Đêm nay cô bé phải làm bài tập, trong nhà còn mời giáo viên phụ đạo, Tần Vận mặc kệ cánh tay phải của mình bị đánh đến hỏng, trước khi đi ăn cơm, đã đưa cháu gái về nhà trước.
"Rốt cục cũng tiễn đi, ầm ĩ muốn chết." Đưa cháu gái cho bảo mẫu nhà mình, Tần Vận đạp chân ga đi thật nhanh, đấm cánh tay mình lẩm bẩm, "Tuổi còn nhỏ, sao sức lực lại lớn như vậy chứ."
Bình thường Tần Vận thích chơi đua xe, kỹ thuật lái xe tốt, hàng ngày lúc đi đường đều đi về phía mép đường.
Ôn Từ cảm giác phía sau lưng nhoáng lên, cô trầm mặc hai giây, yên lặng thắt dây an toàn.
"Lái chậm một chút." Đột nhiên Chu Vụ mở miệng.
"À, được." Tần Vận kịp phản ứng, nhìn về phía Ôn Từ qua kính chiếu hậu, "Ôn Từ, cậu đừng sợ, tôi là lái xe chuyên nghiệp, lái siêu ổn."
Ôn Từ trả lời bằng một nụ cười.
Tiễn cháu gái ồn ào suốt đường đi, rốt cục Tần Vận cũng có thời gian tán gẫu chuyện khác: "Đúng rồi, sao cậu biết Ôn Từ đi xe đạp?"
Ôn Từ theo bản năng nhìn về phía Chu Vụ.
Dọc theo đường đi cô đều phân tâm suy nghĩ, tại sao Chu Vụ cùng Tần Vận lại nhắc tới mình?
Bọn họ đã ước định sẽ không nói ra mối quan hệ này cho bất kỳ người nào, cô cảm thấy Chu Vụ sẽ không làm trái với ước định.
Chuyện này làm cho cô càng không nhịn được mà tò mò.
Chu Vụ ngồi lười nhác, một đôi chân dài tùy ý duỗi ra: "Lúc học trung học, không phải cậu ấy đi xe đạp sao?"
Ôn Từ rũ mắt.
Tần Vận nói thầm: "Vậy sao? Trường chúng ta cho phép học sinh đậu xe trong trường?"
"Không được phép."
Trước kia có học sinh đạp xe trong trường xảy ra sự cố, trường học sợ chịu trách nhiệm, đến nay không cho phép phương tiện giao thông của bất kỳ học sinh nào vào trường, hơn nữa điều kiện đậu xe bên ngoài trường học khắc nghiệt, còn dễ dàng bị trộm xe, cơ bản không có học sinh đạp xe đến trường.
Lúc học trung học, Ôn Từ đều đi xe buýt.
Ôn Từ mơ hồ nở nụ cười: "Ừm."
Nhà hàng là thiết kế trang viên, mở giữa non nước. Nhân viên phục vụ biết bọn họ, dẫn bọn họ đi vào con đường nhỏ quanh co, mời bọn họ đến đình giữa hồ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nước chảy róc rách, tiếng đàn du dương, bàn ăn gỗ lim ngay ngắn, hiển nhiên đây là vị trí tốt nhất ở đây.
Nhân viên phục vụ nói: "Chu tiên sinh, Tần tiên sinh, ông chủ của tôi đã sắp xếp vị trí tốt nhất cho hai người, bây giờ có thể mang đồ ăn lên được chưa?"
Tần Vận vừa định gật đầu, Chu Vụ giơ tay: "Hay là cầm thực đơn lên."
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn tới, Chu Vụ nhận lấy, trực tiếp đưa tới trước mặt Ôn Từ.
Ôn Từ dừng một chút, kịp phản ứng: "Không cần, gọi cái gì tôi sẽ ăn cái đó."
"Xem đi." Chu Vụ đặt trước mặt cô, "Mới gọi mấy món mặn, cậu sẽ ngán."
"Đúng, Ôn Từ cậu xem đi, muốn thêm cái gì thì cứ tùy ý." Tần Vận cảm thấy ngoài ý muốn, hôm nay sao người anh em này lại chu đáo như vậy?
Ôn Từ không có cách nào, đành phải cúi đầu nhìn thực đơn.
Cô cho rằng mấy ngày hôm trước, mấy món ăn trong hóa đơn khách sạn do Chu Vụ gửi tới đã là món ăn đắt tiền nhất cô từng thấy - hai chén cơm, một phần rau xanh hai phần đồ ăn mặn hết tám trăm tệ.
Mà nhà hàng này, một phần rau xanh 699, một bình trà 888.
Bên cạnh, Tần Vận đang hỏi Chu Vụ về trải nghiệm sân trượt tuyết mới mở của bạn tốt ở Mỹ như thế nào, Chu Vụ trả lời qua loa, nói cũng được.
Ôn Từ im lặng nghe, cảm thấy xem vậy là đủ rồi, cô trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói: "Cứ mang những món ăn đã đặt trước lên đi."
Đồ ăn mang lên đầy đủ, Tần Vận nói: "Cô Ôn, mau nếm thử, muốn ăn cái gì cứ việc gọi thêm, vừa rồi để cô chờ lâu như vậy thật ngại quá."
"Không có việc gì, vốn là nghĩa vụ của giáo viên chúng tôi." Ôn Từ khách khí nói, "Cậu gọi tôi là Ôn Từ là được rồi."
"Được, Ôn Từ, đã lâu chúng ta không gặp rồi, sau khi tốt nghiệp trung học vẫn không..." Tần Vận dừng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Chờ một chút, có phải cậu cũng tham gia hôn lễ của Đoàn Vi đúng không?"
Chu Vụ lười biếng tựa vào ghế, ăn rất chậm, nghe vậy, anh liếc mắt nhìn Ôn Từ.
Trên mặt Ôn Từ vẫn cười nhạt: "Đúng, tôi ngồi cạnh các cậu."
Ngày diễn ra hôn lễ của Đoàn Vi, bạn học cấp ba của bọn họ chia làm hai bàn, một bàn là Đoàn Vi mời, bàn còn lại là chú rể Ôn Văn mời.
Lúc học trung học, Đoàn Vi là dạng nữ sinh hoạt bát, xinh đẹp có sức sống, bạn bè quen biết phần lớn là những người hay gây chuyện như Tần Vận Chu Vụ, thậm chí bàn tiệc mà cô ta mời có một nửa không phải là người trong lớp bọn họ, ngày hôn lễ, bàn bọn họ là náo nhiệt nhất.
Hướng Ôn Văn là lớp trưởng lớp trung học phổ thông của bọn họ, mời đều là các cán bộ lớp và các học thần trong lớp.
Sở dĩ Tần Vận nhớ tới ngày đó Ôn Từ cũng có mặt, là bởi vì: "Hôm đó sau khi tan tiệc, Đoàn Vi còn sắp xếp một buổi tiệc thứ hai, nói là họp lớp, Hướng Ôn Văn tới hỏi tôi có thấy cậu không... Sao hôm đó cậu lại đi sớm như vậy?"
Ôn Từ nuốt đồ ăn trong miệng xuống: "Tôi, lúc ấy hơi say nên về trước."
"Đáng tiếc, buổi tối rất thú vị, chỉ có cậu và Chu Vụ không đi."
Động tác ăn cơm của Ôn Từ càng chậm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vừa rồi không phải Chu Vụ thuận miệng nói, đồ ăn mà ông chủ nhà hàng này chuẩn bị cho bọn họ đều là món mặn, Phật nhảy tường, thịt Đông Pha, vây cá, ngay cả đậu hủ cũng bị gạch cua nồng đậm bao bọc, món thanh đạm duy nhất chính là cải trắng nước sôi, một phần chỉ có ba củ cải trắng, Ôn Từ không dám ăn nhiều.
Thấy bọn họ ăn kém không nhiều lắm, Ôn Từ cũng thả đũa theo. Điện thoại di động trong túi vang lên, Ôn Từ nhìn thấy người gọi, mới nhớ tới mình đã quên nói rõ tình huống cho cô Lý.
Cô ra hiệu cho hai người trên bàn, vội vàng cầm điện thoại ra ngoài nghe.
"Cậu thấy chưa?" Thấy Ôn Từ đi ra ngoài, Tần Vận bỗng nhiên hỏi.
Chu Vụ đang gõ di động, mắt cũng không ngước lên: "Cái gì?"
"Ôn Từ, nơi này, còn có cái này." Tần Vận chỉ chỉ hai bên cổ mình, nhỏ giọng nói, "Nhìn không ra nha, cậu ấy lại chơi mạnh bạo như vậy."
Muỗi chích, loại lời này lừa gạt những người khác còn được, loại người như Tần Vận, vừa nhìn liền biết đó là dấu vết gì.
Tần Vận: "Cái này, giống như hôn ...... Ôi, cậu làm gì vậy?"
Khăn lông nóng vừa được phục vụ mang lên bị đắp vào mặt, Tần Vận vội vàng đưa tay ngăn trở.
"Bảo cậu câm miệng." Chu Vụ lạnh nhạt hỏi, "Nhìn loạn cái gì?"
Lúc Ôn Từ cúp điện thoại trở về, Tần Vận đã biết nghe lời mà dùng khăn lông nóng ném tới lau tay xong.
Ăn uống no đủ, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Sắc trời đã tối, vì cảm giác bầu không khí, bên đường gạch là ánh đèn lờ mờ, chiếu không rõ đường, vừa rồi còn có một trận mưa nhỏ, gạch đá trơn trượt, Ôn Từ phải rất cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đất mới có thể yên tâm đi về phía trước.
Chu Vụ chậm rãi dừng lại ở phía sau.
"Đúng rồi, Ôn Từ, chúng ta thêm bạn tốt wechat đi, sau này thường xuyên liên lạc." Tần Vận quay đầu, "Yên tâm, nhất định tôi sẽ không hỏi bài tập của cháu gái Bạch nhãn lang nhà tôi."
Ôn Từ nghe xong nở nụ cười, cầm lấy di động quét mã bạn tốt của anh ta: "Được, cậu hỏi cũng không sao."
Hai người xác nhận bạn tốt, Tần Vận nhớ tới cái gì, đột nhiên cười rộ lên: "Cậu nhớ đừng chặn vòng bạn bè nha."
Ôn Từ sững sờ: "Cái gì?"
"Ngày đó lúc cậu chặn Chu Vụ, tôi ở ngay bên cạnh cậu, ha ha ha ha." Nhớ tới tình hình ngày đó, Tần Vận vẫn vô cùng vui vẻ
Đêm đó ở Blues, vốn dĩ Tần Vận định hỏi Chu Vụ có thử rượu mới hay không, lại gần phát hiện đối phương đang xem bài viết gì, nhìn kỹ, Tần Vận cảm thấy mới lạ nói: "Không phải nói không đi kỷ niệm ngày thành lập trường sao, sao còn xem tuyên truyền kỷ niệm ngày thành lập trường?"
Chu Vụ thoát ra, nhấn like: "Tùy tiện xem một chút."
"Ôn Từ?" Thấy đương sự trong vòng bạn bè, Tần Vận càng kinh ngạc, "Sao cậu lại có bạn tốt wechat của cô ấy? Này cậu đừng tắt, để tôi xem, trong tuyên truyền viết cái gì? Lão Dư có xuất hiện không?"
"Tự mình tìm xem."
"Bạn bè trong vòng bạn bè của tôi không chia sẻ những thứ này, cậu cho tôi nhìn một cái đi."
Không chịu nổi lòng hiếu kỳ của Tần Vận, Chu Vụ mở wechat một lần nữa, chuẩn bị liếc anh ta một cái để anh ta câm miệng.
Ai ngờ hồi lâu sau vẫn không lướt đến bài chia sẻ kia.
Tránh cho lịch sử trò chuyện bị nhìn thấy, Chu Vụ gõ tên Ôn Từ trong danh sách bạn bè, mở vòng bạn bè của đối phương --
Không có bài viết, không có chia sẻ, chỉ có một "- -".
"Buồn cười quá, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hiện trường bị chặn." Đi tới cửa trang viên, Tần Vận vẫn còn cười, "Con mẹ nó đối tượng còn là Chu Vụ, quá con mẹ nó đặc sắc."
Ôn Từ không nghĩ tới còn có chuyện này. Cô kinh ngạc nghe xong, theo bản năng muốn quay đầu lại giải thích với Chu Vụ, không để ý nhìn đường, chỉ một chút như vậy, dưới chân cô trượt một cái, bất ngờ không kịp đề phòng lệch sang bên cạnh.
Thắt lưng bị người ôm, người phía sau nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
Ôn Từ còn chưa hoàn hồn đã bị buông lỏng ra.
Có hai chiếc xe dừng lại trước cửa trang viên. Tần Vận vừa muốn lên xe, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Anh ta đánh giá chiếc xe phía trước: "Chu Vụ, chiếc xe này cùng loại với xe của cậu, biển số xe cũng giống như của cậu, không phải chứ, sao xe của cậu lại ở đây?"
"Vừa cho người lái tới." Chu Vụ nhận lấy chìa khóa từ trong tay nhân viên, tiện tay nhấn một cái, mở khóa xe, "Cậu tự lái xe về đi."
Tần Vận không hiểu ra sao: "Được rồi, vậy tôi đưa Ôn Từ về..."
"Không cần, tôi và cô ấy tiện đường." Chu Vụ gõ gõ cốp xe của mình, lời ít ý nhiều, "Xe đạp."
"Không phải chứ, tốt xấu gì cậu cũng nên hỏi ý kiến Ôn Từ đi." Tần Vận buồn cười nói, "Người ta còn chặn cậu, không chừng không muốn ngồi xe của cậu - -"
"Cạch."
Cách đó không xa, Ôn Từ đã mở cửa xe của Chu Vụ.
Ban đêm gió lớn, Ôn Từ không nghe rõ mấy câu sau bọn họ nói gì.
Thấy hai người bỗng nhiên trầm mặc nhìn về phía mình, Ôn Từ trừng mắt nhìn, không xác định hỏi: "...Là cần tôi cùng nâng xe sao?"
Tần Vận im lặng mở cốp xe ra, Chu Vụ cầm xe của cô lại, giống như nở nụ cười: "Không cần, lên xe chờ tôi."
-
Trong núi ít đường, xe của Tần Vận vẫn quấn quít lấy bọn họ, còn hạ cửa sổ xe xuống nói chuyện phiếm với Ôn Từ, tuy rằng ngoài miệng nói sẽ không quan tâm cháu ngoại bạch nhãn lang của mình, nhưng trong năm câu vẫn có ba câu về cô bé.
Ôn Từ lo lắng anh ta nói chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe, lại không thể không để ý tới anh ta, vì thế chỉ có thể trả lời câu được câu không.
Sau khi chạy ra khỏi đường núi chật hẹp quanh co, xe tiến vào nội thành, cuối cùng Chu Vụ cũng không thể nhịn được nữa mà đạp chân ga, bỏ Tần Vận tự xưng là chuyên nghiệp ra xa, thậm chí Ôn Từ còn chưa kịp nói lời tạm biệt với đối phương.
Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa sổ xe lại, thế giới lại khôi phục trầm mặc.
Ngửi thấy hơi thở tuyết tùng nhàn nhạt trong xe, đột nhiên Ôn Từ phát giác -- từ sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, hình như đây là lần đầu tiên cô và Chu Vụ ở một chỗ, ngoại trừ bên ngoài khách sạn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi chiếc xe này, không phải Chu Vụ không đề cập qua chuyện đưa cô về nhà, nhưng nhà cô gần đường phố chật hẹp nhiều người, mỗi lần Ôn Từ đều cự tuyệt.
Bên trong xe yên tĩnh đến mức Ôn Từ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Sau một lúc lâu, cô mở miệng giải thích: "Chuyện trong vòng bạn bè … Tôi không cố ý."
"Tôi chỉ sợ quấy rầy cậu, vòng bạn bè của tôi đều tương đối nhàm chán."
"Ừm." Chu Vụ không để ý lắm, "Không có việc gì."
Trong xe lại không có âm thanh.
Ôn Từ há miệng, muốn nói cái gì đó phá vỡ yên tĩnh, suy nghĩ một lát, lại im lặng khép miệng lại.
Từ trước đến nay Ôn Từ không giỏi nói chuyện phiếm. Khi còn bé cha mẹ giáo dục cô, ít nói chuyện, làm việc nhiều, chuyên tâm học tập, không nên có giao lưu dư thừa với người khác, vì thế cô có thói quen trầm mặc ít nói, sau khi lớn lên muốn sửa cũng không sửa được.
Có lẽ cô sinh ra đã là một người không thú vị lắm.
Tư thế lái xe của Chu Vụ rất tùy ý, ngón tay thon dài ôm tay lái, khuỷu tay miễn cưỡng đặt lên cửa sổ xe bên cạnh, đèn đường mờ nhạt đan xen chiếu lên mặt anh, miêu tả ngũ quan lập thể cao ngất của anh.
Anh bật nhạc lên, giai điệu của bài hát "Love Me Like You Do" vang lên, cuối cùng không khí trong xe cũng không còn xấu hổ nữa.
Ôn Từ nghe bài hát quen thuộc, chậm rãi thả lỏng.
Cho đến khi gặp đèn đỏ, Chu Vụ quay đầu nhìn về phía cô.
Cảm giác được tầm mắt, Ôn Từ kịp phản ứng: "Nhà tôi ở phố Trung Hưng, đường bên trong tương đối khó đi, cậu đưa tôi đến ngã tư là được rồi."
Chu Vụ ừm một tiếng, bỗng nhiên hỏi: "Nhất định phải đưa đến đó?"
Ôn Từ hiểu: "Tùy tiện tìm một chỗ ở phía trước để tôi xuống cũng được, tôi tự đón xe về là được."
Chu Vụ nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên quay mặt cười.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Chu Vụ đạp chân ga, trong sự mờ mịt của Ôn Từ, anh không tiếng động nở nụ cười trong chốc lát, mới nói.
"Ý tôi là, có thể đến khách sạn trước không?"
Ngón tay Ôn Từ đan xen, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang trả lời lãnh đạo: "Được."
Xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại ven đường.
"Tôi đi mua ít đồ, đồ lúc trước hết rồi."
Chu Vụ không thích dùng bao cao su của khách sạn, anh xuống xe, mở cửa xe hỏi người đang ngồi ở ghế lái phụ, "Cậu muốn ăn gì?"
Ôn Từ trầm mặc nhìn thẳng vào anh.
Chu Vụ đợi hồi lâu, cho đến khi anh nghi hoặc nhíu mày, Ôn Từ mới mở miệng.
"Chỉ dùng loại giống lần trước thôi." Cô nói.
"Lần trước tôi dùng." Chu Vụ lặp lại một lần.
"Ừ." Ôn Từ nói, "Chính là cái kia, mỏng, 001."
Chu Vụ gật đầu, học theo giọng điệu vừa rồi của cô: "Được."
"Nhưng tôi là đang hỏi, cậu muốn ăn cái gì?" Chu Vụ nói, "Vừa rồi ở trang viên cậu không ăn được bao nhiêu, mua thêm cho cậu một chút đồ ăn."
Cửa xe đóng lại, Chu Vụ đi vào cửa hàng tiện lợi bên đường.
Ôn Từ khom lưng, giấu khuôn mặt đỏ bừng vào lòng bàn tay.