Cuối cùng Ôn Từ chỉ nghẹn được một câu: "Cái gì cũng được, cám ơn."

Chu Vụ chọn cơm nắm, bảo nhân viên múc chút lẩu Quan Đông, lại lấy hai hộp bao.

Chờ lúc tính tiền, Chu Vụ đi qua cửa kính trong suốt của cửa hàng tiện lợi, liếc mắt nhìn xe của mình.

Ôn Từ còn đang vùi đầu, không nhìn thấy người.

Ôn Từ rất dễ đỏ mặt, bình thường tại một bước hôn môi, bên tai cô cũng đã sắp đỏ thấu. Lúc trước Chu Vụ vẫn cho rằng là nguyên nhân thể chất, mỗi lần bọn họ làm, mặc dù thân thể Ôn Từ đã hồng thấu, nhưng biểu hiện lại cực kỳ trấn định, anh nói cái gì cũng phối hợp, mắt nhắm chặt, cắn chặt môi, đến cuối cùng mới có thể phát ra một chút âm thanh.

Bây giờ có vẻ như không phải là vậy.

Nhận lấy đồ trong tay nhân viên, Chu Vụ thu hồi nụ cười, xoay người đi về phía xe.

Cửa xe bị mở ra, Ôn Từ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh.

"Mấy thứ này được không?" Chu Vụ hỏi cô.

Ôn Từ: "Có thể, cám ơn."

Để giảm bớt xấu hổ, dọc theo đường đi Ôn Từ đều cố gắng ăn cơm.

Chỉ là thói quen ăn uống của cô thật sự quá tốt, ăn một đường, thẳng đến khi nhìn thấy khách sạn, cơm nắm trong tay cô còn chưa hết một nửa.

"Không có việc gì, từ từ ăn." Chu Vụ chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, "Vào phòng ăn cũng được, tôi không có gấp gáp như vậy."

"…"

Hai má Ôn Từ phồng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Được."

Chu Vụ lại muốn cười.

  -

Buổi tối lúc hôn môi, Chu Vụ không vội nhắm mắt.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Anh rũ mắt quan sát biểu tình của Ôn Từ, hai mắt nhắm chặt, hô hấp rất loạn, hất cằm lên phối hợp theo nụ hôn của anh.

Chu Vụ đi xuống.

Nghĩ đến câu "mạnh bạo" của Tần Vận, Chu Vụ dừng lại, không dùng sức hôn nữa.

Bắp chân Ôn Từ không ngừng run rẩy, Chu Vụ nâng mắt lên, quả nhiên, cánh tay Ôn Từ đặt lên mắt, môi cắn chặt, một chút tiếng động cũng không có, dưới đèn đầu giường yếu ớt, cả người cô đã biến thành màu hồng nhạt.

Mỗi lần, cơ bản Ôn Từ đều không nhìn anh, Chu Vụ cũng không miễn cưỡng, anh tôn trọng sở thích của bạn giường. Không biết hôm nay như thế nào, anh có chút tò mò khuôn mặt dưới cánh tay.

Một tiếng chuông điện thoại bén nhọn vang lên, cả người Ôn Từ cứng đờ.

"Thật ngại quá," Cánh tay kia giống như nghe được suy nghĩ của Chu Vụ, ngoan ngoãn rút xuống. Ôn Từ nhìn về phía anh, trước mắt đỏ lên, trong ánh mắt có hơi nước ẩm ướt, khách khí hỏi anh, "Tôi có thể nghe điện thoại hay không?"

Chu Vụ lấy điện thoại di động từ tủ đầu giường đưa cho cô, khóe mắt liếc một cái, tên người gọi là "Mẹ."

Ôn Từ vừa mới bắt máy, chợt nghe thấy người ở đầu dây bên kia hỏi: "Con đang ở đâu?

Giọng mẹ Ôn có chút sốt ruột, giọng cũng lớn, người gần điện thoại di động cũng nghe rõ: "Mẹ vừa mới nhìn thoáng qua camera phòng khách, trong nhà không có ai, nhắn tin cho con con cũng không trả lời, muốn làm mẹ lo lắng chết sao?"

Ôn Từ trầm mặc nửa giây, mới nói: "Con ở nhà Dĩ Tình."

Mẹ Ôn thở phào nhẹ nhõm: "Sao không nói với mẹ?"

"Nghĩ mẹ không ở nhà nên không nói."

"Đứa nhỏ này, cho dù như thế nào, qua đêm ở bên ngoài đều phải báo cáo với mẹ và ba con một tiếng."

"Được, con biết rồi."

"Mẹ nghe nói dạo này Dĩ Tình đang dạy lớp 11, con phải bớt đi quấy rầy người ta, con bé..."

"Con biết rồi mẹ." Ôn Từ ngắt lời bà, "Dĩ Tình đang gọi con, con đi xem xảy ra chuyện gì, con cúp máy trước đây."

Cúp điện thoại, Ôn Từ lập tức gửi tin nhắn cho bạn tốt trên Wechat, bảo đối phương yểm trợ giúp mình.

Làm xong tất cả, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại, Chu Vụ ung dung ngồi tại chỗ, thói quen sinh hoạt của anh rất tốt, bình thường thích vận động, đường cong vai lưng ưu việt lưu loát, bởi vì bị vây trong trạng thái, mạch máu dưới cánh tay nổi lên, trên cơ bắp là một tầng mồ hôi.

Bởi vì vừa rồi bọn họ đang làm chuyện, ánh mắt anh nhìn về phía cô sâu thẳm trắng trợn.

Đây là là lần đầu tiên Ôn Từ nghiêm túc nhìn Chu Vụ trong lúc này.

Chỉ liếc mắt một cái, cô cảm thấy tất cả chỗ vừa rồi đụng chạm qua đều như bị lửa thiêu đốt.

"Xong việc rồi?" Chu Vụ hỏi.

Ôn Từ lập tức né tránh: "Ừm, thật ngại quá, tôi không nghĩ tới..."

Cô ngừng nói.

Những lời "Không nghĩ tới người nhà sẽ điều tra giám sát" này có chút khó có thể nói ra miệng, đối với người như Chu Vụ mà nói, trưởng thành hơn hai mươi tuổi còn phải báo cáo tất cả hành tung của mình cho ba mẹ, hẳn là sẽ làm cho anh khó có thể hiểu nỗi.

Cô chưa nói xong, Chu Vụ cũng không hỏi. Bàn tay rộng lớn nóng bỏng của người đàn ông rất dễ dàng kéo cô trở về.

"Vậy tôi tiếp tục."

  ……

Hai giờ đồng hồ sau, Chu Vụ tắm rửa xong đi ra, Ôn Từ đang chuẩn bị thay quần áo trở về.

"Muốn đến nhà Đậu Dĩ Tình?" Chu Vụ lau tóc hỏi.

Lúc này chắc chắn Dĩ Tình đã ngủ, Ôn Từ không định quấy rầy cô ấy.

"Không," Ôn Từ giật mình một chút, "Cậu nhớ cô ấy."

"Không phải bạn cùng bàn cấp ba của cậu sao." Nhớ tới nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô, Chu Vụ nói, "Lúc này cậu về nhà, người trong nhà sẽ không hỏi chứ?"

Ôn Từ nói: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi ngồi một lát, trời sáng là có thể trở về."

"…."

"Ôn Từ." Chu Vụ đột nhiên gọi cô. Anh dựa lưng vào tường, buồn cười hỏi, "Cậu không thích khách sạn này? Hay là không quen ngủ bên cạnh người khác?"

Ôn Từ lập tức nói: "Không có."

"Hay vấn đề là do tôi?" Chu Vụ lười biếng nói, "Tôi ngủ không có thói quen xấu."

Ôn Từ kịp phản ứng, giơ điện thoại di động lên giải thích, "Sắp cuối kỳ rồi, trường học vừa mới thông báo, ngày mai phải nộp báo cáo công tác cho học kỳ này, tôi còn chưa làm xong, đêm nay phải thức đêm một chút, sẽ không ở đây quấy rầy cậu ngủ."

Chu Vụ nói: "Tôi ngủ không chọn hoàn cảnh."

Ôn Từ mới thay đồ được một nửa, còn chưa kịp mặc váy dài vào, một đôi chân vừa thẳng vừa trắng lộ ở trong không khí.

Chu Vụ quét mắt, rất nhanh đã bỏ qua một bên.

Lần này anh thu lực, có lẽ vết hôn sẽ không khó mờ như trước.

Chu Vụ xách túi máy tính của cô đặt lên bàn, thuận tay dời đèn bàn, chỉnh độ sáng tối đa: "Ở lại đây làm đi."

Ôn Từ do dự một chút, cuối cùng nói: "Được, cám ơn."

Chu Vụ xoay người đi đến gần phòng tắm, căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh, chờ máy tính khởi động, Ôn Từ không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một trong những nguyên nhân khiến căn phòng này đắt đỏ, là bởi vì có cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm Giang Thành.

Ôn Từ chưa từng ngồi qua bàn làm việc lớn như vậy, cô chống cằm, nhìn một góc kiến trúc cách đó không xa.

Đó là khách sạn cô và Chu Vụ hẹn nhau lúc ban đầu, cô đã phải suy nghĩ rất lâu mới có thể chọn ra. Rõ ràng cũng là một chuỗi khách sạn nổi tiếng, nhưng tầng trệt thấp hơn Cẩm Giang gấp hai lần, không nhìn thấy đèn đuốc kéo dài, cũng không nhìn thấy được ngựa xe như nước bên cầu Giang Cảnh.

Ôn Từ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một hồi, mới một lần nữa đặt tâm tư về báo cáo công tác của mình.

Cô nghĩ nghĩ, đưa tay kéo ánh đèn bàn xuống một nửa.

Giây tiếp theo, Chu Vụ lại đột nhiên đi tới. ( truyện trên app t.y.t )

Anh nhìn lướt qua đèn bàn, đưa áo phông vừa lấy từ phòng thay đồ cho cô: "Mặc cái này ngủ, thoải mái hơn một chút."

Ôn Từ nhìn chằm chằm anh không nhúc nhích.

Chu Vụ buồn cười nói: "Giặt rồi, sạch sẽ."

"... Tôi không có ý này." Ôn Từ nhận lấy, lại khô khan nói một câu, "Cảm ơn."

Chu Vụ miễn cưỡng ừ một tiếng, giơ tay vặn đèn bàn đến mức lớn nhất, trong phòng lại sáng lên.

"Cậu là người duy nhất không bị cận thị trong số giáo viên ở trường cậu," Anh nói, "Phải bảo vệ thật tốt."

Ôn Từ sửng sốt, bật thốt lên hỏi: "Sao cậu biết?"

Chu Vụ: "Trong đoạn tuyên truyền cậu chia sẻ có ảnh chụp."

Trong một loạt giáo viên, chỉ có một mình Ôn Từ không đeo kính, ánh mắt cô cong cong, cười đến vô cùng chính thức, giống như đặc biệt luyện qua nụ cười tiêu chuẩn, nổi bật lại xinh đẹp.

Lúc Ôn Từ hoàn hồn, Chu Vụ đã đi đến đầu kia, lên giường nằm xuống.

Ôn Từ thay sang áo phông mà Chu Vụ vừa đưa, rất rộng, không biết là nhãn hiệu gì, chất liệu rất mềm, vừa vặn che khuất mông.

Cô mở vòng bạn bè, lần đầu tiên mở vòng bạn bè nhiệm vụ kia, bên trong lại thật sự có ảnh chụp, đính kèm văn bản "Toàn thể giáo viên tiểu học Giang Thành cùng chúc mừng năm mươi năm thành lập trung học Giang Thành."

Ôn Từ tìm được mình trong ảnh, nhịn không được xoa mặt một cái.

Cổ áo hơi lệch, tóc quá rối, lúc chụp cô không ngờ tấm ảnh này lại bị Chu Vụ nhìn thấy.

Phía dưới vòng bạn bè này còn có lời khen của Chu Vụ.

Ôn Từ đặt điện thoại xuống, một lần nữa tập trung vào công việc.

Cô gõ bàn phím vài cái, mím môi, lại mở wechat.

Hủy bỏ thiết lập che chắn Chu Vụ.

  -

Ngày hôm sau, Ôn Từ về đến nhà, vừa cất kỹ xe đạp, điện thoại di động vang lên giống như đoạt mệnh.

"Ôn Từ! Cậu thật sự to gan!!!" Đậu Dĩ Tình ở đầu dây bên kia khoa trương thét chói tai, "Cậu ! Bây giờ thậm chí cậu còn qua đêm ở chỗ người đàn ông kia!!!"

Đậu Dĩ Tình là bạn thân của Ôn Từ, hai người quen biết nhau từ cấp hai, sau đó vẫn cùng lớp, ngay cả đại học cũng học cùng một trường, cùng một chuyên ngành, hiện tại Ôn Từ dạy học ở trường tiểu học Giang Thành, Đậu Dĩ Tình dạy lớp 11 ở trường trung học Giang Thành, trường cũ của các cô.

Có lẽ bởi vì cha mẹ đều là giáo viên, hai người qua lại thường xuyên, quan hệ vẫn cực kỳ thân mật.

Chỉ có mình Đậu Dĩ Tình biết chuyện Ôn Từ có bạn giường, dù sao thỉnh thoảng Ôn Từ về muộn, cần cô ấy yểm trợ giúp mình một chút.

Chỉ là cô không nói cho Đậu Dĩ Tình biết, đối tượng của cô là bạn học trung học Chu Vụ.

"Chỉ lần này thôi." Ôn Từ cười rộ lên, dường như thức đêm mệt mỏi đều bị Đậu Dĩ Tình hô tan, "Cậu nói nhỏ một chút đi."

"Có cái gì mà sợ, mình ở một mình, sẽ không bị người khác nghe được."

Cùng lớn lên dưới sức nặng của việc cha mẹ là giáo viên, hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc là chết trong im lặng.

Đậu Dĩ Tình là người trước, bởi vì bị buộc phải xem mắt nên năm ngoái chính thức trở mặt với gia đình, trước mắt đã dọn ra ngoài sống một mình.

Nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy chị em tốt của mình còn điên hơn: "Hôm nay cậu phải nói cho mình biết người đàn ông đó là ai!!!"

"Tuyệt đối là người cậu quen, mình không thể nào lên giường với người mà mình không biết chi tiết," Đậu Dĩ Tình bắt đầu phân tích lần thứ n, "Người mình quen chính là người cậu quen, không chừng còn là bạn học của chúng ta, bạn học khi nào?"

"Không phải," Ôn Từ nhanh chóng ngắt lời, "Cậu không biết đâu, không phải người chúng ta biết."

Đậu Dĩ Tình khẳng định: "Học cấp ba."

"…."

"Đừng đoán Dĩ Tình, mình thật sự không muốn nói." Ôn Từ nhận thua.

Đậu Dĩ Tình ở đầu dây bên kia nặng nề thở dài, nếu cô ấy không hiểu Ôn Từ thì tốt rồi, loại người như Ôn Từ, nếu không phải thích, căn bản không có khả năng lên giường với người khác.

Nhưng nếu thích, vì sao không thể đường đường chính chính ở bên nhau chứ?

Đáp án chỉ có một, đó là một tên cặn bã, chỉ muốn ngủ, không muốn chịu trách nhiệm.

Sáng nay Đậu Dĩ Tình nhìn thấy tin nhắn của Ôn Từ đều bị dọa sợ, vốn dĩ định hôm nay bất luận như thế nào cũng phải ép hỏi được tên của đồ cặn bã kia, nhưng nghe thấy Ôn Từ cầu xin tha thứ, Đậu Dĩ Tình lại mềm lòng.

"Được rồi." Trầm mặc một hồi, Đậu Dĩ Tình tạm thời thỏa hiệp, lập tức hét lên: "Nhưng cậu phải thề! Cậu tuyệt đối sẽ không mang thai ngoài ý muốn!!!

"Làm sao có thể! Mỗi lần bọn mình đều…." Ôn Từ dừng lại, giơ tay lên trời, "Mình thề."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play