Giao xong báo cáo công tác, cuối cùng khoảng thời gian bận rộn khai giảng cũng trôi qua.
Chiều thứ ba, cách một tháng, rốt cục hai vị giáo viên nhân dân cũng gặp mặt một lần.
Địa điểm là ở nhà hàng Hàn mà Đậu Dĩ Tình thích nhất.
Vừa nhìn thấy Ôn Từ, Đậu Dĩ Tình lấy điện thoại ra, ấn110: "Cậu như vậy không được, chúng ta nên báo cảnh sát."
Ôn Từ đè tay cô ấy lại: "Cậu làm sao vậy?"
"Cậu còn hỏi! Tự cậu xem đi!" Đậu Dĩ Tình chỉ vào cổ cô, "Không phải chứ, sao anh ta còn đánh người? Bóp hay đánh? Hai người - - chờ đã."
Đậu Dĩ Tình đột nhiên phản ứng, tam quan chấn động, vẻ mặt không thể tin được: "Hai người ...... hai người chơi SM..."
"Không phải! Làm sao có thể!" Ôn Từ đưa tay che cổ mình, "Băng cá nhân của mình không che được sao?"
"Cái này tròn! Làm sao che được!" Đậu Dĩ Tình hỏi: "Sao lại bị thương?"
"Không phải bị thương, là muỗi..."
Đậu Dĩ Tình nghe vậy lại cúi đầu muốn gọi 110.
Ôn Từ vội vàng thừa nhận, ở trong phòng ăn kín người nhỏ giọng lại dùng sức giải thích cho Chu Vụ, "Dấu hôn, là hôn, thật sự. Thật ra đã mờ hơn rất nhiều, qua hai ngày nữa sẽ hoàn toàn không còn."
"…."
Đậu Dĩ Tình nhắm mắt lại, mặc dù biết chuyện này đã gần nửa năm, nhưng cô ấy vẫn không dám tin, hồi cấp ba ngay cả mấy cuốn truyện H mà Ôn Từ cũng không đọc, không ngờ lại làm loại chuyện này.
Rốt cuộc người đàn ông kia là ai???
Đậu Dĩ Tình không nhịn được lại muốn hỏi, Ôn Từ nhìn ra ý đồ của cô ấy, đánh đòn phủ đầu: "Cậu cận thị khi nào?"
Hôm nay gặp Đậu Dĩ Tình, trên mặt cô ấy có thêm một cặp kính lúc trước không có.
Nghe vậy, Đậu Dĩ Tình đẩy gọng kính: "Không cận thị, đeo thêm như vậy trông sẽ già dặn."
Năm nay Đậu Dĩ Tình 26 tuổi, là giáo viên kiêm chủ nhiệm lớp trẻ tuổi nhất của trường trung học Giang Thành, trong nghề của bọn họ, tuổi còn quá trẻ không trấn áp được học sinh, để tăng thêm uy nghiêm của mình, cả ngày Đậu Dĩ Tình mặc áo T - shirt màu đen phối với quần ống rộng.
Ôn Từ cười rộ lên: "Gần đây tình huống trong lớp như thế nào?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"... Đừng nói nữa." Đề tài bị dời đi thành công, Đậu Dĩ Tình cứng họng, hung tợn cắn cánh gà, "Mình ước gì có thể đồng quy vu tận với đám khốn nạn thi được 30 điểm kia!"
"Bình tĩnh." Ôn Từ cười nói, "Thành tích không thể đại biểu cho toàn bộ học sinh."
"Đúng là không thể đại biểu. Nhưng mấy học sinh kia không chỉ là thành tích không tốt, trốn học đánh nhau cái gì cũng có, đoạn thời gian trước còn tới văn phòng mình để trộm bài thi..." Đậu Dĩ Tình cười lạnh, "Cậu còn nhớ Tần Vận không?"
Ôn Từ dừng lại: "Nhớ."
Đậu Dĩ Tình đập bàn: "Đám học sinh trong lớp mình còn khốn nạn hơn cả cậu ta!"
Lúc học trung học Đậu Dĩ Tình là ủy viên kỷ luật trong lớp, cô ấy từng nói, cái tên viết nhiều nhất trong đời này chính là Tần Vận.
Tần Vận bị ghi danh nhiều nhất cả lớp, còn hay ghi thù, lúc học trung học, hai người gặp mặt sẽ nói móc lẫn nhau vài câu, mỗi lần Ôn Từ đều lo lắng nếu như động thủ thì Đậu Dĩ Tình sẽ chịu thiệt, sau đó Chu Vụ sẽ tới, gọi Tần Vận đi.
Ôn Từ: "Không phải lúc trước cậu muốn từ chức sao? Bây giờ tính sao?"
"Trước tiên dẫn lớp này tốt nghiệp đã rồi nói sau, mặc dù tức giận, nhưng phần lớn học sinh cũng không tệ, không phải học kỳ trước mình mới có dự định này sao, cũng không biết bị ai truyền đi, phụ huynh học sinh còn liên danh viết thư, bảo mình đừng đi."
Đậu Dĩ Tình thở dài: "Không tán gẫu mấy chuyện đáng ghét này. Cuối tuần kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu có tới không?"
Nếu là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bình thường, chắc chắn Đậu Dĩ Tình sẽ không hỏi nhiều như vậy, nhưng năm nay vừa vặn là lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường Giang Trung, tổ chức vô cùng náo nhiệt, không chỉ sắp xếp rất nhiều hoạt động, mời rất nhiều lãnh đạo và sinh viên tốt nghiệp ưu tú, nghe nói còn có pháo hoa và biểu diễn dạ hội.
"Cậu đi không?" Ôn Từ hỏi.
"Vốn dĩ có chút hứng thú, nhưng mình thấy đám người Tần Vận cũng muốn tới trong tin nhắn nhóm, thật mất hứng."
"Tin nhắn nhóm?"
"Đúng vậy, là nhóm Q/Q cấp ba, cậu không thấy sao?"
"...... Không, để mình xem."
Lúc học trung học Ôn Từ bị quản rất nghiêm, không đụng vào máy tính, đi học cũng không có điện thoại di động, ngay cả Q/Q cũng là mượn điện thoại di động của Đậu Dĩ Tình để lập.
Lúc ấy không biết do ai dắt đầu, sáng lập một nhóm Q/Q, có một bạn học cầm sổ đưa cho từng người, để mọi người lưu lại số QQ của mình, thuận tiện cho anh ta kéo người vào nhóm.
Cuốn sổ truyền tới Ôn Từ, cô đang muốn nói rõ tình huống, liền thoáng nhìn thấy tên Chu Vụ.
Ôn Từ còn nhớ rõ đó là một buổi chiều nóng bức, cô nghe tiếng ve kêu, ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó quay đầu tìm Đậu Dĩ Tình mượn điện thoại.
Sau khi tốt nghiệp trung học, nhóm kia dần dần không có động tĩnh, về sau Ôn Từ thay đổi điện thoại di động, cũng không có đăng nhập vào tài khoản QQ kia.
Tải xuống xong, nhắc nhở phải nhập lại mật mã tài khoản, Ôn Từ liếc trộm Đậu Dĩ Tình đang ăn như hổ đói bên cạnh, dùng tốc độ nhanh nhất gõ xuống một chuỗi chữ cái ghép âm trên thanh mật mã.
Phần mềm nhắc nhở đăng nhập thành công, quả nhiên, nhóm chat hiện 99+ tin nhắn, nhìn thời gian, là cuộc trò chuyện ngày hôm qua.
Nói là nhóm lớp, kỳ thật chủ yếu đều là đám người sinh động nhất kia nhắn tin.
[Đoàn Vi: Kỷ niệm 50 năm ngày thành lập Giang Trung, ai muốn đi~]
[Bạn học A: Mình nha. Sao cậu lại chạy đến nhóm QQ hàn huyên?]
[Đoàn Vi: Nhóm wechat chỉ có mấy người, mình tới hỏi một chút xem còn bạn học cũ nào muốn đi hay không]
[Bạn học B: Đã lâu không dùng phần mềm này, thật xa lạ...... Lớp trưởng đâu? Đi cùng cậu sao?]
[Đoàn Vi: Ai quản anh ta.]
[Bạn học B: Tình huống gì, cãi nhau?]
[Bạn học C: Vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Chúng ta có nên hẹn một địa điểm cùng nhau tập hợp không, hôm đó vừa vặn cuối tuần, buổi tối còn có thể đi tụ hội, có người sắp xếp hay không?]
[Tần Vận: Có thể, tôi sắp xếp, thế nào?]
Đoạn Vi trả lời bằng voice chat, giọng nữ tươi sáng xinh đẹp, hờn dỗi mắng: "Tần Vận, cậu có ý gì, không trả lời wechat? Chu Vụ có đi hay không? Cậu ấy không trả lời tin nhắn của mình, rốt cuộc đang tỏ vẻ cái gì!"
[Tần Vận: Cậu ấy đang bơi, không xem di động, chúng tôi ở cùng một chỗ.]
[Tần Vận: Không phải, cái này mà còn cần hỏi sao, cậu đã mở miệng, khẳng định cậu ấy sẽ đi.]
[Đoàn Vi: Hừ.]
[Đoàn Vi: Vậy lát nữa mình sẽ chuyển lời cho cậu ấy, muốn cậu ấy mặc đồng phục học sinh nha.]
……
Đậu Dĩ Tình ăn xong cảm thấy nhàm chán, lại gần xem, nhìn thấy ảnh avatar của Tần Vận, cô chậc một tiếng, nhìn thấy ảnh avatar của Đoạn Vi, lại bật thốt lên thì thào: "Hướng Ôn Văn cũng quá nhẫn nại đi? Cậu ấy và Đoàn Vi đã kết hôn một năm, Đoàn Vi còn dùng avatar tình nhân với Chu Vụ, hôm qua mình đặc biệt đi xem, Chu Vụ cũng không đổi avatar ...... Quên đi, thế giới của đám người kia, mình vẫn không hiểu. Sao nào, cậu có đi không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Không đi nữa."
Ôn Từ đăng xuất tài khoản, xóa phần mềm, nở nụ cười, "Mệt quá, cuối tuần vẫn muốn ở nhà nghỉ ngơi."
"Cũng đúng." Đậu Dĩ Tình gật đầu, "Vậy mình cũng không đi."
Ngày kỷ niệm ngày thành lập trường trung học Giang Thành, chín giờ sáng.
Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình ngồi trong phòng bảo vệ của trường trung học Giang Thành, hì hục thổi bong bóng.
"Không được, tay mình mỏi rồi, trường học rách nát! Chiếm dụng thời gian cuối tuần của mình còn chưa tính! Sao còn muốn mình làm cu li?!" Đậu Dĩ Tình ngã về phía sau, tựa vào tường kêu rên.
Thứ sáu tuần này tan học, hai người đồng thời nhận được thông báo, trường học thành tâm mời tất cả giáo viên của trường tiểu học Giang Thành tham gia lễ kỷ niệm lần này, cũng tỏ vẻ nếu có giáo viên muốn góp một phần sức lực cho trường học, cũng có thể tích cực báo danh.
Nói là tự nguyện, kỳ thật công việc đều đã được phân phối tốt. Đậu Dĩ Tình còn cố ý "nhờ vả quan hệ" để mình và Ôn Từ được làm công việc nhẹ nhàng nhất - - thổi bóng bay.
Ôn Từ vỗ vỗ đầu cô ấy: "Cậu nghỉ ngơi đi, để mình làm."
Đậu Dĩ Tình nhìn cánh tay nhỏ hơn nửa vòng của đối phương: "Quên đi, mình sợ cậu đi dạy học không ngất, thổi bong bóng ngất, hay là cùng đi đi."
Thổi bóng bay xong đã là giờ cơm trưa, điểm duy nhất có tình người của trường học, chính là hôm nay dùng thẻ giáo viên có thể miễn phí đồ ăn trong căn tin.
Ăn cơm trưa xong trở về, trong "văn phòng tạm thời" của bọn họ có thêm một tấm bảng.
Nhìn thấy bọn họ, tổ trưởng hoạt động chỉ chỉ bảng trên mặt đất, cười nói: "Vất vả cho hai cô giáo rồi, có thể còn phải thổi thêm một ít bóng, vây kín bảng giới thiệu sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú này, sau khi làm xong hai người trực tiếp mang đến bên cạnh cổng trường treo lên là được, phải chuẩn bị xong trước hai giờ chiều ...... Phía sau không còn việc gì, nghe nói trước kia hai người cũng là học sinh Giang Trung, buổi chiều có thể đi dạo một chút."
Để phân luồng, nhà trường đề nghị các sinh viên tốt nghiệp chia làm buổi sáng, buổi chiều và buổi tối trở về trường, lần này bọn họ được phân vào buổi chiều.
Chân trước tổ trưởng tổ hoạt động vừa rời đi, Đậu Dĩ Tình đã trợn trắng mắt: "Bị tra tấn cả buổi sáng còn chưa đủ sao, rốt cuộc ai muốn đi dạo chứ!"
Ôn Từ mỉm cười: "Đúng vậy."
Thổi bóng bay xong, Đậu Dĩ Tình đứng dậy đỡ tấm ván đưa lưng về phía họ: "Đến đây đi, chiêm ngưỡng những sinh viên tốt nghiệp ưu tú này."
Ôn Từ giúp cô ấy đỡ lấy bên kia, hai người cùng nhau xoay bảng lại.
Thấy rõ bảng, Ôn Từ hơi sửng sốt.
Trên bảng, phần lớn sinh viên tốt nghiệp ưu tú chỉ có tên, chỉ có một số ít người được in ảnh.
Người ở vị trí thứ nhất chính là Chu Vụ.
Trong ảnh, Chu Vụ mặc đồng phục học sinh, tóc cắt rất ngắn - - cô nhớ rõ là lúc trường học yêu cầu nghiêm khắc vẻ ngoài của học sinh, chủ nhiệm lớp trước kia của bọn họ là lão Dư tự mình bắt anh đi cắt.
Kiểu tóc này, đặt lên đầu ai cũng là tai họa, chỉ có Chu Vụ là ngoại lệ.
Không có tóc, trung tâm thị giác đều ở trên mặt anh, cằm nam sinh khẽ nâng nhìn ống kính, ngũ quan sắc bén cao ngất nhìn một cái không sót gì. Lúc anh chụp tấm ảnh này, dường như tâm tình không tốt lắm, trong ánh mắt nhìn về phía ống kính mang theo không kiên nhẫn cùng khiêu khích, tràn đầy dáng vẻ thanh xuân không kiềm chế được.
Trang báo có hạn, phía dưới viết phần giới thiệu rất ngắn gọn, tốt nghiệp trường danh giá nước Mỹ, nhậm chức ở tập đoàn Lăng Thịnh.
Nhậm chức? Người ta là thái tử gia...... cũng đúng, trường học không thể viết như vậy. Đậu Dĩ Tình nhìn hàng thứ ba, buồn cười nói: "Mình biết có Đoàn Vi."
Giới thiệu vắn tắt của Đoàn Vi xem như bình thường so với những sinh viên tốt nghiệp ưu tú khác, chỗ giới thiệu vắn tắt, ngay cả trường đại học cũng không viết, chỉ có một câu "Nhà thiết kế ưu tú", nhưng cô ta xinh đẹp, lúc trung học trường học có hoạt động gì, đều do cô ta đứng đầu đội lễ nghi.
Đậu Dĩ Tình nhìn ảnh của Đoàn Vi, tỏ vẻ hiểu: "Quên đi, bề ngoài xinh đẹp như vậy, mình mà là lãnh đạo trường thì cũng làm vậy."
"Đúng vậy." Ôn Từ cười yếu ớt phụ họa. Cô đứng lên, đỡ lấy tấm bảng, "Bây giờ chúng ta chuyển qua đó đi?"
-
Bên cạnh cổng trường trung học Giang Thành.
Hai nhân viên bảo vệ đứng ở phía dưới đỡ đáy ván, lo lắng hô, "Nếu không hai người xuống trước, để chúng tôi leo lên treo đi, cẩn thận đừng ngã."
Trong tiếng la hét của bảo vệ, hai người đã treo bảng xong.
Hai người sức cùng lực kiệt, không vội vã đi xuống, ngồi trên thang ghế nghỉ ngơi.
"Xong rồi." Đậu Dĩ Tình hét lên: "Không sao, cái này đã là gì, ngày nào cháu cũng trèo tường với học sinh lớp mình, yên tâm. Chỉ là phiền mọi người đỡ Ôn yếu ớt của cháu một chút thôi."
Ôn Từ xoa cánh tay đau nhức một chút, cười rộ lên: "Cái gì vậy, bình thường mình chuyển bài tập còn nặng hơn nhiều so với cái này được không?"
Đậu Dĩ Tình: "Được, thật tốt, mỗi lần lớp mình thu bài tập, hình như đều thiếu một nửa."
Ôn Từ cười càng vui vẻ.
"Đừng cười nữa, cậu nhìn cậu kìa." Đậu Dĩ Tình vui vẻ nói: "Trên mặt dính bụi rồi."
Sau lưng tấm bảng có chút bụi bặm, hẳn là sau khi cô dọn xong không cẩn thận dùng tay cọ lên mặt một chút.
"Ở đâu?" Ôn Từ không để ý, đưa tay lau lung tung, cười hỏi, "Sạch chưa..."
"Ôn Từ?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau, Ôn Từ sửng sốt, ngồi ở trên thang ghế, quay đầu lại, thấy được một đám bạn học cấp ba.
Rải rác gần mười người, là mấy người đã nhắn tin trong nhóm chat QQ, có vẻ bọn họ đã bàn bạc trước, trên người đều mặc đồng phục học sinh của Giang Trung.
Người gọi cô là Tần Vận, đứng ở giữa đám người kia.
Bên trong chỉ có một người phụ nữ, tầm mắt của cô ta lướt qua Ôn Từ, nhìn về phía tấm bảng danh sách sinh viên ưu tú vừa treo xong, lập tức tươi cười, quay đầu lại chộp lấy cánh tay người đàn ông phía sau: "Chu Vụ, cậu xem, hai chúng ta đều ở phía trên."