Một gã sai vặt hoảng hốt chạy đến thẳng thanh hoan viện. Đến trước nhà chính nội, nơi các chủ tử đang bàn chuyện, hắn bị ngăn lại không được vào. Trong tình thế cấp bách, gã đành cất giọng lớn tiếng hô to:
“Điện hạ, điện hạ, nô tài có chuyện gấp bẩm báo! Việc lớn không ổn, Thế tử gia… Thế tử gia…”
Trưởng công chúa nhận ra tiếng của gã sai vặt bên cạnh Nhị công tử, sắc mặt liền biến đổi, mạnh tay đặt chén trà xuống bàn.
“Hô to gọi nhỏ thế này còn ra thể thống gì nữa? Trương ma ma, còn không mau đưa người vào đây, hỏi cho rõ Thế tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Trương ma ma lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau mặt chật vật rồi đứng dậy.
Dung Quân tiến lên, lấy khăn cẩn thận lau mu bàn tay của trưởng công chúa bị nước trà bắn lên, nhẹ nhàng an ủi:
“Mẫu thân đừng vội. Ngài chẳng phải nói hôm qua Nhị đệ ngủ lại ở nhà riêng của Thái tử sao? Đã ở bên Thái tử, chắc cũng không đến mức nghiêm trọng đâu.”
Vân Nhiêu nghe vậy nhưng không khỏi nghi ngờ. Nàng vẫn nhớ rõ, vị Dung Nhị công tử này mỗi lần xảy ra chuyện đều là đại họa không thể tưởng tượng.
Quả nhiên, sau khi gã sai vặt được Trương ma ma dẫn vào và kể lại ngọn nguồn, trưởng công chúa tức đến mức cầm chén trà bên cạnh ném thẳng vào đầu gã.
“Một đám vô dụng! Đông người như vậy đi theo Thế tử mà vẫn để xảy ra chuyện lớn như vậy!”
Thế tử của Vinh Quốc công say rượu làm loạn, còn làm liên lụy đến người bên cạnh Thái tử. Nếu việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của Quốc công phủ chắc chắn sẽ rơi xuống tận đáy.
Dung Quân thu lại chiếc khăn, ôn tồn hỏi:
“Nếu Thái tử đã phái ngươi trở về, chắc là có điều gì muốn dặn dò. Ngươi mau nói đi.”
Gã sai vặt ấp úng, không dám trả lời. Nhưng trong lòng Vân Nhiêu thì đã hiểu rõ.
Kiếp trước, sau khi lãnh phạt, tỉnh lại đã nghe nói trưởng công chúa cho phép hai vị công tử trong phủ nạp thông phòng nha đầu. Ban đầu, nàng cứ tưởng vì mối quan hệ giữa nàng và Dung Quân, nhưng sau mới biết hóa ra Thế tử đã gây ra đại họa.
“Thái tử nói thế nào? Còn không mau nói! Chẳng lẽ lại giận chó đánh mèo trút giận lên Thế tử?” Trưởng công chúa cố nén lửa giận truy hỏi.
“Thái tử điện hạ không có trút giận, chỉ nói… chỉ nói…”
“Nói gì?!”
“Chỉ nói rằng nếu Thế tử đã cùng ngoại thất của hắn lưỡng tình tương duyệt, lưu luyến không rời, chi bằng để Thế tử mang người về Quốc công phủ, chăm sóc tốt, ngày ngày bầu bạn.”
Trưởng công chúa luôn kỳ vọng lớn lao vào Dung Tử Dương, lại đặc biệt yêu thương Thái tử - đứa cháu bên ngoại của mình. Nghe những lời này, bà lập tức khí huyết dâng trào, tức giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trong nhà chính nội, mọi thứ lập tức rối tung cả lên.
Trưởng Công Chúa được một nhóm bà tử hợp sức đỡ về tẩm phòng. Vân Nhiêu cũng bị Dung Quân kéo đi một mạch, giữa lúc hỗn loạn tay nàng bị hắn nắm chặt, siết đến mức đau.
Vân Nhiêu nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu phạt, dù là mười, hai mươi hay giống như kiếp trước là ba mươi roi. Nhưng không ngờ lần này mình lại có thể thoát thân nguyên vẹn.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, tâm trí mơ hồ, nàng bất ngờ bị người ta bế ngang lên.
Hoảng hốt, nàng theo phản xạ hét lên: “Công tử làm gì vậy? Mau, mau thả nô tỳ xuống!”
Dung Quân nhìn xuống nàng, ánh mắt sâu thẳm, chẳng mấy liên quan đến lời nàng vừa nói. Hắn chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Đau không?”
“Gì cơ?” Ban đầu, Vân Nhiêu không hiểu hắn đang hỏi gì. Đến khi Dung Quân bế nàng qua cửa thuỳ hoa, nàng mới nhận ra ý của hắn.
Ánh mắt nam nhân vẫn ôn hòa, khuỷu tay rắn chắc giữ chặt lấy nàng.
Mùi rượu trên người hắn đã tắm gội sạch sẽ, thay vào đó là hương thơm quen thuộc, dịu nhẹ.
Đầu gối tất nhiên là đau, nhưng dường như cảm giác đó đã nhạt đi.
Nàng không trả lời, hắn cũng không hỏi thêm. Chỉ lẳng lặng bế nàng về Phi Vũ Uyển.
Dung Quân đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý, huống chi lần này còn bế theo một nha hoàn. Hơn nữa, chuyện Dung Tử Dương gây ra vốn không phải chuyện nhỏ, chẳng phải chỉ một câu "một sự nhịn, chín sự lành" là có thể giải quyết. Kết quả là chuyện của đại công tử và nhị công tử nhanh chóng truyền khắp Quốc Công phủ, thậm chí đến tai Vinh Quốc Công.
Vinh Quốc Công thở dài, cảm thán mình chỉ ở nhà nghỉ ngơi mà họa từ đâu ập xuống. Sau một giấc ngủ, hai đứa con liên tục gây chuyện, chuyện sau còn nghiêm trọng hơn chuyện trước, suýt nữa ông tức đến phun ra máu.
Ánh mặt trời vừa lên, Quốc Công phủ đã đông nghẹt khách. Thái y và đại phu liên tục lui tới các viện, cảnh tượng náo nhiệt đến mức hỗn loạn.
Dung Tử Dương gây họa lớn, chỉ phái một gã sai vặt về, còn bản thân thì không dám về phủ, giờ chẳng biết đang lẩn trốn ở đâu.
Trưởng Công Chúa tỉnh lại, nhưng tâm trí đã bị chiếm trọn bởi việc chuẩn bị tiến cung xử lý cục diện rối ren, không còn hơi sức để bận tâm đến chuyện của Phi Vũ Uyển.
Tuy vậy, nàng vẫn không quên sai người chuẩn bị một chén thuốc.
Khi chén thuốc được mang đến, Dung Quân vừa thay xong triều phục.
Dung Quân thân hình cao lớn, dáng vóc uy nghi, một bộ áo tím viền kim càng tôn lên phong thái uy nghiêm, như long như phượng. Dáng vẻ điệt lệ khuynh thế của hắn khiến ngay cả Minh Nguyệt, người phụ trách mang thuốc theo lệnh của Trưởng Công Chúa, cũng không khỏi đỏ mặt khi trông thấy.
Trong phủ đồn rằng, Đại Công Tử đặc biệt ưu ái một nha hoàn bên mình. Trưởng Công Chúa không chỉ không trách phạt mà còn sai người mang chén thuốc đến cho nàng. Điều này chẳng khác nào ngầm thừa nhận thân phận đặc biệt của vị nha hoàn này trong lòng Đại Công Tử, giống như ngầm tuyên bố rằng nàng chính là thông phòng nha hoàn được công nhận.
Quốc Công Phủ có biết bao nha hoàn, bà tử, nhưng một người có thể khiến cả Trưởng Công Chúa lẫn Đại Công Tử đồng thời phá lệ thì hẳn phải rất đặc biệt. Minh Nguyệt, người được giao nhiệm vụ lần này, cũng tò mò về dung mạo của nha hoàn ấy.
Khi bước vào gặp Vân Nhiêu, Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu vì sao vị cô nương này lại khiến cả phủ phải chú ý.
Khuôn mặt của nàng đẹp như tạc từ ngọc, làn da trắng mịn tựa như lột vỏ từ tiên quả, từng đường nét đều tinh xảo đến mê hoặc. Đôi mắt nàng sáng trong, tựa như mặt nước hồ thu, dù không nở nụ cười, ánh mắt vẫn như ẩn chứa ý tình khiến người đối diện không khỏi rung động.
Minh Nguyệt đỏ mặt càng thêm đậm.
Nàng cẩn thận bưng chén thuốc đến trước mặt Vân Nhiêu. Nhưng người trên giường La Hán chỉ nhìn chằm chằm vào chén thuốc trong tay nàng, không hề có ý định nhận lấy.
“Cô nương?” Minh Nguyệt khẽ gọi.
Vân Nhiêu không phải không nghe thấy lời gọi của Minh Nguyệt, nhưng nàng biết rõ ý nghĩa thực sự của chén thuốc này. Đây không phải thuốc an thần hay bồi bổ, mà là tuyệt tử canh.
Xuất thân của nàng quá thấp hèn, chỉ là một ăn mày bước lên từ đáy xã hội. Trong khi đó, Trưởng Công Chúa cao quý, lòng tự tôn và kiêu ngạo không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến dòng máu của Quốc Công Phủ. Ngay cả khi nàng không phải là mẹ ruột của Dung Quân, thì cũng tuyệt đối không chấp nhận việc một người như Vân Nhiêu có con với Đại Công Tử.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Kiếp trước, khi vừa khỏi bệnh nặng, nàng vô tình uống phải tuyệt tử canh trong hoàn cảnh không rõ ràng. Từ đó, thân thể nàng suy yếu nghiêm trọng. Ngay cả những ngày hè nắng gắt, tay chân nàng vẫn lạnh như băng. Dung Quân và Chung Ngọc đã vì điều dưỡng sức khỏe của nàng mà hao tâm tổn sức, tìm về vô số kỳ trân dị thảo.
Nàng không muốn uống lại thứ thuốc đó.
Nàng không muốn tiếp tục sống những ngày tháng u ám ấy, nơi mà hy vọng duy nhất là chờ đợi Dung Quân quay về. Nàng muốn có một cuộc sống riêng, một đứa con cho chính mình, sống thật trọn vẹn vì bản thân, chứ không chỉ là một cái bóng trong viện nhỏ.
Tay Vân Nhiêu nặng tựa ngàn cân, chỉ nhấc lên một đầu ngón tay thôi cũng trở nên khó khăn.
“Cô nương, đây là dược mà điện hạ đích thân ban thưởng.” Minh Nguyệt thấp giọng nhắc nhở, ngầm ý thúc giục.
“Đưa ta,” một giọng nói trầm ấm vang lên. Dung Quân đã tiến đến gần, ánh mắt dịu dàng, “Để ta tự tay đút nàng.”
Vân Nhiêu bất giác ngẩng đầu lên, ngây người nhìn hắn. Toàn thân nàng như chìm trong nước đá, từng thớ thịt thấu lạnh, tê dại không cách nào cử động.
Minh Nguyệt như được đại xá, lập tức dâng chén thuốc lên với vẻ mặt cảm kích.
Nhưng không ngờ, ngay khi Dung Quân vừa nhận lấy chén thuốc, nó đã bị nàng bất ngờ hất văng khỏi tay hắn. Chén thuốc rơi xuống đất, vỡ tan, dược chảy lan ra, thấm ướt cả vạt áo của Dung Quân.
Minh Nguyệt trố mắt kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch. Đây là chén thuốc mà Trưởng Công Chúa đích thân căn dặn phòng bếp sắc, còn yêu cầu nàng tận mắt chứng kiến Vân Nhiêu uống hết. Hành động này khác nào phạm đại tội?
Dung Quân thoáng sững người, hàng mày nhíu lại, nhưng ngay lập tức kéo tay Vân Nhiêu kiểm tra kỹ lưỡng: “Có bị bỏng không?”
Vân Nhiêu nhìn hắn ngây ngốc vài giây, rồi như chợt bừng tỉnh. Nàng luống cuống, vội vã diễn kịch, cố tỏ vẻ lúng túng: “Ta... ta không sao... chỉ là... chỉ là muốn tự mình uống... không phải... không phải cố ý...”
Lần đầu nói dối, tim nàng đập loạn như trống gõ. Miệng khô khốc, từng lời nói ra đều run rẩy.
Dung Quân khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu trấn an: “Chỉ là một nha hoàn không cầm chắc chén thuốc, làm đổ thôi. Không sao cả, đừng sợ.”
Xác nhận nàng không bị thương, hắn nhận lấy khăn từ tay Vân Sanh, cúi đầu lau sạch vết dược trên áo.
“Vừa hay, ta cũng muốn Chung đại phu tự tay sắc thuốc. Không có gì đáng ngại.”
Minh Nguyệt vẻ mặt khó xử: “Nhưng điện hạ đã nói ──”
Dung Quân cười, ngắt lời: “Đã nói gì?”
“ngươi không giữ cẩn thận làm đổ thuốc lên người ta, khiến triều phục bị bẩn, làm ta lỡ giờ lên triều. Ta không trách tội ngươi, lại còn vì ngươi giải quyết nguy nan. Vậy mà ngươi chẳng những không cảm kích, giờ đây còn lấy danh nghĩa mẫu thân để gây khó dễ cho ta.”
Hắn mặt không chút biểu cảm, giọng nói lãnh đạm pha chút tự giễu: “Đúng là chẳng khác gì trước đây.”
“Cái gì?” Minh Nguyệt kinh hãi, hoàn toàn không ngờ Đại công tử lại nói như vậy. Nàng chỉ vào Vân Nhiêu, lắc đầu liên tục: “Không phải nô tỳ! Rõ ràng cô nương tự mình làm đổ thuốc!”
Dung Quân ừ một tiếng, đôi mắt hẹp dài thoáng nheo lại, quay sang Vân Sanh hỏi: “Ngươi có nhìn thấy ai làm đổ thuốc không?”
“Chính là nàng!” Vân Sanh phẫn nộ, chỉ tay vào Minh Nguyệt, giọng đầy bất bình: “Có lẽ công tử đã rời kinh thành quá lâu, nên một tiểu nha hoàn cũng dám không xem ngài ra gì, trước mặt ngài mà còn trợn mắt nói dối.”
Dung Quân hơi mỉm cười: “Phương ma ma đâu?”
Phương ma ma, người đứng cạnh Vân Nhiêu, cũng chỉ vào Minh Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Lão nô cũng nhìn thấy rõ ràng chính là nha hoàn này. Đại công tử, ngài đối với hạ nhân quá mức khoan dung. Nếu thuốc này đổ trong phòng Nhị công tử hay Tam cô nương, lại còn làm bẩn y phục chủ tử, thì nàng sớm đã phải tự mình chịu năm đại bản.”
Ba người, chủ tớ, không chút đổi sắc mà đồng thanh phối hợp, lời qua tiếng lại vô cùng ăn ý, khiến Vân Nhiêu và Minh Nguyệt đều sững sờ.
Vân Nhiêu không ngờ rằng Dung Quân lại vô lý đến mức bảo vệ mình như vậy.
Nàng lấy lại tinh thần trước Minh Nguyệt, thấy Minh Nguyệt mặt tái nhợt, sợ hãi đến không thốt nên lời. Sau một hồi do dự, nàng cúi đầu nói: “Công tử, chuyện này không liên quan đến nàng, đều là do nô tỳ ──”
“Biết ngươi có lòng thiện tâm, nhưng đừng chuyện gì cũng ôm hết vào mình.” Dung Quân thở dài, ngắt lời nàng đang cầu xin, “Có những người, không đáng.”
Trong nhà cao cửa rộng, nha hoàn thường không thiếu những kẻ mắt kém, mà Minh Nguyệt vốn cũng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Đại công tử tuy nhìn bề ngoài ôn hòa vô hại, nhưng thật ra cũng không khác gì các chủ tử khác, đều không phải người dễ hầu hạ. Đám người trong Phi Vũ Uyển này, ai nấy đều chẳng phải kẻ thiện lương, thậm chí còn không khác gì những người ở các thanh lâu.
Cũng phải, thế đạo này vốn là vậy, người hiền lành thì bị khinh thường. Đại công tử trước đây chẳng phải vì quá mức nhân hậu mà mới mất vị trí thế tử sao?
Minh Nguyệt vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: “Thỉnh công tử tha lỗi. Tất cả đều là lỗi của nô tỳ. Chỉ là, nếu nô tỳ không tận mắt nhìn thấy cô nương Vân Nhiêu uống thuốc, ngày sau có chuyện gì xảy ra, nô tỳ thật sự không thể gánh nổi trách nhiệm.”
Minh Nguyệt vừa dứt lời, từ gian ngoài bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo:
“Thuốc đã xong rồi đây!”
Người bước vào mặc một bộ váy lụa màu xanh nhạt, làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú linh động, vừa bước vào vừa mỉm cười, bưng chén thuốc đi đến.
Vân Nhiêu vừa nghe Dung Quân nhắc đến Chung đại phu lúc trước, nhưng từ khi trở về nàng vẫn chưa từng thấy mặt, không ngờ rằng hắn thật sự đã gọi người tới. Nàng không khỏi ngẩn ra, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Hồi lâu sau, nàng mới mỉm cười gọi: “A Ngọc.”
Phương ma ma bước lên nhận lấy chén thuốc, sau đó đưa cho Dung Quân.
Trong khoảnh khắc, Dung Quân đã múc một muỗng thuốc từ chén, nhẹ nhàng đưa đến bên môi nàng.
“Uống.”
Có lẽ kiếp trước ký ức quá đau khổ, uống vào thứ này chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén lặp lại cắt vào tim, cảm giác đau đớn như xé nát cõi lòng, đã khắc sâu vào tận xương tủy. Đôi môi Vân Nhiêu mím chặt, theo bản năng ôm lấy bụng nhỏ, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi đối với thứ thuốc này.
Chung Ngọc nhận ra sự do dự của nàng, bước tới bên cạnh và nhẹ giọng nói:
“Yên tâm mà uống đi, thuốc này là thuốc tránh thai, do chính ta tự tay bốc. Lửa cũng là ta canh, từ đầu đến cuối ta chưa hề rời mắt lấy một lần. Người bình thường còn chẳng được hưởng cái đãi ngộ này đâu.”
Chung Ngọc lớn hơn Vân Nhiêu một tuổi, sinh ra trong một gia đình y học danh tiếng, là con gái duy nhất của Chung thái y, viện phán Thái Y Viện.
Kiếp trước, Chung Ngọc, một người ngoài cuộc, nhìn mọi chuyện còn rõ ràng hơn chính nàng. Chung Ngọc không ngừng khuyên nàng rời xa Dung Quân, thậm chí còn nói sẵn sàng đưa nàng xuống Tô Châu, giúp nàng tìm lại người thân. Nhưng khi đó, Vân Nhiêu như bị quỷ ám, thế nào cũng không chịu nghe.
Nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt Chung Ngọc, cảm giác khẩn trương và sợ hãi trong lòng Vân Nhiêu dần tan biến.
Nàng cầm lấy bát thuốc, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Chung Ngọc nhìn lên ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nhếch môi:
“Nếu ngươi vẫn không yên tâm, ta có thể đưa phần thuốc thừa cùng toa thuốc cho ngươi mang đi. Ngươi cứ tìm đại phu khác xem xét lại.”
Chung và Dung hai nhà xưa nay vốn giao hảo. Từ nhỏ, Chung Ngọc thường theo Chung thái y ghé thăm Quốc Công phủ, Minh Nguyệt đương nhiên biết nàng. Minh Nguyệt cũng biết Chung Ngọc mở y quán ở Tây thành, là một nữ đại phu có y thuật không thua gì Chung thái y.
Ngày thường, Chung Ngọc chuyên chữa bệnh cho các phu nhân nhà quan lớn trong kinh thành, thậm chí từng được Hoàng thượng triệu vào cung để bắt mạch cho Ôn quý phi. Với thân phận đặc thù như vậy, Minh Nguyệt hoàn toàn không có lý do để nghi ngờ nàng.
Mặc dù trưởng công chúa chuẩn bị thuốc tuyệt tử, nhưng khi đưa đến lại nói với đại công tử rằng đây là thuốc tránh thai. Minh Nguyệt không dám nói thêm lời nào. Nàng đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của đại công tử, cũng biết Chung đại phu không phải là người tầm thường. Sau khi xác nhận Vân Nhiêu đã uống thuốc tránh thai, Minh Nguyệt liền nhanh chóng rời khỏi Phi Vũ Uyển.
Dung Quân đang chuẩn bị vào triều, vội vàng thay quần áo. Trước khi đi, hắn chỉ kịp dặn dò Vân Nhiêu vài câu, sau đó cùng Vân Sanh và Phương ma ma rời đi.
Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại Vân Nhiêu và Chung Ngọc. Lúc này, nụ cười trên gương mặt Chung Ngọc cuối cùng cũng chậm rãi phai nhạt.
"Ây da…Ngươi đó."
Chung Ngọc khẽ trách móc, ánh mắt liếc nàng đầy vẻ bất lực.
“Ta nghe Vân Sanh nói ngươi bị trưởng công chúa gọi đi, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón ngươi bị khiêng về, thậm chí còn muốn mang hết thuốc trong y quán đến đây.”
Kiếp trước, đúng thật là nàng bị khiêng trở về.
Lúc ấy, vết thương của nàng nặng đến mức suýt không qua khỏi. Sau này, nàng nghe Vân Sanh kể rằng chính Chung Ngọc đã khổ sở cầu xin chung thái y ra tay, mới kéo được nàng từ quỷ môn quan trở lại.
"Ngươi thật sự không nghe lời ta khuyên," Chung Ngọc nhìn nàng, dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, "Thôi, ngươi vốn là kiểu người đã chọn con đường nào thì đi đến cùng mà."
“Chỉ là, hiện tại Dung Quân lập công lớn, phong hầu bái tướng chỉ là chuyện sớm muộn. Nghĩa đệ của hắn lại chính là Thất hoàng tử vừa được Hoàng thượng đón về bên mình, lúc này danh tiếng hắn lừng lẫy, kinh thành không ít gia đình quyền quý đều đang dò hỏi chuyện hôn sự của hắn. Theo ta biết, đã có vài người.”
Chung Ngọc thở dài, giọng đầy nghiêm túc:
"Tỷ như Vinh Bình quận chúa, rồi Thái tử thái phó gia đại cô nương họ Sầm, thậm chí cả tiểu nữ nhi của Hình Bộ thượng thư. Những người này đều không phải dạng dễ đối phó. Nếu bọn họ biết Dung Quân vừa trở về kinh đã thu nhận ngươi làm thông phòng, ta e rằng ngươi sau này không chết cũng bị hành hạ đến sống không bằng chết."
Nghe đến bốn chữ "Sầm đại cô nương", ngón tay Vân Nhiêu vô thức siết chặt lại.
Những nữ nhân mà Chung Ngọc nhắc đến, ai cũng xuất thân cao quý, là con cháu hoàng tộc hoặc gia đình danh giá, được nuông chiều từ bé. Những người này tất nhiên chẳng thể chịu đựng việc để một tiểu tì có thân phận thấp kém như nàng cướp đi người nam nhân mà họ để ý.
Không chỉ muốn hành hạ, mà có khi giết nàng cũng không phải chuyện lạ.
Thế nhưng, kiếp trước nàng đã quá si mê, chẳng màng đến hiểm nguy, cứ ngỡ Dung Quân đối với nàng là đặc biệt, là bao dung. Nàng khăng khăng muốn ở lại bên cạnh hắn, bất chấp mọi thứ.
Nghĩ lại, nàng chẳng trách được ai, chỉ có thể tự trách chính mình.
Vân Nhiêu đứng dậy, đóng chặt cửa sổ, chắc chắn không ai bên ngoài nghe thấy, rồi quay lại trước mặt Chung Ngọc.
"A Ngọc, ta hối hận rồi." Nàng nói khẽ.
Chung Ngọc tưởng mình nghe nhầm: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta không muốn làm thông phòng của đại công tử nữa. Ta muốn rời khỏi quốc công phủ."