Buổi trưa vừa mới cãi vã căng thẳng, vậy mà đến buổi chiều, Thịnh Bội Già lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn bình thản xuất hiện trong phòng làm việc của Thịnh Đằng Vi.

“Vi Vi, đêm nay mẹ có thể sẽ không về, con ở nhà ngoan ngoãn nhé. Có gì thì cứ nói với dì Mai. À, đây là chai nước hoa Hương Nãi Nãi phiên bản mới, mẹ nhờ bạn mang từ Hong Kong về cho con. Là đúng mùi hương con thích đấy.”

Thịnh Bội Già đặt một hộp quà tinh xảo lên bàn, để trước mặt Thịnh Đằng Vi.

Thịnh Đằng Vi thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, vẫn cúi đầu chăm chú vào việc thiết kế chiếc cúc trong tay. Giọng nói của cô lãnh đạm: “Con đã biết.”

Ngữ khí ấy rõ ràng mang theo sự thờ ơ, nhưng Thịnh Bội Già cũng không nổi giận, thậm chí không so đo với cô. Bà chỉ dặn dò thêm vài câu, rồi xoay người rời đi. 

Thịnh Bội Già rời đi chưa bao lâu, Thịnh Đằng Vi mới nhẹ nhàng đặt chiếc cúc vừa chế tác xuống bàn. Cô ngẩng đầu nhìn hộp quà tinh xảo nằm trên bàn, đáy mắt xẹt lên một tia trào phúng. 

Vĩnh viễn đều là như thế. Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, Thịnh Bội Già cũng chỉ biết dùng những món đồ xa xỉ để bù đắp.

Nghĩ đến những chuyện đã qua, cơn giận trong lòng Thịnh Đằng Vi càng dâng trào. Đột nhiên, cô giơ tay đẩy mạnh hộp quà xuống đất.

“Phanh!”

Một âm thanh chói tai vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Hộp quà rơi xuống sàn, lăn lóc vài vòng. 

Cô căn bản không hề mong muốn những thứ này, một chút cũng không cần!

Đang quét dọn cầu thang, dì Mai nghe thấy tiếng động liền lập tức bỏ dở công việc, vội vã chạy vào. Vừa bước vào phòng, bà đã thấy hộp quà rơi dưới đất, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Dì Mai bước tới, cúi người nhặt hộp quà lên, phủi nhẹ lớp bụi bám bên ngoài, rồi đặt nó lên ghế bên cạnh.

'Ai da, Vi Vi, con đó, mẹ con cứ như vậy, con nhất quyết phải tranh cãi với bà ấy làm gì chứ? Thôi được rồi, chúng ta không tức giận nữa.' Dì Mai thở dài một tiếng, xót xa vuốt nhẹ mái tóc của Thịnh Đằng Vi.

Thịnh Đằng Vi cụp mắt xuống, không nói thêm lời nào, lại bắt đầu chế tác thiết kế chiếc cúc mới.

Dì Mai thấy cô không nói gì, cũng không nhắc đến Thịnh Bội Già nữa, mà chỉ hỏi: “Mẹ con không có ở nhà, buổi chiều con muốn ăn bánh kem vị gì? Dì Mai sẽ làm cho con.”

Thịnh Đằng Vi ngước mắt nhìn bà, rồi hỏi: “Bánh mousse vị đào mật kiểu Pháp có được không ạ?”

Dì Mai nghe vậy liền gật đầu, mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được, chờ một chút, dì sẽ làm ngay cho con.”

Thịnh Đằng Vi khẽ nói: “Cảm ơn dì.”

Dì Mai xua tay, ra hiệu cho cô đừng nói những lời khách sáo như vậy, rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc. Bà đặt công việc còn dang dở sang một bên, sau đó đi vào bếp để chuẩn bị trà chiều cho Thịnh Đằng Vi. 

Bởi vì mỗi khi không vui, Thịnh Đằng Vi luôn rất thích ăn đồ ngọt. 

*

Khoảng 5 giờ chiều, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đến phòng làm việc của Thịnh Đằng Vi để lấy chiếc sườn xám đã đặt trước.

Người phụ nữ này đặc biệt từ Singapore đến tìm cô đặt may sườn xám. Bà nói rằng, với tư cách là một Hoa Kiều, trong lòng luôn có một giấc mộng về sườn xám. Vừa hay, bà nhìn thấy tài khoản về sườn xám của Thịnh Đằng Vi trên Tiểu Hồng Thự, liền bị thu hút và quyết định đến Yên Thành.

“Phu nhân Mã, ngài cứ ngồi chờ một chút, cháu sắp hoàn thành xong chiếc cúc này rồi.” Thịnh Đằng Vi ngồi trước máy may, tập trung tỉ mỉ vào công việc.

“Không vội, cháu cứ làm xong rồi gọi cô cũng được.”

Phu nhân Mã chậm rãi ngắm nhìn những bộ sườn xám khác trong phòng làm việc của Thịnh Đằng Vi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Lời thì nói như vậy, nhưng Thịnh Đằng Vi đâu dám để khách hàng phải chờ đợi. Hoàn thành xong chiếc cúc, cô lập tức dừng công việc trên tay, đứng dậy lấy sườn xám cho bà ấy.

Vừa gỡ chiếc sườn xám xuống từ ma-nơ-canh, bà ấy đã không kìm được mà vội vàng muốn vào phòng thử đồ để thay. Thịnh Đằng Vi mỉm cười nhã nhặn, giúp bà kéo rèm, đồng thời hỏi có cần cô hỗ trợ không, nhưng bà ấy đã từ chối.

Vài phút sau, phu nhân Mã tự mình chỉnh trang lại y phục rồi kéo rèm bước ra ngoài. Bà tiến thẳng đến tấm gương lớn dựa vào tường, soi ngắm khắp toàn thân, xoay trái xoay phải, ngắm trước nhìn sau, đi qua đi lại một vòng. Nhìn vài lần, bà mới hài lòng, liên tục gật đầu. 

“Đằng Vi, không ngờ tuổi con còn trẻ mà tay nghề lại thật sự rất tốt. Chiếc sườn xám này thực sự rất hợp với cô.”

Chiếc sườn xám được thiết kế với tay áo đuôi cá, hàng cúc đơn giản kéo dài từ trước ngực sang phía bên phải. Phần váy có hoa văn ren màu lam độc đáo, ôm sát cơ thể, kết hợp hoàn mỹ giữa vẻ thanh lịch và sự gợi cảm.

 Bà ấy mặc chiếc sườn xám này lên người, lập tức toát ra phong thái đặc trưng của một người phụ nữ phương Đông.

Thịnh Đằng Vi cũng cảm thấy rất hài lòng, nhẹ gật đầu tán dương: 'Khi thiết kế chiếc sườn xám này, cháu đã hình dung nó trên người ngài sẽ trông như thế nào. Quả nhiên, nó giống hệt với những gì cháu tưởng tượng, vô cùng phù hợp với khí chất và dáng người.”

Bà ấy nghe Thịnh Đằng Vi nói vậy, trong lòng cũng vui vẻ, cười nói: “Lần này đến Yên Thành quả thật rất đáng giá. Khi trở về, cô nhất định sẽ giới thiệu bạn bè đến tìm con đặt may.”

Thịnh Đằng Vi mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ sợ là bạn bè của ngài không đủ kiên nhẫn chờ. Bên này, mỗi tháng nhiều nhất cháu chỉ có thể hoàn thành hai bộ sườn xám. Nếu yêu cầu thủ công chi tiết cao, có khi một tháng chỉ làm được một bộ, thậm chí có thể còn lâu hơn.”

Phu nhân Mã mỉm cười nói: “Không sao cả, tay nghề của con rất đáng để chờ đợi. Dù quá trình thực hiện có lâu đi chăng nữa, nhưng những gì độc đáo thì mãi mãi không lỗi thời, đúng không?”

Thịnh Đằng Vi mỉm cười đồng tình: “Vâng, ngài nói đúng.”

Bà ấy là người rất thân thiện, mặc sườn xám trò chuyện với Thịnh Đằng Vi một lúc lâu mới lưu luyến thay ra. Sau khi để Thịnh Đằng Vi đóng gói cẩn thận, bà lại hàn huyên thêm vài câu, rồi mới rời khỏi phòng làm việc. 

Tiễn bà ấy rời đi, trời cũng đã chạng vạng 6 giờ rưỡi.

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần buông xuống, bầu trời mang sắc tím tuyệt đẹp, khiến lòng người rung động. Loại cảnh sắc này vào tháng 9 ở Yên Thành vẫn thường thấy.

Thịnh Đằng Vi đứng trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Bỗng nhiên, hình ảnh khuôn mặt của Trì Hoài Dã hiện lên trong tâm trí cô, khiến tâm trạng vô cớ trở nên bực bội. Cô khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn ấy, gạt chúng ra khỏi đầu.

Điện thoại có cuộc gọi đến, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói hào hứng của Lê Sanh: 

“Vi Vi, tối nay có muốn ra ngoài không? "Bất Ngộ Chính Dạ" tối nay tổ chức theo hình thức hộp đêm đấy. Đi không? Quán bar đó, ông chủ  kia, hôm nay tớ còn muốn đến nhìn tận mắt. Đi không? Nếu đi thì tớ qua đón cậu nhé?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play