụ kia khá đặt biệt, cần ngươi đi đón về Đường Gia Bảo, người đó sẽ ở đây một thời gian.”
Đường Vân lĩnh mệnh rời đi.
_____________________
Ba ngày sau, Đường Trần còn đang khó hiểu vì sao ba ngày nay không thấy Đường Vân, rõ ràng hôm trước hắn còn bảo muốn ăn thịt, nấu ra rồi ngồi chờ cũng không thấy người đâu. Làm y cứ như hòn vọng phu ngóng chờ chồng vậy, à.. không đúng, là chờ khách quý mới phải. Dù sao hắn cũng đưa tiền rồi. Haizzz…
Đường Trần đang ngồi may mấy cái túi đựng đồ thì Đường Vân từ ngoài cổng đi vào, theo sau hắn còn có một cô gái thoạt nhìn khá dễ thương, cô nàng treo nụ cười trên môi, khi gặp ai cũng khiến người ta ngẩn ngơ.
Đường Trần đang tập trung may thì nghe bên tai có tiếng cười ngọt ngào của một cô gái, ngẩng đầu lên thì thấy cô gái ấy đang làm nũng với Đường Vân, trong đầu Đường Trần ngay lập tức hiện lên hai chữ.
Nữ chính!! Cô ta xuất hiện. Nhưng, cái gì thế kia?
Đường Trần nheo mắt nhìn một bên vai cô gái kia, trong lòng khá bất ngờ.
Ây dô, nữ chính này còn có cả hệ thống ư? Thú vị?
Thế nhưng ngoài mặt, Đường Trần vẫn phải làm như không có gì xảy ra, nghệch mặt hỏi.
“ Cô ta là..??”
“ Khách quý của môn chủ.”
Đường Vân nói, Đường Trần chỉ một ngón tay vào cô gái đang đi tới kia.
“ Ngươi đừng nói với ta là muốn ta nấu cho cả cô ta ăn nữa đấy nhé.”
Bảo sao đưa nhiều vàng như thế?
Đường Trần bĩu bĩu môi, đi vào bếp. Đường Vân muốn nói gì đó liền đi theo y vào bếp. Lúc xoay người định lấy củi, xém chút nữa mặt Đường Trần đã đập vào ngực Đường Vân, y giật mình lùi lại mấy bước, trái tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Ôi mẹ ơi, người của Ám đường đều đi không có tiếng động như vậy á?
“ Ngươi là ma à? Má ơi, có biết như vậy là doạ người lắm không hả?”
“ Ngươi chỉ cần nấu cho một mình ta thôi, mặc kệ cô ta.”
Nói xong, Đường Vân xoay người đi ra ngoài.
Đường Trần:... Đây là ý gì?
Đường Trần nhìn ra sân qua khe hở của cửa sổ, thấy cô gái kia nắm lấy tay Đường Vân lắc lắc. Không hiểu sao trong lòng y có chút khó chịu, Là y khó chịu hay là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đây. Mà lúc Đường Trần quay người đi lấy củi, Đường Vân ở bên ngoài hất tay cô gái kia ra.
“ Cô nương xin tự trọng.”
Liễu Thanh Thanh xụ mặt xuống, đôi mắt long lanh như muốn khóc, tên đàn ông này thật khó theo đuổi, từ ba ngày trước được hắn đón đến Đường Gia Bảo tá túc, cô liền nói với Đường Hình Thiên muốn Đường Vân là người dẫn cô đi tham quan tông môn. Nhưng dù nói cái gì về chuyện nam nữ hắn đều ngó lơ, đã thế còn đeo mặt nạ làm cô không biết mặt của hắn trông như thế nào, nếu không phải hệ thống nói, hắn là nam chính của cuốn tiểu thuyết và cô bắt buộc phải sinh con cho hắn không thì cô sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không phải như thế, cô thèm vào, hứ ..
Đường Hân cùng Đường Ngọc xách hai con gà đi vào thì thấy cảnh này, hai cô nàng liếc mắt nhìn nhau, Đường Ngọc chạy tới bên cạnh Đường Vân ôm cánh tay hắn.
“ Vân ca ca, vị này là..??”
Đường Vân muốn giật tay ra khỏi gọng kìm của Đường Ngọc nhưng không làm sao rút được, đầu hắn rơi xuống mấy vạch đen. Đám nữ nhân này ăn phải thứ gì à? Sao người nào người nấy đều như keo da chó vậy?
Đường Hân đưa gà cho Đường Trần rồi hỏi.
“ Sao hắn lại tới nữa vậy?”
Đường Trần kể lại chuyện mấy hôm trước rồi nói.
“ Hắn đưa nhiều tiền lắm, đệ còn đang thắc mắc đây, hoá ra là dẫn thêm người tới. Mà cô ta là ai vậy?”
Cái này cũng không thể trách Đường Trần được, mấy tháng nay y toàn ở Dược đường trồng cây trồng hoa, đào ao, cuốc đất, không làm ở nhà cũng chạy sang giúp Đường Ngọc, Đường Hân cùng với những đệ tử Dược đường khác. Những chuyện trong tông môn y hoàn toàn không biết.
Đường Hân tóm tắt sơ sơ về cô gái kia.
“ Cô ta tên Liễu Thanh Thanh, là người của Bá Đao Sơn Trang, tới đây tham dự lễ cưới của môn chủ và sư huynh cô ta, Liễu Phỉ.”
Về việc thế giới này nam nhân có thể sinh con, đến bây giờ Đường Trần vẫn chưa ngấm nổi, không phải vì y kì thị gì mà là vì y từng chứng kiến cảnh phụ nữ sinh con, đau đớn mà dùng hết sức để đứa con chào đời, đối với người ngoài là sự thiêng liêng của tình mẫu tử, nhưng đối với người phụ nữ mà nói, sinh con chính là ranh giới giữa sống và chết, cố gắng vượt cạn để tránh khỏi tình trạng một xác hai mạng.
Đường Hân vừa cho thêm củi vào lò, vừa nói. Việc môn chủ của bọn họ Đường Hình Thiên và Liễu Phỉ thành đôi là một chuyện lớn, nghe nói Liễu Phỉ theo đuổi Đường Hình Thiên hai năm liền, cùng nhau làm nhiệm vụ rồi nảy sinh tình cảm, vân vân và mây mây..
Lễ thành hôn sẽ diễn ra vào một tháng sau lận mà bây giờ Liễu Thanh Thanh này đã chạy tới đây, nói cô ta không có ý đồ gì ai mà tin. Hơn nữa còn bám lấy Đường Vân nữa chứ, aizz, hồng nhan họa thủy mà..
Lúc Đường Ngọc, Đường Hân đem thức ăn lên, Đường Vân ngồi một bên, Liễu Thanh Thanh ngồi một bên, ôm má nhìn từng dĩa thức ăn thơm lừng không khỏi nuốt nước bọt. Chẳng phải bảo Đường Trần này rất thích Đường Vân sao? Chẳng phải bảo Đường Vân rất ghét Đường Trần sao? Sao còn nấu ăn ăn chung một bàn thế này, cái này thì ghét nhau chỗ nào, cứ như đôi vợ chồng son thế kia mà, cái con hệ thống kia cũng không đáng tin lắm, đưa cái kịch bản thế này bảo cô diễn thế nào đây?
Đường Trần đưa chén cơm tới trước mặt Liễu Thanh Thanh, cô ta ngại ngùng nhận lấy. Sau bới cơm đưa cho từng người xong, y lại chạy vào bếp, lát sau ôm ra một bình rượu với năm cái ly được làm bằng ống tre.
Y vặn cái khoá bên dưới ra, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra, lần lượt đưa cho bốn người, Đường Ngọc uống một hơi, vẻ mặt đã lâng lâng. Đường Hân cản cô lại không cho uống nữa. Đây là hủ rượu nho thứ hai mà Đường Trần mời bọn họ, lần trước Đường Ngọc chỉ uống được nửa ly thì ngưng nhưng hôm nay lại uống được một ly. Cô có hơi lo vì trước giờ Đường Ngọc không uống được rượu. Cũng may Đường Trần nói, rượu nho không ảnh hưởng sức khoẻ nên cô mới không cản.
Đường Vân uống một hơi thì hết, hắn lại đưa ly tới, Đường Trần trực tiếp đưa bình rượu tới. Ngươi muốn uống, tự rót đi.
Đường Trần mặc kệ ánh mắt của hắn mà chuyên tâm ăn cơm, làm cả buổi chiều đã sớm đói rồi. Mà Liễu Thanh Thanh sớm đã hoá đá, cô ta nhìn ly rượu nho với màu đỏ đô tuyệt đẹp không khác gì rượu vang này mà không khỏi nghi ngờ nhân sinh, cô ta nhìn Đường Trần với ánh mắt tìm tòi, nhưng không tìm thấy thứ gì. Không lẽ, Đường Trần này cũng là người xuyên không?