Trước khi ra cửa Chu Vụ mặc một chiếc áo hoodie màu đen đơn giản.

Anh ở khách sạn này trong thời gian dài, nhân viên công tác đã thăm dò một ít thói quen của anh, lúc xuống lầu, nhân viên đã lái xe của anh đến cửa chính khách sạn.

Đáy xe tương đối cao, chân Chu Vụ dài, vừa nhấc liền đi lên.

Cho tiền boa xong, Chu Vụ lái xe đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài quét mắt nhìn khu vực đậu xe điện ngoài cùng khách sạn.

Một khu vực nhỏ gần như đều là xe điện đến đưa đồ ăn bên ngoài, chỉ có một chiếc ngoại lệ.

Là chiếc xe đạp màu trắng gạo, im lặng dừng ở đó, đầu xe hơi nghiêng.

Rất kỳ diệu, Chu Vụ liếc mắt một cái liền cảm thấy đây chính là xe đạp của Ôn Từ.

Phía sau truyền đến một tiếng còi, Chu Vụ thu hồi ánh mắt, lái vào dòng xe cộ.

Quán bar Lam Điều.

Thời điểm Chu Vụ đến, bầu không khí đang nóng, nhân viên nhìn thấy anh, lập tức tiến lên dẫn đường cho anh.

Lầu một đang mở một ca khúc sôi động, nam nữ dán sát cùng một chỗ, mùi nước hoa cùng mùi hương quán bar quấn quanh lẫn nhau, Chu Vụ ngửi đến khó chịu.

Không hiểu sao lại nhớ tới mùi hương vừa rồi trên người Ôn Từ, nhàn nhạt hương hoa không biết tên. Chu Vụ nhíu mày, giơ tay kéo mũ áo hoodie lại.

Nhân viên đưa anh lên tầng hai.

Lầu hai là một sân khấu có thể quan sát toàn bộ lầu một, yên tĩnh hơn một chút so với lầu một, xem như là một phòng bao kiểu mở toàn bộ.

Quán bar này là do bạn tốt của Chu Vụ là Tần Vận mở, không vì kiếm tiền, chỉ vì có một cứ điểm thú vị ở trong nước, lại bởi vì bình thường Tần Vận cam lòng tiêu tiền, thường xuyên mời một ít ca sĩ minh tinh nổi tiếng đến làm nóng sân khấu, vốn dĩ chỉ mở cho vui, không ngờ trở thành quán bar đứng đầu Giang Thành, bình thường muốn đến đây đều phải thông qua quan hệ.

Chu Vụ vừa xuất hiện, người trên sô pha lầu hai liền lớn tiếng.

"Nhìn xem ai tới." Tần Vận vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, cười nói, "Bảo bối ngồi bên này, nhường chỗ cho anh."

Người phụ nữ ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ ngồi, Chu Vụ nhìn thoáng qua sô pha có dấu vết lõm xuống, có thể tưởng tượng được chỗ ngồi kia có bao nhiêu mùi nước hoa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Anh không để ý tới Tần Vận, tiếp nhận rượu trong tay nhân viên phục vụ, tựa vào lan can, lười biếng quét mắt nhìn xuống lầu.

Tần Vận cười một tiếng, cầm lấy rượu đứng dậy, đứng ở bên cạnh anh: "Không phải chứ, cậu cũng thật là, về nước mà không nói cho anh em?"

"Không nói cho cậu, chẳng phải cậu cũng biết rồi sao." Chu Vụ nói.

"Tôi muốn hẹn cậu đi Châu Âu xem bóng, hỏi Kiều Kiều mới biết hôm nay hai người bay về Giang Thành."

Chu Vụ cụng ly với anh ta, giọng nói lành lạnh: "Cậu có thể tránh xa thư ký của tôi một chút không?"

"Lúc tôi quen Kiều Kiều, người ta còn chưa lên làm thư ký của cậu đâu." Tần Vận đưa cho anh điếu thuốc, "Đã ký xong hợp đồng với bên Mỹ chưa?"

Chu Vụ thản nhiên ừ một tiếng, không nhận thuốc, anh không nghiện lắm, vài ngày một điếu đã coi như nhiều.

Tần Vận lại một lần nữa không nhịn được mà bội phục Chu Vụ.

Ở Giang Thành, Tần gia cùng Chu gia đều là số một số hai, hai nhà coi như thế giao, cho nên hai người bọn họ vẫn chơi đùa từ lúc mặc quần yếm đến bây giờ.

Từ nhỏ Tần Vận đã thích chơi, trốn học đánh nhau uống rượu hút thuốc, không bỏ sót cái gì, Chu Vụ cũng không phải đứa nhỏ ngoan gì, rất nhiều họa đều là hai người bọn họ cùng nhau xông vào, lúc đi học Chu Vụ còn bị trách phạt nhiều hơn Tần Vận.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, mặc dù Chu Vụ thích chơi, nhưng năng lực học tập cũng rất mạnh, mạnh đến đáng sợ.

Bây giờ cũng vậy, những người khác trong đám bạn bè còn đang học quản lý công ty, Chu Vụ vừa qua 26 tuổi đã đi lại thành thạo trong danh lợi, đàm phán vài hạng mục lớn kinh người.

"Trâu bò. Như vậy, ngày mốt đi, ngày mốt tôi sắp xếp party cho cậu, chúng ta chúc mừng."

Chu Vụ cự tuyệt: "Chính cậu muốn mở party, đừng lôi kéo tôi."

Anh quay đầu nhìn thoáng qua, nói, "Dọn dẹp người một chút, ồn ào quá."

Tần Vận chậc một tiếng, gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta đưa khách xuống lầu chơi: "Vậy lần sau cậu rảnh thì nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Lại nói lần này cậu trở về vẫn ở khách sạn sao?"

"Ừm."

Từ năm ngoái, sau khi Chu Hoa Thành mang đứa con riêng thứ hai của ông ta về nhà, cả năm nay gần như Chu Vụ không trở về tòa nhà kia.

Thời gian anh ở Giang Thành trong một năm này không tính là nhiều, còn chưa kịp sắp xếp nhà mới. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Còn ở Cẩm Giang?"

"Ừm."

Tần Vận nhìn anh thật sâu, nhịn không được lại cụng ly cùng anh: "Người anh em, cậu thật sự là một người si tình."

Chu Vụ dừng lại, nhướng mày nhìn lại: "Cái gì?"

"Được rồi, ít giả bộ ở trước mặt anh em đi." Tần Vận nhỏ giọng nói, "Không phải Đoàn Vi kết hôn ở khách sạn đó sao, không phải chứ, cô ấy đã kết hôn hơn một năm rồi, cậu còn không bỏ xuống được à?"

Đoàn Vi là bạn học của bọn họ, ba người học cùng tiểu học cho đến trung học phổ thông, cũng coi như là bạn nối khố của bọn họ.

Chu Vụ và Đoàn Vi từng yêu nhau hai tháng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Chu Vụ tỏ tình với Đoàn Vi, hai người mới vừa yêu đương chưa được mấy ngày đã đến hai trường đại học khác nhau, bắt đầu yêu xa.

Hai tháng sau Đoàn Vi nói cảm thấy yêu xa quá vất vả, Chu Vụ lại ở nước ngoài, có chênh lệch múi giờ, hơn nữa cô ta nói trước mắt đã có đối tượng muốn kết hôn, vì vậy nói chia tay với Chu Vụ.

Thẳng đến sau đó nhận được thiệp mời kết hôn, Chu Vụ mới biết được, đối tượng Đoàn Vi nói muốn kết hôn là lớp trưởng thời trung học của bọn họ.

Chuyện này dẫn đến hôn lễ năm ấy của Đoàn Vi gần như trở thành một buổi họp lớp cấp ba nhỏ.

Chu Vụ gạt mắt sang một bên: "Quen rồi mà thôi."

"Năm đó cũng không biết là ai đột nhiên biến mất trong tiệc rượu", Tần Vận vỗ vỗ vai anh, "Không sao, cậu cứ mạnh miệng ở trước mặt anh em, tôi sẽ không vạch trần cậu."

Chu Vụ gạt tay anh ta sang một bên, không có ý cười kéo khóe miệng: "Cút."

Tần Vận không cút, anh ta nhớ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, cậu có nhận được lời mời kỷ niệm ngày thành lập trường không?"

Cuối tháng chính là ngày thành lập trường cấp ba của bọn họ, trong lớp đã thông báo vài lần.

Sinh viên đã tốt nghiệp như bọn họ, trường học còn cố ý mời riêng.

Chu Vụ: "Đã nhận được, không đi."

"Tôi biết ngay mà. Quên đi, vậy tôi tự mình đi thôi, thật ra hai ngày trước tôi đã đi qua một chuyến, cháu gái tôi học ở phân hiệu tiểu học Giang Trung, ngay sát vách trung học cơ sở, tôi thay chị gái đi đón con bé vài lần." Nói đến đây, Tần Vận nhớ lại cái gì, "À, cậu đoán xem lúc ấy tôi nhìn thấy ai?"

Chu Vụ không có hứng thú, ứng phó một câu: "Ai."

"Ôn Từ."

Chu Vụ nhìn về phía anh ta.

Tần Vận còn tưởng rằng ánh mắt của anh là hỏi thăm, cười nói: "À, có lẽ cậu cũng không nhớ rõ đi, trước kia trong lớp chúng ta có một bạn nữ, chính là..."

Tần Vận nói mãi không hết câu.

Thời điểm anh ta nhìn thấy Ôn Từ, phải cố gắng lắm mới có thể nhớ ra cô, ngay cả tên của Ôn Từ cũng phải hỏi cháu gái.

"Nhớ, đại diện môn tiếng Anh." Chu Vụ nói, "Luôn ngồi ở hàng thứ nhất."

"Hả?" Tần Vận sửng sốt, "Đúng đúng đúng, là cô ấy. Hóa ra cậu nhớ rõ!"

"Bây giờ cô ấy làm giáo viên tiểu học Giang Thành, dạy môn tiếng Anh của cháu gái tôi." Tần Vận nhớ lại bộ dáng của Ôn Từ, "Nói đi cũng phải nói lại, lúc ấy ở trung học, tôi đã cảm thấy sau này cô ấy sẽ làm giáo viên."

Chu Vụ hỏi: "Vì sao?"

"Không biết, cho người ta cảm giác đi. Bộ dạng rất ngoan, nói chuyện cũng rất dịu dàng, vừa nhìn đã biết chính là cô con gái ngoan nhà người ta, sau khi lớn lên, bình thường kiểu người này đều sẽ vào thể chế, không phải giáo viên thì là nhân viên công vụ." Tần Vận hỏi ngược lại, "Cậu không cảm thấy sao? Ôi, không phải cậu nói không muốn hút sao, sao lại hút rồi?"

Chu Vụ đứng uể oải, nghiêng đầu nhả một hơi thuốc, lựa chọn trả lời: "Cảm thấy."

Dịu dàng, sạch sẽ, ngoan ngoãn. Có lẽ đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với Ôn Từ.

Kể cả Chu Vụ cũng vậy.

Trước hôn lễ của Đoàn Vi, ấn tượng của Chu Vụ đối với Ôn Từ giống Tần Vận như đúc, nhớ rõ mặt, thoạt nhìn rất ngoan, còn lại không có thêm gì.

Cho nên vào ngày hôn lễ của Đoàn Vi, Chu Vụ rời khỏi hành lang hút thuốc, nhìn thấy Ôn Từ đi vào trong bóng tối, Chu Vụ sửng sốt hiếm thấy.

Lúc đó Chu Vụ uống hơi nhiều, lười biếng dựa vào tường, khi Ôn Từ đến gần, thậm chí anh không phân biệt được mùi rượu quanh quẩn trên chóp mũi là của anh hay là của Ôn Từ.

Ôn Từ đứng trước mặt anh: "Có phải cậu thích Đoàn Vi không?"

Giống với giọng nói trong ấn tượng của anh, rất thấp, rất nhẹ, giống như thì thầm bên tai.

Chu Vụ nhíu mày, vừa định đi, Ôn Từ lại gần thêm một bước.

"Thật trùng hợp." Ôn Từ nhỏ giọng nói, "Tôi thích chú rể của cô ấy."

Nói xong, Ôn Từ kiễng chân hôn anh.

Nụ hôn ấm áp và mùi rượu đầy người cô không giống với của anh, nhưng rất giống với tính cách cô.

Là mềm, môi, đầu lưỡi, làn da bên môi, xúc cảm đều mềm đến rất thoải mái, trong miệng cô không có mùi rượu, là mùi trái cây ngọt, Chu Vụ miễn cưỡng cúi đầu, cùng cô hôn môi, không khỏi nghĩ, trong tiệc cưới có loại rượu nào có vị trái cây nồng như vậy?

Chu Vụ không phải là người đam mê sắc dục, ngược lại, anh lớn lên trong hoàn cảnh gia đình quá giàu có, thấy nhiều tình cảm và dơ bẩn xấu xa, ngược lại thận trọng đối với phương diện này, ngay cả lúc yêu đương với Đoàn Vi cũng chỉ chạm môi.

Có lẽ là đêm đó quá say.

Ôn Từ hôn một cái mới lạ rồi đấu đá lung tung, anh liền đưa cô lên lầu.

Lúc tỉnh lại, Ôn Từ đã mặc xong quần áo, dưới váy dài lộ ra một đoạn cổ chân, phía trên còn có dấu hôn do Chu Vụ để lại.

Cô đứng bên sô pha, như là đang đợi Chu Vụ tỉnh lại. Hai người vừa nhìn nhau, cô dịu dàng nói: "Xin lỗi, tối qua tôi uống say."

Chu Vụ dự đoán có lẽ câu tiếp theo của cô là "Ngày hôm qua là ngoài ý muốn", đang muốn gật đầu, chợt nghe thấy cô lại mở miệng nói, "Chúng ta có thể duy trì quan hệ như vậy không? Trước khi Đoàn Vi đổi ý."

Chu Vụ suy nghĩ thật lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

Trong hôn lễ, Đoàn Vi đến mời rượu, thừa dịp mọi người xung quanh đều không chú ý, tiến đến bên tai anh dí dỏm hỏi một câu: "Chu Vụ, lỡ như sau này mình đổi ý, cậu còn cần mình không?"

Chu Vụ nói: "Cậu đổi ý rồi nói sau."

Cuộc đối thoại của bọn họ bị Ôn Từ nghe được.

Khi đó Chu Vụ cảm thấy rất vô nghĩa. Ý cô là sao? Bạn gái cũ của anh kết hôn với người cô thích, vì vậy bọn họ ngủ với nhau để sưởi ấm, an ủi lẫn nhau, chờ cặp vợ chồng đó ly hôn?

Cho đến hôm nay, Chu Vụ nhớ lại vẫn sẽ bị chọc cười.

Thật ra lúc đó Chu Vụ nên cự tuyệt, nhưng anh không có.

Không thể nói rõ vì sao, có thể là vì Ôn Từ mặc một chiếc váy trắng dài đứng ở đó hỏi anh, bọn họ có thể duy trì mối quan hệ bạn giường hay không, thật sự quá mới lạ.

Có thể là ánh mắt của Ôn Từ rất đẹp, thời điểm nhìn thẳng người khác, đối phương rất khó cự tuyệt yêu cầu của cô.

Cũng có thể đơn thuần là đêm đó bọn họ trôi qua quá thoải mái.

Tóm lại, khi Chu Vụ phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã xác nhận loại quan hệ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play