Tháng năm Giang Thành nổi lên từng trận gió nhẹ, ánh mặt trời xuyên qua cây ngô đồng bên đường, loang lổ đầy đất.
Sự yên tĩnh của trường tiểu học Giang Thành bị một tiếng chuông tan học phá vỡ, Ôn Từ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tuyên bố tan học.
Vì tiết học công khai này, Ôn Từ chịu đựng rất nhiều đêm. Cũng may nhìn biểu tình của mấy vị giáo viên và lãnh đạo phía sau, cô không làm hỏng.
Ôn Từ hàn huyên với mấy vị giáo viên dự thính hai câu, lại một lần nữa cảm ơn các lãnh đạo có mặt, trở lại văn phòng giáo viên, cô nặng nề ném mình lên ghế, rốt cục tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.
"Chúc mừng Tiểu Ôn, cuối cùng cũng kết thúc." Một giáo viên nhận nước xong đi qua vị trí làm việc của cô, cười nói, "Chủ nhiệm khen em ở trong nhóm, nói em nói rất hay, biểu hiện rất tốt."
Ôn Từ lại ngồi thẳng, trên mặt đã khôi phục vẻ tươi cười: "Không có, em còn kém xa, kinh nghiệm quá ít, còn phải học tập từ ngài và các giáo viên khác."
Ôn Từ tới trường tiểu học Giang Thành vào nửa cuối năm ngoái, học kỳ này vừa chuyển lên chính thức, trước mắt đang dạy tiếng Anh lớp ba.
Người vừa đi qua chính là một giáo viên trong trường học, họ Hứa, là chủ nhiệm của một lớp mà Ôn Từ dạy, ngày thường cũng hay quan tâm đến cô.
"Cô bé thật khiêm tốn. Lúc trước biết em tới dạy tiếng Anh cho lớp cô, cô đặc biệt yên tâm. Thật đấy, tuy rằng em là giáo viên mới, nhưng cô nhìn ra được, em rất có kiên nhẫn, tiết học cũng thú vị, rất khó có được, học sinh lớp cô đều khen em, đều nói muốn học lớp của em."
"Cám ơn." Ôn Từ giơ cái túi trên bàn lên, mỉm cười, "Cô Hứa ăn dâu tây không? Mẹ em tự trồng, rất ngọt."
Cho dù đối với đồng nghiệp hay là học sinh, trên mặt Ôn Từ luôn lộ ra nụ cười như vậy, dịu dàng nhẹ nhàng, giống như ánh mặt trời sáng sớm không có nguy hại cũng không chói mắt.
"Không ăn." Cô Hứa hỏi, "Đúng rồi Tiểu Ôn, cô nhớ lúc trước có hỏi em, em nói em chưa có bạn trai?"
Ôn Từ nghe vậy, hơi sửng sốt một chút giống như lần trước, lập tức nói: "Đúng ạ."
Cô giáo Hứa hỏi: "Đẹp như vậy, trước kia cũng phải là hoa khôi của trường chứ, không có con trai theo đuổi em sao? Hay là em không thích?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thật ra lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Ôn Từ, không cảm thấy Ôn Từ có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ cảm thấy thuận mắt, thoạt nhìn là một cô gái rất ngoan ngoãn, ở chung một đoạn thời gian mới phát hiện, kỳ thật cô gái này đặc biệt dễ nhìn, thuộc loại càng nhìn càng đẹp, nhất là đôi mắt kia.
Đôi mắt Ôn Từ xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, lúc cười rộ lên giống như trăng lưỡi liềm. Sống mũi vểnh, mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, hôm nay để tiện đi dạy nên tiện tay búi một búi tóc, chút tóc nhỏ tản ra bên tai, nhẹ nhàng khoan khoái tùy ý.
"Nào có, trước kia trong trường có rất nhiều người đẹp hơn em." Ôn Từ nói, "Lúc trước em vẫn ... rất bận, bây giờ lại vừa mới bắt đầu dẫn học sinh, không có thời gian yêu đương."
"Cũng không thể như vậy, hiện tại chính là đang trong tuổi yêu đương nha. Yêu đương một hai năm, nếu như thích hợp thì kết hôn, vừa vặn." Cuối cùng cô giáo Hứa cũng nói ra ý đồ của mình, "Thời gian trước không phải cháu trai cô tới đưa đồ cho cô sao, không biết nhìn thấy em ở chỗ nào, nói với cô đặc biệt muốn làm quen với em. Thằng bé bằng tuổi em, năm nay vừa mới đến thực tập của công ty gia đình, điều kiện rất tốt, người cũng cao, trắng trẻo đẹp trai, nếu không hai đứa làm quen một chút?"
Ôn Từ khách khí nghe cô Hứa nói xong, mới nói: "Không được rồi cô Hứa, bây giờ em còn chưa có ý định yêu đương."
"Không có việc gì, hai đứa làm quen trước, coi như có nhiều bạn bè nha."
Điện thoại di động vang lên, Ôn Từ cầm lên nhìn thoáng qua, cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Lần sau đi cô Hứa, hiện tại em phải đi trước, em ...... Người nhà của em đang chờ em ở bên ngoài, cô biết đấy, không tiện dừng xe ở gần trường học."
"Ai, thêm bạn tốt mà thôi, rất nhanh thôi Tiểu Ôn - -"
Ôn Từ vội vàng rời khỏi văn phòng, váy dài lắc lư trên không trung, để lại cho đối phương một bóng lưng dịu dàng quyết tuyệt: "Ngày mai gặp, cô Hứa."
-
Đương nhiên ngoài cổng trường không có người tới đón cô.
Ôn Từ ngồi trên xe đạp tìm kiếm túi xách, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng -- quả nhiên, vừa rồi thu dọn đồ đạc quá vội vàng, cho nên để quên một phần tài liệu ở phòng học.
Cũng may tiết học dự giờ đã kết thúc, cũng không vội cần lấy luôn.
Di động lại vang lên một tiếng, là tin nhắn do mẹ cô gửi tới.
Vừa rồi cô vội chạy đi nên còn chưa kịp trả lời tin nhắn, là một tấm ảnh chụp bữa tối tối nay của nhà cô, đêm nay trong nhà có thân thích tới làm khách, bữa tối rất phong phú, có mặn có chay, ở giữa còn bày một nồi canh ngon.
[Mẹ: Tan làm thì mau về nhà, nếu không canh sẽ nguội.]
Ôn Từ trả lời một câu được, ngồi lên xe đạp, chạy vào trong đám người.
Gió chạng vạng dịu dàng phủ lên mặt cô, Ôn Từ dừng trước đèn đỏ, ngửi mùi đồ ăn vặt xung quanh, đang nghĩ có nên vụng trộm mua một phần bánh ngọt hay không, kết thúc một ngày mệt mỏi bình thường này, bỗng nhiên điện thoại di động trong túi xách lại vang lên một tiếng.
Ôn Từ lấy ra, màn hình điện thoại di động nhảy ra một hàng chữ đen --
[Chu Vụ: 5899]
Đèn đỏ chuyển xanh, sóng người xung quanh không ngừng, thật lâu sau Ôn Từ vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi tiếng thúc giục phía sau vang lên, Ôn Từ mới hoàn hồn, vội vàng chuyển xe sang bên cạnh.
Ôn Từ nhìn chằm chằm avatar của đối phương hồi lâu, mở hộp thoại ra, nhập vào một câu – Trở về khi nào?
Sau đó lại xóa đi.
Cuối cùng, cô mở hộp thoại của mẹ ra, gửi một tin nhắn: Mẹ, trường học tạm thời có liên hoan, không thể về nhà ăn cơm, buổi tối cũng sẽ về muộn, không cần chờ con, đi ngủ sớm một chút.
Sau đó lập tức quay đầu xe, rời đi theo hướng ngược lại.
Nửa giờ trước, Ôn Từ còn đang chen chúc trong đường phố chờ đèn xanh đèn đỏ, nửa giờ sau, xe đạp của cô chạy vào khách sạn Cẩm Giang xa hoa đắt đỏ nhất Giang Thành.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhân viên bãi đậu xe nhìn thấy khách đi xe đạp tới, miễn cưỡng chu đáo sắp xếp cho cô một chỗ đậu xe. Ôn Từ cười cảm ơn, quyết định về sau sẽ về nhà cất xe trước, sau đó mới đón xe tới.
Đến quầy lễ tân khách sạn, cô báo tên mình.
"Xin chào, Ôn tiểu thư, đây là thẻ phòng của cô, vô cùng hoan nghênh cô vào ở." Nhân viên khách sạn đi tới đưa thẻ phòng ra, không nhịn được mà quan sát người trước mặt vài lần.
Áo len màu vàng nhạt mềm mại nhưng rẻ tiền, váy dài màu trắng, tóc mai bị gió thổi loạn, cùng một cái túi xách vô cùng đơn giản, ngay cả nhãn hiệu cũng không có. Từ trang phục này mà xem, hoàn toàn không nhìn ra được người trước mắt sẽ vào ở căn phòng năm chữ số một đêm - - theo ghi chú trên máy tính, căn phòng này là để lại cho một vị khách quen.
Cho đến khi Ôn Từ ngước mắt lên, lễ tân lập tức thu hồi đánh giá, "Sẽ có nhân viên đưa ngài lên lầu, xin ngài chờ một chút."
"Không cần cho người tới." Ôn Từ cười với cô ấy, "Tôi tự lên là được, cám ơn."
Ôn Từ quen thuộc đi thang máy lên lầu, quẹt thẻ mở cửa, đương nhiên trong phòng rỗng tuếch.
Ôn Từ đã thành thói quen, cô cất kỹ túi xách, cởi quần áo, xoay người đi vào phòng tắm.
Bởi vì tiết học dự giờ, tinh thần của cô căng thẳng cả ngày, giờ phút này chỉ muốn tắm rửa thật tốt.
Nước nóng dội lên người, Ôn Từ không nhịn được thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Sương mù trên kính mơ hồ phác thảo các đường nét cơ thể cân bằng dưới lớp quần áo khiêm tốn.
Ôn Từ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, an tĩnh hưởng thụ tắm rửa, giây tiếp theo, tiếng quẹt thẻ vang lên, cửa phòng bị mở ra.
Ôn Từ không nhúc nhích. Cô nghe tiếng giày da của người đàn ông tới gần, cuối cùng dừng lại trước phòng tắm.
"Sao không trả lời tin nhắn." Giọng nói của người đàn ông có chút thấp, nặng nề hòa lẫn trong tiếng nước.
Ôn Từ suy nghĩ một chút, trả lời: "Xin lỗi, quên mất, lúc ấy ở trên đường. Cậu gửi tin nhắn đột ngột nên tôi đạp xe đạp tới."
Chu Vụ trầm mặc.
Bên ngoài yên tĩnh đến có chút lâu, lâu đến mức Ôn Từ đều cho rằng anh đã đi ra ngoài, đột nhiên Chu Vụ lại hỏi: "Có thể đi vào không?"
Ôn Từ ngẩng đầu dưới vòi hoa sen, mở mắt, nói có thể.
Ngay sau đó, phòng tắm được mở ra, người đàn ông cất bước đi vào, thì ra sự im lặng vừa rồi là đang cởi quần áo.
Chu Vụ vai rộng chân dài, đường cong thân thể thật sự ưu việt, một mình Ôn Từ đứng ở bên trong phòng tắm này cảm thấy đặc biệt rộng rãi, Chu Vụ vừa tiến vào, đột nhiên liền chật hẹp đến không có chỗ trốn.
Ôn Từ mới vừa gội đầu xong, giờ phút này mái tóc ướt sũng khoác ở phía sau, lộ ra cái trán xinh đẹp của cô. Cô hất tóc xuống, nói: "Chờ một chút, tóc em chưa gội sạch, em sẽ..."
Lời sau đó không thể nói ra khỏi miệng, cô bị hất cằm hôn môi, người cũng thoải mái nâng lên.
……
Thời điểm hô hấp của Ôn Từ vững vàng, ánh mặt trời bên ngoài đã lặn, cô miễn cưỡng ghé vào trong đệm giường, cả người không có sức lực, cũng lười quản mái tóc ướt đẫm trên trán.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, tám giờ bốn mươi, sắp ba tiếng rồi.
Ôn Từ để điện thoại xuống, ôm gối, lại không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Vụ đang đứng ở ban công hút thuốc.
Người đàn ông chỉ quấn một cái khăn tắm, vết xước màu đỏ sau lưng vô cùng rõ ràng.
Hút xong, Chu Vụ đi vào nhà, Ôn Từ cảm giác chăn bị xốc lên, Chu Vụ lật cô lại, nắm cổ chân cô lên, cúi đầu vừa muốn hôn xuống, bị Ôn Từ trốn tránh một chút.
Chu Vụ nhướng mày, sau đó cười rộ lên: "Quên mất, vừa hút thuốc xong."
Khuôn mặt Chu Vụ càng đáng xem hơn so với dáng người của anh, ngũ quan khắc sâu, đường hàm dưới sắc bén lưu loát, là loại khí chất cùng dã tính hỗn hợp lại, màu mắt của anh đậm hơn so với người thường, giờ phút này lười biếng nhìn chằm chằm Ôn Từ, cười đến rất tản mạn.
"Không phải." Ôn Từ nhìn lại anh, "Chỉ là hơi đói bụng."
Chu Vụ ngoài ý muốn, quét mắt nhìn cái bụng xẹp lép của cô: "Trước khi tới đây không ăn gì sao?"
"Không, vừa tan làm đã tới."
Chu Vụ buông cổ chân cô ra, gọi điện thoại bảo người mang đồ ăn lên.
Tốc độ của khách sạn rất nhanh, không bao lâu đã đưa đồ ăn tới, Ôn Từ nhìn bàn đầy đồ ăn, trầm mặc: "Tôi không ăn được nhiều như vậy."
"Cùng ăn." Chu Vụ tách đũa ra, đưa cho cô.
Ôn Từ: "Cậu cũng chưa ăn sao?"
"Ăn cơm trên máy bay."
Ôn Từ không mang theo quần áo, chỉ có thể quấn một cái khăn tắm ăn cơm, cô ăn không quá nghiêm túc, biến mất hơn ba giờ, điện thoại di động của cô đã sắp bị tin nhắn nổ tung.
Ứng phó xong mẹ cô, Ôn Từ lại đi trả lời tin nhắn công việc.
Thật sự không có sức lực gõ chữ nữa, Ôn Từ hắng giọng, gửi tin nhắn voice chat: "Cô Hứa, cám ơn ý tốt của cô, thật sự không cần, sau này có cơ hội sẽ nói sau."
Vừa gửi tin nhắn, nghe thấy người đối diện cười khẽ một tiếng.
Ôn Từ nghi hoặc ngẩng đầu.
"Không, tôi chỉ cảm thấy hơi... " Chu Vụ nhún vai, "Vừa rồi cậu rất giống đang nói chuyện với lão Dư."
Lão Dư là chủ nhiệm lớp trung học của bọn họ.
Ôn Từ vừa định nói cái gì, di động lại ong ong rung lên, cô chỉ có thể nhìn Chu Vụ cười một chút, tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn.
Bả vai Ôn Từ lộ ra ngoài khăn tắm, phía trên còn có mấy vết hôn mà vừa rồi Chu Vụ để lại. Ôn Từ rất trắng, dấu vết ở trên người cô đặc biệt rõ ràng, cổ họng Chu Vụ lăn một cái.
"Nhiều tin nhắn như vậy, chừng nào mới ăn xong bữa cơm này."
Tiếng chuông di động vang lên, lần này là của Chu Vụ. Anh nhìn màn hình điện thoại, do dự một chút mới nhận máy.
"Alo. Ừ, trở về rồi, tin tức của cậu ở đâu ra ...... Lam Điều? Không đi."
"Không làm gì, có việc."
"Sao cậu biết tôi ở Cẩm Giang?"
Không biết bên kia nói cái gì, vẻ mặt của Chu Vụ không kiên nhẫn, "Cút, đừng tới...... Biết rồi, lát nữa qua đó."
Chu Vụ ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm Ôn Từ đang trả lời tin nhắn.
Ôn Từ nuốt cơm trong miệng xuống, nói: "Cậu đi trước đi."
Chu Vụ: "Cái gì?"
"Tôi còn phải ở lại một lát, có một phụ huynh tìm tôi hỏi tình hình lớp học." Ôn Từ nói, "Nếu cậu sốt ruột, có thể đi trước, tôi ăn xong sẽ tự đi."
"…."
Nhìn Ôn Từ bận rộn như vậy, Chu Vụ không nói gì nữa, đứng dậy đi thay quần áo.
Thay xong quần áo đi ra, dường như rốt cục Ôn Từ cũng bận rộn xong, đang chậm rì rì uống canh. Giờ phút này cô không có biểu tình gì, nhưng gương mặt vẫn có chút đỏ.
Chu Vụ nhìn cô, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Có muốn cùng đi không?"
Ôn Từ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Vụ cũng không hiểu tại sao mình lại mời Ôn Từ, nhưng nói: "Tần Vận gọi, cậu biết cậu ta, trước đó cậu ta cũng ở lớp ba."
"Không đi." Ôn Từ hoàn hồn, "Cậu đi đi."
"Ừm." Chu Vụ gật đầu, "Vậy tôi đi đây."
"Được."
Chu Vụ vừa muốn đi tới cửa, người bên trong lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Chu Vụ, hóa đơn bữa cơm này, nhớ gửi cho tôi."
"Không cần." Chu Vụ nói.
"Cần." Ôn Từ dịu dàng nói, "Chúng ta đã thỏa thuận, sau khi gặp mặt tất cả chi phí đều AA."
Vốn dĩ trước kia cũng là hai người chia đều tiền khách sạn, sau khi hẹn hai lần, Chu Vụ thật sự chịu không nổi mấy trăm tệ khách sạn, cứng rắn yêu cầu Ôn Từ nghe theo sắp xếp của mình, cũng tỏ vẻ ý kiến này do anh đưa ra, đương nhiên cũng do anh gánh vác chi phí.
"Biết rồi." Chu Vụ mở cửa rời đi.
( truyện trên app T Y T )