Sau khi ăn sáng xong, Thịnh Đằng Vi ra hoa viên đằng sau để tỉa bớt những cành hoa tường vi tím leo trên tường. Hít thở một lúc trong bầu không khí trong lành, vương chút hương bùn đất ẩm sau cơn mưa, cô mới quay vào nhà, trở về phòng thay một bộ sườn xám ren trắng bản cải tiến.

Thiết kế hở lưng kết hợp với chuỗi ba vòng ngọc trai có kích cỡ khác nhau tạo nên sự tương phản giữa mặt trước và mặt sau.

Nhìn từ phía trước, cô toát lên vẻ đoan trang, nhưng từ phía sau, lại phảng phất nét quyến rũ khó cưỡng.

Thay quần áo xong, trang điểm nhẹ một chút, Thịnh Đằng Vi lúc này mới hài lòng bước xuống lầu.

Đây là thói quen mỗi buổi sáng của cô. Dù chỉ là ở nhà, cô cũng sẽ vẫn luôn giữ cho mình một vẻ ngoài tinh tế nhất.

Bên trái tầng một có một căn phòng rộng 60 mét vuông, chính là phòng làm việc dành riêng cho Thịnh Đằng Vi. Đây cũng là không gian mà Thịnh Bội Già đã đặc biệt cải tạo cho cô.

Bên trong phòng làm việc sườn xám, cách bài trí tuy đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh lịch và trang nhã. Trên giá treo áo làm bằng gỗ, một loạt sườn xám với đủ màu sắc và phong cách khác nhau được treo ngay ngắn. Bên cạnh đó, trên tủ đặt các loại vải với họa tiết và chất liệu đa dạng.

Trước bàn làm việc, máy tính được bao quanh bởi những bản thiết kế chất đầy cảm hứng, cùng với một số mảnh vải đã được cắt, và những món phụ kiện trang trí tinh xảo.

Trên những ma-nơ-canh có sẵn một số bộ sườn xám đã hoàn thiện, chỉ đợi khách hàng đến lấy đi.

Thịnh Đằng Vi lướt mắt nhìn quanh, rồi bước đến đứng trước một ma-nơ-canh. Cô quan sát bộ sườn xám bán thành phẩm một lúc, đôi mày hơi nhíu lại. Đột nhiên, cô cảm thấy chiếc cúc không hài hòa với tổng thể thiết kế. Sau một chút do dự, cô quyết định tháo bỏ nó và chọn lại một kiểu dáng phù hợp hơn.

Đối với mỗi chiếc sườn xám, cô luôn đặt ra yêu cầu thẩm mỹ vô cùng khắt khe. Hơn nữa, mỗi thiết kế chỉ có một phiên bản duy nhất. 

Để tránh việc bị sao chép, cô luôn đăng ký bản quyền riêng cho từng mẫu. Cô tuyệt đối không chấp nhận tác phẩm của mình bị bắt chước một cách tùy tiện.

Thịnh Đằng Vi dùng công cụ cẩn thận tháo bỏ chiếc cúc, sau đó kiểm tra dấu vết còn lại trên vải. 

Cô thầm thở phào, may mắn là chất liệu này không phải tơ tằm, nếu không có thể sẽ để lại dấu vết đường chỉ. Cũng may cô chưa kịp đính toàn bộ những chiếc cúc lên.

Ngồi xuống bàn, cô dành thêm thời gian phác thảo trên tờ giấy trắng, tỉ mỉ vẽ ra hình dáng chiếc cúc mới theo ý mình.

Mải mê làm việc liên tục cho đến giữa trưa, Thịnh Bội Già mới từ bên ngoài trở về.

Vừa bước vào nhà, việc đầu tiên bà làm là đến phòng làm việc tìm Thịnh Đằng Vi. Nhìn thấy con gái đang chăm chú thiết kế chiếc cúc áo trước bàn làm việc, bà hài lòng gật đầu: “Sao còn bận rộn vậy? Đã ăn trưa chưa?”

Nghe được âm thanh, Thịnh Đằng Vi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đáp: “Xong việc con sẽ đi ăn.”

Thịnh Bội Già nghe vậy, liền nhíu mày, lập tức bước đến cạnh bàn làm việc, nhẹ nhàng kéo tay Thịnh Đằng Vi, giọng điệu có chút trách cứ: “Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, ba bữa cơm nhất định phải ăn đúng giờ.”

Thịnh Đằng Vi cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Vâng, lần sau con sẽ chú ý.”

Thịnh Bội Già đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, dịu giọng hơn: “Lần sau không được như thế nữa, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng mãi không nghe lời. Đi thôi, cùng mẹ ăn cơm.”

“Vâng.” Thịnh Đằng Vi ngoan ngoãn đáp, sau đó sắp xếp lại đồ đạc rồi theo Thịnh Bội Già ra khỏi phòng làm việc.

Tại phòng ăn, hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Chén cơm của Thịnh Đằng Vi nhanh chóng được gắp đầy thức ăn, nhưng cô lười nói chuyện, chỉ yên tĩnh ăn.

Dù sao có nói gì đi nữa, Thịnh Bội Già cũng sẽ không để tâm. Thay vì tốn công phí lời, im lặng lại là lựa chọn tốt nhất.

Thịnh Bội Già chăm chú nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng lại gửi đi vài đoạn tin nhắn thoại. 

Khi Thịnh Đằng Vi gần ăn xong, cuối cùng Thịnh Bội Già cũng dừng lại, ngước mắt nhìn cô: “Vi Vi, mẹ có chuyện này muốn nói với con.”

“Mẹ nói đi.”

Thịnh Bội Già do dự một lúc, đặt đũa xuống, chậm rãi mở lời: “Con cũng biết mẹ và ba con đã ly hôn nhiều năm. Vì con, mẹ vẫn luôn không tái hôn. Nhưng giờ đây, mẹ muốn suy nghĩ cho bản thân một chút… Mẹ và Tạ thúc thúc… Mẹ hy vọng con có thể ủng hộ mẹ.”

Lời của Thịnh Bội Già khiến động tác của Thịnh Đằng Vi khựng lại một chút. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là cô không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.

Cô cũng đặt đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà: “Mẹ, nếu con nói con phản đối thì sao?”

Thịnh Bội Già im lặng vài giây, sau đó khẽ thở dài: “Mẹ biết chuyện tái hôn có thể khiến con khó chấp nhận. Nhưng mẹ không muốn cứ mãi dây dưa như thế với ông ấy… Mẹ nghĩ… con có thể hiểu được ý của mẹ, đúng không?”

Thịnh Đằng Vi giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Con không muốn hiểu, cũng không muốn lý giải. Giống như trước đây, mẹ cũng không chấp nhận con và anh ấy ở bên nhau. Mẹ thậm chí còn vì…”

Nói đến đây, cô dừng lại, không muốn nói quá rõ ràng, vì trong lòng Thịnh Bội Già chắc chắn hiểu rõ.

Quả nhiên, sắc mặt Thịnh Bội Già khẽ biến đổi. Bà có chút tức giận: “Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con. Sao con lại không hiểu lòng của một người mẹ chứ?”

"Chuyện gì mẹ cũng nói là vì tốt cho con, nhưng chính cách làm của mẹ khiến con cảm thấy rất mệt mỏi. Hơn nữa, con không còn là một đứa trẻ, con có khả năng tự phân biệt đúng sai. Tại sao mẹ cứ luôn phải áp đặt như vậy?"

Giọng nói của Thịnh Đằng Vi dần mất kiểm soát, cô thực sự không chịu nổi kiểu "tốt bụng" này của Thịnh Bội Già.

Thịnh Bội Già bị thái độ của cô chọc giận, bà đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, giận dữ trừng mắt nhìn con gái: "Con là do mẹ sinh ra! Dù con là người trưởng thành hay vẫn còn nhỏ, mẹ đều có trách nhiệm quản con! Những gì mẹ làm tất cả đều sẽ không hại con, sao con không chịu hiểu?"

Thịnh Đằng Vi cũng đứng dậy đối diện với Thịnh Bội Già, không chịu nhượng bộ: “Nhưng mẹ làm như vậy con không hề thấy vui vẻ! Con không thích, cũng không muốn. Từ sau khi bà ngoại mất, mẹ càng ngày càng quá đáng!”

Nói đến câu cuối cùng, nước mắt Thịnh Đằng Vi không kìm được mà rơi xuống.

Cô biết, Thịnh Bội Già luôn yêu thương mình, nhưng tình yêu đó lại mang theo sự ích kỷ quá lớn. Bà ấy luôn tự ý quyết định mọi thứ thay cô mà không quan tâm đến mong muốn của cô. Sự yêu thương đầy ép buộc này khiến cô cảm thấy ngột ngạt, đến mức không thể thở nổi. 

Thịnh Bội Già tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bà cắn chặt răng, sắc mặt đỏ lên: "Thịnh Đằng Vi, con nói mẹ quá đáng? Con có lương tâm không? Nếu không có mẹ, đến cả cuộc sống của con cũng không được đảm bảo! Suốt ngày chỉ biết may mấy bộ sườn xám vô dụng đó thì có ích gì? Bán quần áo thì kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Mẹ không được nói như vậy! Mẹ căn bản không hiểu gì cả!"

Thịnh Đằng Vi bị những lời của Thịnh Bội Già chọc tức đến run người, giọng cô bất giác cao lên: "Tóm lại, con sẽ không đồng ý để mẹ kết hôn với họ Tạ kia! Mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó!" 

“Con, con…” Thịnh Bội Già duỗi tay run rẩy chỉ vào Thịnh Đằng Vi, bị cô làm cho tức giận có chút không nói lên lời. 

Bà giơ tay lên, như muốn tát cô một cái, nhưng cuối cùng lại kìm nén, ánh mắt dời sang hướng phòng khách. Vài giây sau, bà hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

"Mẹ không có thời gian cãi nhau với con. Con không đồng ý cũng vô ích. Coi như mẹ chỉ đang thông báo cho con biết."

Thịnh Bội Già nói xong những lời này, trực tiếp đi qua người cô, ra khỏi nhà ăn, lên tầng hai.

Cho đến khi một tiếng đóng cửa mạnh vang lên, trái tim Thịnh Đằng Vi như thể vỡ vụn trong nháy mắt. Cô ngồi bệt xuống ghế, xụi lơ, hai tay che mặt, lặng lẽ khóc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong bếp, dì Mai đã nghe thấy toàn bộ cuộc tranh cãi vừa rồi. Nhìn thấy Thịnh Đằng Vi ngồi đó, nước mắt không ngừng rơi, bà đau lòng bước tới, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Thịnh Đằng Vi không cần ngẩng đầu cũng biết đó là dì Mai đang ôm mình. Cô tựa đầu vào lòng bà, mặc cho nước mắt tuôn rơi, nỗi ấm ức trong lòng cứ thế trào dâng, không cách nào kìm nén. 

Cô nức nở, giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng: “Dì Mai… Sao mẹ con có thể… ích kỷ như vậy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play