Cuối cùng Ôn Từ vẫn gọi xe, ném xe đạp vào cốp sau.

Cô quá mệt mỏi, dường như chân vẫn còn run rẩy, đạp xe đạp thêm một giờ nữa để về, sợ là ngày mai cô không cần đi làm nữa.

Xe taxi chạy một đường từ nhà cao tầng đến ngõ nhỏ, Ôn Từ không cho tài xế lái vào trong, hàng xóm láng giềng đều quá quen thuộc, nhìn thấy cô lấy xe đạp từ cốp sau ra, có lẽ sẽ đặt câu hỏi.

Dự cảm chính xác, Ôn Từ đẩy xe đạp chưa được mấy bước đã bị người ta gọi lại. Cô ngẩng đầu nhìn lên, không phải ai khác, chính là mẹ cô.

Mẹ Ôn vừa đổ rác xong trở về, lúc này đang đứng gần đó nói chuyện phiếm với hàng xóm.

Nhìn thấy cô, hàng xóm cười nói: "Ôn Từ về rồi, ôi, lại gầy đi. Nhưng trở nên xinh đẹp hơn."

"Làm giáo viên, mỗi ngày đều dạy học, rất mệt, có thể không gầy sao." Mẹ Ôn cười tủm tỉm đáp, sau đó lập tức nhìn về phía cô, "Sao về muộn vậy? Mẹ để lại bát canh cho con, ở trong nồi, mau về uống đi."

Ôn Từ chào hỏi hàng xóm, mỉm cười: "Được, vậy con về đây."

Đi được vài bước, nghe thấy người phía sau còn đang trò chuyện.

"Nhà bà thật giỏi, cả nhà đều là giáo viên, thật lợi hại."

"Ôi, cái này có gì mà lợi hại......"

Ôn Từ về đến nhà, ba Ôn đang ngồi ở phòng khách đọc sách, nghe thấy động tĩnh, ông không ngẩng đầu lên mà nói: "Về rồi sao?"

"Vâng ạ."

"Uống canh trong nồi đi." Ôn Từ vừa mới đi vào phòng bếp, cha Ôn lại mở miệng nói, "Hiệu trưởng của các con nói với ba, hôm nay lớp dự giờ của con rất tốt. Hoàn cảnh trường học, tiến độ học sinh, tất cả đều quen rồi chứ?"

Ôn Từ nhìn thoáng qua canh đầy dầu, nhẹ nhíu mày, vẫn bưng lên: "Quen rồi ạ."

Mẹ Ôn theo sát Ôn Từ vào nhà, nghe thấy bọn họ nói chuyện thì xen vào: "Con xem, mẹ và ba con nói có đúng không? Áp lực của giáo viên tiểu học rất ít, nếu lúc trước con không nghe lời chúng ta, đi thi biên chế giáo viên trung học, vậy đừng nói là tan tầm liên hoan với đồng nghiệp, bây giờ con còn đang xem học sinh tự học buổi tối... Sao không uống nữa?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ôn Từ chịu đựng buồn nôn uống hết canh, nói: "Con về phòng đây."

Sau khi Ôn Từ trở về phòng lại vọt đi tắm rửa một lần nữa, cô có chút thích sạch sẽ, trước khi lên giường nhất định phải tắm rửa.

Rửa mặt đi ra, cổ họng vẫn đầy dầu mỡ như trước, Ôn Từ khó chịu uống mấy ngụm nước mới miễn cưỡng đè cảm giác buồn nôn trở về.

Nằm trở lại giường, phát hiện trên điện thoại di động có tin nhắn.

[Chu Vụ: [hình ảnh]

Là hóa đơn cho bữa tối đó, 783.4.

Ôn Từ lập tức gửi 391.2 tệ, Chu Vụ chưa nhận, có lẽ là chưa nhận được tin nhắn.

Ôn Từ không nhúc nhích, vẫn dừng lại trong hộp thoại với Chu Vụ.

Không phải đặc biệt chờ Chu Vụ trả lời, chỉ là hôm nay quá mệt mỏi, hiện tại cô không có tinh lực chơi điện thoại di động.

Avatar của Chu Vụ là Samoyed, hẳn là chó anh nuôi, đeo kính râm lè lưỡi trước ống kính, thoạt nhìn có chút ngốc.

Ôn Từ lướt lên trên, tin nhắn giữa cô và Chu Vụ thật sự quá ít, mặc dù bọn họ đã thêm bạn tốt từ rất sớm, nhưng một năm trước mới bắt đầu có đối thoại.

Số lần bọn họ hẹn chỉ mười lần, cô mới vừa bắt đầu nhận việc nên công tác bận rộn, Chu Vụ cũng thường xuyên không ở trong nước.

Lần đầu tiên là Ôn Từ chủ động hôn, lần thứ hai cũng là Ôn Từ hẹn trước.

Cô còn nhớ rõ ngày đó là ngày đầu tiên cô vào trường tiểu học Giang Trung thực tập, lúc nghỉ trưa, lần đầu tiên cô gửi wechat cho Chu Vụ.

[Ôn Từ: Xin chào, Chu Vụ, tôi là Ôn Từ.]

[Chu Vụ: Tôi biết]

[Ôn Từ: Xin hỏi cuối tuần cậu có rảnh không? Tôi muốn hẹn cậu.]

[Chu Vụ:...]

Lúc ấy Ôn Từ nhìn chuỗi dấu chấm lửng này, cảm thấy có thể Chu Vụ có một chút ý tứ cự tuyệt, cô cất kỹ điện thoại di động, nghĩ thầm nếu qua giờ nghỉ trưa còn không nhận được hồi âm sẽ từ bỏ.

Cô chỉ hỏi lại một lần.

Chu Vụ không để cho cô chờ suốt một tiếng nghỉ trưa, chỉ qua mười phút.

[Chu Vụ: Gặp ở đâu.]

Ôn Từ đặt xong khách sạn, gửi số phòng.

Sau khi đến đó hai lần, rốt cục Chu Vụ không nhịn được hoàn cảnh của khách sạn cô tìm, nói về sau do anh quyết định khách sạn. Vì thế đoạn chat của bọn họ từ Ôn Từ gửi số phòng, biến thành Chu Vụ gửi số phòng.

Trong lúc đó, thỉnh thoảng xen lẫn một câu nói chuyện phiếm, phần lớn là báo cho đối phương biết mình không rảnh.

Lướt đến phần lịch sử trò chuyện mới nhất, Chu Vụ vẫn không nhận tiền, Ôn Từ nằm nghiêng, theo thói quen click vào vòng bạn bè của Chu Vụ.

Vòng bạn bè của Chu Vụ không đặt chế độ riêng tư, nội dung bên trong không nhiều lắm, một năm nhiều nhất hai bài, nhưng mỗi lần cập nhật đều rất phong phú -- đầu máy xe lửa, cưỡi ngựa, trượt tuyết, lâu đài tiệc rượu...

Nhìn ra được, Chu Vụ vẫn giống như hồi trung học, là người phân chia chính sự và hứng thú rất rõ ràng, cũng đều làm rất khá.

Dáng người Chu Vụ thon dài cao lớn, tất cả trang phục ở trên người anh đều vô cùng đẹp, lúc mặc âu phục trầm ổn nghiêm chỉnh, thay áo bóng rổ lại toàn thân hơi thở thanh xuân, khi nhìn về phía ống kính trên mặt mang theo nụ cười, hoặc lạnh nhạt hoặc đường hoàng, đều là đẹp trai.

Đang nhìn, phía trên điện thoại di động nhảy ra một hộp thoại.

[Chủ nhiệm: @ All cuối tháng chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, mong mọi người tích cực chia sẻ, bình luận nhiều hơn! 】

Ôn Từ rời khỏi vòng bạn bè của Chu Vụ, chia sẻ bài viết của trường.

Ba mẹ cô cùng mấy vị đồng nghiệp lục tục ấn like cho cô, Ôn Từ suy nghĩ một chút, cũng like lại vòng bạn bè của các đồng nghiệp khác.

Đang định đi ngủ, di động rung một tiếng, Chu Vụ đã nhận tiền.

Lại qua vài giây, thông báo nhắc nhở sáng lên, Ôn Từ mở ra nhìn, ngơ ngẩn.

Chu Vụ like bài viết mà cô vừa chia sẻ.

  -

Chiều thứ sáu, Ôn Từ đang viết giáo án, một lọ thuốc mỡ được đặt lên bàn cô.

Ngẩng đầu, là chủ nhiệm lớp mà cô đang dạy, họ Lý, đối phương thân thiết nói: "Cô Ôn, không phải cô bị muỗi độc cắn chứ? Hai ngày rồi cũng không hết, cô thử thuốc mỡ này xem."

Ôn Từ nghe vậy, theo bản năng dùng lòng bàn tay ôm lấy cổ mình.

Lần trước Chu Vụ hôn quá lâu, đến nay vết hôn vẫn chưa tan sạch, cô dùng kem che khuyết điểm cũng rất khó che hoàn toàn, sau khi ra chút mồ hôi thì càng rõ ràng, có giáo viên hỏi, cô chỉ có thể nói là muỗi đốt.

"Cám ơn." Ôn Từ chỉ có thể nhận lấy, "Em bôi xong sẽ trả lại cho cô."

"Không có việc gì, dùng xong trực tiếp để trên bàn tôi là được rồi." Cô Lý không đi, thử hỏi, "Cô Ôn, chiều nay cô có việc bận gì không?"

Ôn Từ không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao vậy?"

"Giữa trưa con trai tôi đột nhiên sốt cao, chồng tôi đã đưa nó đến bệnh viện, nhưng cô biết đấy, con tôi còn nhỏ, mới bảy tuổi, bây giờ đang khóc đòi tôi, không phối hợp tiêm, nhưng hiện tại tôi lại không đi được... Cô Ôn, cô có rảnh giúp tôi không?"

"Em còn có tiết?" Ôn Từ khó xử, "Em không giỏi thay môn ngữ văn..."

"Không không không, buổi chiều không có tiết của tôi, chỉ là lúc tan học cần có người dẫn học sinh đến cửa, tiện cho phụ huynh đón con tan học."

Nhà trường quy định, học sinh dưới lớp bốn phải do phụ huynh tự mình đưa đón.

Ôn Từ hiểu ra: "Được, cô mau đến bệnh viện đi, em giúp cô dẫn bọn trẻ ra ngoài."

Vừa vặn mấy ngày nay ba mẹ cô đi nơi khác tham gia hội nghị học thuật, không vội về nhà.

"Rất cảm ơn, cô Ôn, lần sau tôi mời cô ăn cơm." Cô Lý liên tục cảm ơn, cầm túi xách lên muốn đi, trước khi đi lại nhịn không được dặn dò, "Sau khi đưa đi phiền cô gửi tin nhắn cho tôi, như vậy tôi mới có thể yên tâm, cám ơn cô Ôn, phụ huynh học sinh lớp tôi đều tới rất nhanh, bình thường ba giờ rưỡi tan học, bốn giờ sẽ đón hết, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của cô, cảm ơn cô!"

Sáu giờ tối.

Học sinh trường trung học bên cạnh đều sắp về hết rồi, nhưng vẫn còn một học sinh do Ôn Từ dẫn chưa có người đón, đang đứng ở cổng trường.

[Cô giáo Lý lớp 5: Cuối cùng phụ huynh đối phương cũng nghe điện thoại, nói đang ở trên máy bay, đã sớm phái người đi đón con rồi, không biết vì sao vẫn chưa tới, đã thúc giục rồi. Xin lỗi cô Ôn, có thể phiền cô chờ thêm một chút không?]

Ôn Từ nắm tay cô bé, trả lời một câu đã biết, sau đó cúi đầu hỏi: "Đói bụng không?"

Lúc Chu Vụ đến, Ôn Từ đang ngồi xổm ở cổng trường, lau vụn bánh bích quy bên miệng cho cô bé, hôm nay Ôn Từ buộc hai bím tóc, lúc này đã có chút lộn xộn, lỏng lẻo rủ xuống hai bên má cô.

Chu Vụ nhìn một hồi mới mở miệng.

"Cô giáo, tôi đón…" Chu Vụ không biết tên cô bé, "Cô bé."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ôn Từ sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Ôn Từ còn chưa hoàn hồn, cô bé đã đi qua nắm lấy vạt áo Chu Vụ.

Hôm nay Chu Vụ ăn mặc rất tùy ý, đồ màu đen, quần rộng thùng thình, lộ ra cánh tay lưu loát hữu lực, nhẹ nhàng khoan khoái giống như sinh viên đại học. ( truyện trên app T•Y•T )

Nhìn thấy cô bé trực tiếp nắm lấy vạt áo của mình, Chu Vụ cũng sửng sốt một chút.

Ôn Từ kịp phản ứng, gọi cô bé một tiếng, hỏi: "Anh trai này là phụ huynh của em sao?"

Nói xong, cô giải thích với Chu Vụ: "Chúng tôi cần đăng ký."

"Không biết." Cô bé dứt khoát đáp, "Em không biết anh ấy."

Ôn Từ: "...?"

Chu Vụ cúi đầu, buồn cười nhìn cô bé: "Vậy em túm áo anh làm gì?"

Cô bé ôm lấy đùi Chu Vụ, khoa trương nói: "Anh quá đẹp trai, nhất định là ngôi sao, anh ký tên cho em đi!"

Ôn Từ: "......"

"Ký cái rắm! Đứng vững!" Một người vội vàng chạy tới, kéo cô bé ra khỏi người Chu Vụ.

Chu Vụ chỉ vào người tới, lười biếng giải thích: "Cậu của cô bé."

"Thật ngại quá cô Ôn, tôi quên mất hôm nay phải đón cô nhóc này, trên đường chạy tới còn bị người ta va chạm xe." Người đàn ông vừa tới đã xin lỗi cô, sau đó lập tức chuyển đề tài, "Cô Ôn, cô còn nhớ tôi không? Lúc trước chúng ta là bạn học, bạn học cấp ba."

Ôn Từ gật đầu: "Tần Vận."

"Này, cậu xem!" Tần Vận đụng đụng người đàn ông bên cạnh, "Lúc trước tôi đã nói, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ rõ tôi."

Chu Vụ không nói gì, chỉ cười nhạo quay mặt đi.

Ôn Từ có chút mơ hồ. Trước đó? Khi nào? Bọn họ có thảo luận về cô sao?

"Thật ngại quá Ôn Từ, cậu đã phải chờ hai tiếng đi, trời tối rồi." Tần Vận nói, "Như vậy đi, vừa vặn đến giờ cơm, tôi mời cậu ăn bữa cơm, coi như xin lỗi."

Ôn Từ vội nói: "Không cần. Cũng không đợi lâu, hôm nay các phụ huynh tới khá muộn."

"Bốn giờ các bạn khác đã đi rồi!" Cô bé hung hăng đấm đùi Tần Vận mấy cái, "Cậu hại cô Ôn đứng hai giờ!"

Ôn Từ: "......"

Tần Vận nắm lấy nắm đấm của cháu gái: "Không mời bữa cơm này, chị tôi thật sự sẽ đánh tôi, nể mặt đi cô Ôn, chúng ta là bạn học cũ mà."

"Tôi, người nhà tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm." Ôn Từ gập ghềnh nói.

"Vừa vặn, tôi cùng Chu Vụ dự định đi ăn một nhà hàng riêng, là do bạn của chúng tôi mở, bình thường người khác muốn ăn đều phải xếp hàng hai tháng, nhất định cậu phải cùng đi!"

Từ trước đến nay Ôn Từ đều không biết cự tuyệt người khác.

Cô nhìn thoáng qua Chu Vụ bên cạnh xin giúp đỡ.

Chu Vụ đút hai tay vào túi, xem kịch hồi lâu. Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Ôn Từ nói dối, nói thật, rất không cao minh, vụng về liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Thấy cô nhìn qua, Chu Vụ hỏi: "Để xe đạp ở đâu?"

Ôn Từ: "...?"

Mười phút sau, Ôn Từ trơ mắt nhìn Chu Vụ xách xe đạp của cô lên, bỏ vào cốp xe của Tần Vận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play