Chương 2. Ăn Chực.

Nhất là những người đi đến quầy hàng của Hậu Cần đường, nghe nhân viên ở đó nói Đường Trần tuyên bố không theo đuổi Đường Vân nữa thì có người cười nhạo, bảo Đường Trần khoác lác, bản thân y nói được nhưng làm thì không được, cứ cách hai ba hôm lại chạy tới nữa cho xem. Nhưng lần này thì chính bọn họ cũng không ngờ rằng, hơn hai tháng qua, Đường Trần lại không hề xuất hiện vì y bận rộn nhổ cỏ trong vườn thuốc của mình. 

Phương di có ghé qua một lần, nhìn cây thuốc mà bà cho hạt giống lúc trước, bà không nghĩ tới y có thể trồng được nhiều như vậy, bà chỉ nghĩ là y sẽ trồng được hai ba cây là cũng miễn cưỡng chấp nhận được nhưng nhìn đám thuốc xanh rờn này thì thật sự là ngoài sức tưởng tượng của bà. 

Đường Trần cũng chỉ cười cười mà không nói gì, y vui vẻ đưa cho bà một ít rau xanh đã trồng được hai tháng qua. Lần này Phương di lại càng sửng sốt, đây là rau trái mùa nha, nên biết là bên Hậu Cần cũng không trồng được rau xanh và tươi tốt như vậy đâu. 

Tất nhiên trồng được rau với thảo dược tốt như vậy ngoài ngâm hạt giống ra, Đường Trần còn dùng một chút thủ đoạn, y có dị năng hệ mộc và dị năng hệ chữa trị. Dù là người chỉ còn một hơi thở y cũng có thể kéo trở về. Dù là cây đã khô y cũng có thể khiến nó tươi tốt trở lại nhưng y không hay dựa dẫm vào hai loại năng lực này, y chỉ xem dị năng như công cụ khi cần thiết mới rớ tới, còn không thì tự thân vận động thôi. 

Lại qua thêm một tháng, số rau củ quả ngắn ngày mà y trồng đã có thể thu hoạch, dưa leo tươi tốt, to dài, cắn vào giòn rụm, nước dưa cũng ngọt ngào như có thêm đường vậy, đám rau dưa này Đường Trần có rót thêm dị năng hệ mộc nên mới tốt tươi như vậy. 

Y thu hoạch được một giỏ dưa leo lớn, một giỏ củ cải, một giỏ dưa hấu to, một giỏ rau đủ loại. Y chọn lấy mấy phần đem đi cho những người đối xử tốt với y trong Dược đường, người không có liền bỏ tiền ra mua, vì hiện trạng bây giờ không có rau xanh để ăn, ăn thịt mỗi ngày cũng rất ngán. Đường Trần không ngần ngại mà bán đi không ít với giá rẻ khiến cho quầy hàng của Hậu Cần không biết vì sao mà hôm nay không thấy ai tới mua rau. Hôm sau cũng vậy, hôm sau nữa mới có mấy người mang bộ dáng ể oải tới mua. Nhân viên ở đó hỏi thì mới biết Đường Trần bán rau củ quả tự y trồng với giá rẻ và hiện tại đã bán hết. 

Nhân viên:... 

Đường Trần bán rau á, nói chuyện cười gì vậy chứ, cái tên không biết xấu hổ suốt ngày đeo bám Đường Vân kia, hắn thì biết trồng rau gì chứ?

Nhân viên Hậu Cần đường không tin nên cũng không để tâm lắm, mà Đường Trần cũng đang bận may may vá vá mấy bộ quần áo cho riêng mình, mấy bộ y phục của Đường môn nhìn khá lả lơi, bó sát người, nên việc nhìn mỹ nam mỹ nữ mỗi ngày khiến y có chút khó nói thành lời. 

Buổi chiều của một ngày nào đó, Đường Trần ngồi dưới giàn nho may cái áo ngủ, giàn nho có chùm xanh, chùm tím lá cây xanh xanh nhìn khá đẹp mắt, y còn tính ngày mai sẽ ủ rượu nho. Chỉ cần nghĩ tới hương vị ngọt ngọt, cay cay của rượu nho thì không nhịn được mà nuốt nước bọt, chợt phía bên hông nhà " Phịch." Một tiếng, giống như có cái gì đó vừa ngã ra đất vậy. 

Đường Trần bỏ kim chỉ xuống, thuận tay cầm theo một cây gậy gỗ định bụng sẽ cho cái thứ kia một gậy nếu nó tấn công mình. 

Nhưng sau khi nhìn thấy thì, Đường Trần ngẩn người, cái người mà y cật lực né tránh nay lại xuất hiện sau nhà y là sao nhỉ? Sao nam chính lại ở đây? Không phải hắn phải bị thương rồi gặp nữ chính cứu hắn một mạng à? Kỳ quái.

Đường Trần lật người Đường Vân lại, y muốn xem xem vết thương của hắn như thế nào rồi mới đi gọi người tới đưa đi. Không thể để tên này ở lại nhà y được, nếu để người khác biết, thì chẳng phải mấy tháng qua của y là công cốc ư? Như thế thì không được.

Sau khi nhìn thấy một vết thương nhỏ ngay ngực đang có dấu hiệu chuyển sang màu đen hoàn toàn kia, bờ môi sớm đã tím tái thì không khỏi giật mình, nếu bây giờ y chạy đi gọi người thì có khả năng hân sẽ chết không thể nghi ngờ, mà để hắn chết ở đây, thì người trong tông môn lại nói y theo đuổi không được lại giết hắn bằng độc thì sao? Thật con mẹ nó, phiền phức mà.

“ Xúi quẩy.”

Đường Trần chạy vào bếp lấy một nắm lá cây, giã nát rồi đem ra ngoài, đắp lên vết thương, sau đó sử dụng dị năng hệ chữa trị cật lực giúp vết thương đang chảy máu đen kia bị nắm lá vừa được giã nát kia hút lấy, đến khi thấy máu đen đã chuyển sang máu đỏ thì ngưng lại. Y lấy nắm lá ra vứt vào một cái thùng chuyên dùng để đựng rác. 

Đường Trần kiểm tra hơi thở, thấy cuối cùng đã an ổn hơn một chút y mới đứng dậy chạy ra ngoài, mà y không biết lúc y xoay người chạy đi, ánh mắt người đang nằm dưới đất kia nhẹ mở ra nhìn theo bóng dáng của y rồi lại khép lại. 

Đường Trần chạy tới quầy hàng của Dược đường, may mắn thấy Phương di cùng Đường Hân cũng ở đó thì lôi kéo bà tới nhà của mình, y chỉ vào người đang nằm rồi bảo.

“ Ngài đưa hắn đi đi, con không muốn người ta nói ra nói vào là con giả tạo.”

Phương di thở dài sai người bỏ Đường Vân lên cáng đưa về y quán của Dược đường. Đường Trần thở ra một hơi rồi đi rửa tay, y nghĩ về sau sẽ không còn gặp lại người kia nữa, dù sao thì Đường Vân là nam chính trong cuốn tiểu thuyết kia mà nữ chính hình như là người của ai ấy nhỉ? Mà thôi, cũng không liên quan tới y nữa. Nghĩ nhiều làm gì, dù sao sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa, một người được người trong tông môn ngưỡng mộ còn y, gánh trên vai cái danh đeo bám, ôi ôi, thật con mẹ nó xúi quẩy…

Một tháng sau, Đường Trần muốn đào một cái ao để trồng sen, cây sen có rất nhiều công dụng, thân sen có thể làm thành vải, hoa sen có thể làm trà, hoặc gói bánh, ngó sen có thể được làm thành các món ăn khác nhau, nhụy sen có thể nấu chè hoạt ăn tại chỗ, tim sen có thể sao khô rồi nấu nước trà, đủ mọi loại công dụng nha..

Chợt có tiếng bước chân tới gần, Đường Trần ngẩng đầu lên, có ai nói cho y biết, tại sao Đường Vân lại ở đây không? Còn đám người đi theo hắn là thế nào kia? Đánh y ư? Y còn giúp hắn lấy máu độc ra nha, dù hắn không biết nhưng y cũng góp phần gọi người tới đưa đến Dược đường nha. 

Đường Vân đi tới cạnh giàn nho, khoanh tay đứng dựa cột, mặt mang mặt nạ quỷ, dáng người tinh tế, thật không hổ là nam chính mà, được tác giả ưu ái ghê. 

Chỉ thấy Đường Vân hất cằm với đám người đi theo, hai người đi tới cạnh Đường Trần.

“ Các người muốn làm g... Ế ế ế...”

Còn chưa nói hết thì hai bên người đã bị xách lên kéo tới bên cạnh giàn nho, còn đám người kia bắt đầu đào đất, hốt đất ra, chỉ một thoáng miệng ao hình thành. 

Đường Trần đi rửa tay rồi đi vào bếp bắt đầu nấu nước, trong lúc chờ nước sôi, y đi ra sân lấy một ít thuốc đang phơi cho vào giỏ rồi đem vào bếp. Nước sôi, Đường Trần cho thuốc vào ấm trà, rót một lần nước vào đợi một phút rồi đổ hết nước đi, sau đó lại cho nước nóng vào lần hai rồi mới đem ra sân, đặt xuống bàn, Đường Vân đã ngồi vào bàn, tay còn đang cầm trái dưa leo đang ăn dở dang. 

Đường Trần:... Cái tên này, ngang nhiên tới nhà y còn ăn dưa của y, ai cho hắn cái lá gan đó vậy?

“ Rất ngọt.”

Đường Trần…

Đám người…

Đường Trần... Ngươi mạnh ngươi có lý. Hừ..

_____________________

Sau khi nhìn đám người Đường Vân rời đi, Đường Trần nhìn cái ao đã được làm xong thì không khỏi nghi ngờ nhân sinh, thế này thì người trong tông môn sẽ nói gì đây? 

Mà người trong tông môn lại hoàn toàn không dám hó hé gì. 

Lại qua thêm mấy ngày, Đường Vân đem tới những người khác nhau, giúp Đường Trần làm xong ao, dẫn nước vào, trồng sen. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhà Đường Trần đã có thêm một cáu ao sen nhỏ, Đường Hân, Đường Vân, Đường Ngọc chỉ nghĩ y muốn trồng hoa nên cũng không để ý cho đến khi y mời hai cô gái ăn chè sen thì sửng sốt không thôi, thật ra Đường Vân cũng được ăn, vì ngày nào rảnh  hắn cũng ghé nhà y ăn chực. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play