Trì Hoài Dã đột nhiên nói một câu như vậy khiến tim Thịnh Đằng Vi khẽ thắt lại. Nhưng cô không để lộ vẻ hoảng loạn, chỉ bình tĩnh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong gương chiếu hậu kia.
“Sao anh xác định được tôi đang nhìn anh?”
Khóe môi Trì Hoài Dã cong lên một nụ cười nhàn nhạt. “Ánh mắt quá nóng bỏng, rất khó mà phớt lờ được.”
“Phải không?” Thịnh Đằng Vi nhẹ giọng hỏi lại, giọng điệu như có như không.
Trì Hoài Dã lại liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Khóe môi vẫn giữ nụ cười nhạt, không đáp lời.
Mười phút tiếp theo, bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng. Mãi đến khi sắp đến đường Cư Viên, Trì Hoài Dã giảm tốc độ, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Cụ thể ở đâu?”
“Rẽ qua khúc này, sau đó quẹo trái. Chính là căn biệt thự cũ kiểu Tây kia.” Thịnh Đằng Vi nghiêng người nhìn ra ngoài đường, chậm rãi chỉ cho anh vị trí chính xác.
Cô chỉ cho Trì Hoài Dã đi vào một con đường nhỏ.
“Ừm.” Trì Hoài Dã khẽ đáp một tiếng.
Chiếc xe hơi tăng tốc một chút, rẽ vào con ngõ nhỏ.
Ánh đèn trong ngõ nhỏ dưới cơn mưa trở nên mờ ảo, mặt đường đầy những vũng nước đọng. Khi bánh xe lướt qua, nước mưa bắn tung tóe, tạo nên những âm thanh có chút chói tai. Nhưng nhờ kỹ thuật lái xe vững vàng của Trì Hoài Dã, chiếc xe vẫn ổn định xuyên qua con hẻm nhỏ này.
Hai phút sau, xe dừng lại trước căn biệt thự đó. Bên ngoài, mưa vẫn chưa tạnh, cần gạt nước vẫn liên tục quét qua kính chắn gió.
Trì Hoài Dã dừng xe lại, nghiêng người lấy một chiếc ô từ ghế phụ, rồi đưa về phía Thịnh Đằng Vi khi cô vừa chuẩn bị mở cửa xuống xe.
“Cầm lấy.”
Thịnh Đằng Vi vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì nghe thấy giọng nói của anh. Động tác khẽ khựng lại, cô cúi mắt nhìn chiếc ô mà anh đưa đến. Do dự vài giây, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Nói cảm ơn xong, cô mở cửa xe, bung dù rồi bước xuống.
Cơn mưa đêm khuya mang theo những cơn gió lạnh, khiến Thịnh Đằng Vi không khỏi rụt cổ lại.
Bước lên vài bậc thềm, cô bỗng dừng chân, quay đầu nhìn về phía chiếc xe của Trì Hoài Dã. Do dự vài giây, cuối cùng vẫn khẽ gọi nói một câu:
“Ngủ ngon.”
Cũng mặc kệ anh có nghe thấy hay không, nói xong cô liền nhanh chóng bước vào nhà. Chỉ đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Thịnh Đằng Vi mới tựa vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.
Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên muốn chúc người đàn ông mới quen một câu ngủ ngon. Có lẽ vì anh đã tốt bụng đưa cô về nhà trong đêm mưa này.
Bên ngoài, Trì Hoài Dã ngồi trên chiếc Wrangler, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa vừa khép chặt. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, đường cong nụ cười sâu hơn một chút.
Vừa rồi... hình như anh nghe thấy cô nói “Ngủ ngon”?
Nhìn chằm chằm vào căn biệt thự khoảng một phút, Trì Hoài Dã khởi động xe, nhấn chân ga, rời đi.
….
Thịnh Đằng Vi bước lên cầu thang với dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, giày cao gót chạm vào mặt sàn phát ra những âm thanh trầm thấp. Vừa trở lại phòng, việc đầu tiên nàng làm là cởi giày, để chân trần bước đến bên cửa sổ.
Ánh mắt cô rơi vào ô cửa sổ của căn nhà đối diện.
Giống như lúc cô rời đi, nơi đó tối đen, đèn đêm nay vẫn chưa hề sáng lên.
Đáy mắt Thịnh Đằng Vi thoáng qua một tia mất mát. Nhưng rất nhanh cô thu lại cảm xúc, xoay người đi đến tủ quần áo, lấy một bộ váy ngủ rồi vào phòng tắm tẩy trang, rửa mặt.
Khi cô bước ra, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía căn nhà đối diện, bất ngờ dừng lại.
Đèn bên đó... thế nhưng đã sáng.
Đôi mắt trong trẻo của cô lóe lên một tia kinh ngạc.
Người đó vẫn chưa ngủ? Hay là... đêm nay vừa mới trở về?
Không biết vì sao, gương mặt của Trì Hoài Dã bỗng chốc hiện lên trong đầu cô. Đặc biệt là đôi mắt ấy, tựa hồ mang theo một thứ ma lực vô hình, khiến cô không kìm được mà nhớ tới, thậm chí còn muốn tìm hiểu sâu hơn về anh.
Thịnh Đằng Vi khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ kỳ lạ này.
Cô thu lại tầm mắt, đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống. Khom lưng mở ngăn tủ, lấy ra một món đồ chơi. Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định mang nó vào phòng tắm, rửa sạch một phen.
Lúc trở ra, cô kéo rèm cửa lại, che phủ hoàn toàn khung cửa sổ, rồi thả mình xuống giường. Đôi tay thon dài chậm rãi nâng làn váy lên, để lộ đôi chân trắng nõn, thon thả. Chiếc quần nhỏ cũng dần dần bị kéo xuống, treo hờ hững trên một bên chân.
Thịnh Đằng Vi ấn nút khởi động, đưa món đồ chơi đến nơi ấy. Khoảnh khắc chạm vào, cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại, chờ đợi làn sóng cảm giác mới mẻ ùa tới.
Đã một thời gian cô không có làm. Nhưng đêm nay, sau khi gặp Trì Hoài Dã, khao khát trong lòng cô lại bị khơi dậy. Trong bầu không khí ẩm ướt của đêm mưa, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
Mãi cho đến khi lý trí hoàn toàn tan rã, Thịnh Đằng Vi mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi mở mắt.
Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lại âm thanh rung nhẹ của món đồ chơi và hơi thở gấp gáp của cô.
Sự xao động trong lòng dần dần lắng xuống. Mỗi lần trải qua chuyện này, cảm giác mang đến đều khó mà diễn tả,vừa có chút ngượng ngùng, lại vừa xen lẫn sự hưng phấn kích thích.
Về chuyện này, đa số phụ nữ thường cảm thấy e thẹn. Họ vẫn luôn có xu hướng bảo thủ. Nhưng Thịnh Đằng Vi lại chú trọng hơn đến việc chiều chuộng bản thân, có lẽ vì nhu cầu của cô mãnh liệt hơn một chút.
Sau khi dịu lại, Thịnh Đằng Vi rút khăn giấy từ tủ đầu giường, lau dọn sạch sẽ, rồi xoay người xuống giường, một lần nữa bước vào phòng tắm.
Đêm đã về khuya, bên ngoài, cơn mưa cũng dần tạnh, tiếng nước mưa theo đó mà tan biến. Thịnh Đằng Vi kéo chăn lên nằm xuống, chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp.
*
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính, nhẹ nhàng chiếu rọi vào căn phòng. Một nửa ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như tuyết của người trên giường. Hàng mi khẽ run rẩy, mí mắt chớp chớp vài lần, sau đó chậm rãi mở ra.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ khiến Thịnh Đằng Vi có chút hoảng hốt. Theo bản năng, cô đưa tay lên che mắt. Vài giây sau, khi đã thích nghi với ánh sáng, cô mới buông tay xuống.
Tối qua dù có chút say, nhưng giấc ngủ vẫn rất tốt. Lúc thức dậy, cô không cảm thấy chút khó chịu nào.
Nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn trần nhà khoảng năm phút, Thịnh Đằng Vi mới chậm rãi ngồi dậy, xỏ dép lê rồi bước vào phòng tắm rửa mặt.
Sau cơn mưa, không khí trở nên trong lành hơn hẳn. Trên những tán cây ngô đồng già trước nhà vẫn còn vương những giọt nước mưa lấp lánh.
Sau khi rửa mặt xong, Thịnh Đằng Vi theo thói quen tập một chút yoga trong phòng, rồi mới xuống lầu dùng bữa sáng.
“Dì Mai, chào buổi sáng.”
Khi Thịnh Đằng Vi bước xuống được cầu thang, dì Mai vừa vặn từ bếp mang ra một ly sữa tươi.
Thấy cô đi xuống, dì Mai mỉm cười chào hỏi: “Dậy rồi à, Vi Vi? Vốn còn định lên gọi con bảo rằng bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Thịnh Đằng Vi mỉm cười gật đầu, đi vào phòng ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Bữa sáng gồm hai lát bánh mì nướng, một phần trứng luộc đã cắt đôi, cùng với việt quất, chuối, cà chua, kiwi và xúc xích, một bữa ăn thích hợp với chế độ ăn kiêng.
Thịnh Đằng Vi dùng nĩa xiên một miếng cà chua đưa vào miệng, nhai nuốt xong mới lên tiếng: “Dì Mai, tối qua có phải mẹ cháu không về đúng không?”
Dì Mai ngó đầu ra từ trong bếp, trả lời: “Hẳn là vậy, sáng nay không thấy phu nhân nói gì về việc chuẩn bị bữa sáng.”
Vốn dĩ mỗi sáng Thịnh Bội Già đều ăn uống tùy theo tâm trạng, muốn ăn gì thì mới bảo dì Mai chuẩn bị.
Thịnh Đằng Vi mím môi, không nói thêm gì nữa. Cô cầm ly sữa trên bàn lên uống một ngụm, rồi tiếp tục dùng bữa.
Dạo gần đây, hầu như buổi tối Thịnh Bội Già đều không về nhà. Thịnh Đằng Vi đại khái cũng đoán được lý do. Có lẽ, không bao lâu nữa, trong nhà sẽ có một người đàn ông khác thường xuyên ra vào.