"Người xem núi cao hôn lên bầu trời xanh, sóng nước cũng quấn lấy nhau mà ôm."

—— Tuyết Lai

 

Yên Thành, đầu tháng chín.

Dưới tán cây râm mát, trong một căn biệt thự Tây kiểu cũ, một nữ nhân mặc sườn xám được cắt may tinh tế đang đứng bên khung cửa sổ tầng hai.

Cô lặng lẽ nhìn về phía căn biệt thự nhỏ đối diện, khóe môi khẽ nhếch, phảng phất một nụ cười nhàn nhạt.

Tựa hồ như đang mong đợi điều gì đó, nhưng cũng có thể chỉ là đơn thuần thưởng thức phong cảnh mà thôi. 

Bên ngoài vừa mới trải qua một trận mưa. Những chiếc lá bên khung cửa sổ vẫn còn ướt đẫm nước mưa, từng giọt đọng lại lấp lánh dưới ánh sáng nhàn nhạt. Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh lành lạnh, khẽ thổi rối vài lọn tóc trước trán của cô.

Cô không hề để tâm, vẫn chăm chú nhìn về căn biệt thự nhỏ đối diện, khẽ lẩm bẩm, tự nói với chính mình: “Hôm nay vì sao lại không xuất hiện?”

Đúng vào khoảnh khắc cô còn đang nghi hoặc, cánh cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ, ngay sau đó liền bị mở ra.

“Vi Vi, tối nay mẹ và chú Tạ sẽ ra ngoài tham dự tiệc. Cơm tối mẹ đã dặn dì Mai chuẩn bị sẵn cho con rồi.” 

Thịnh Đằng Vi xoay người lại, nhìn Thịnh Bội Già đã trang điểm xong, mỉm cười: “Con biết rồi, mẹ cứ đi đi.” 

Thịnh Bội Già gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi mới yên tâm rời khỏi phòng. Trước khi đi, bà còn thuận tay đóng cửa lại cho cô. 

Không gian tĩnh lặng trong phòng vừa bị phá vỡ lại nhanh chóng trở về vẻ yên ắng ban đầu.

Thịnh Đằng Vi bước đến mép giường, ngồi xuống. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường, ánh mắt lướt qua món đồ chơi bên trong, nhưng rồi cô lại khẽ khép nó lại, không chạm đến.

Nghe thấy tiếng giày cao gót bên ngoài xa dần, cô đứng dậy, đi đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên và gọi cho cô bạn thân Lê Sanh.

Cuộc gọi gần như được bắt ngay lập tức.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói líu ríu của Lê Sanh vang lên: “Alo? Tiểu Vi Vi, có chuyện gì thế?”

Thịnh Đằng Vi khẽ nhíu mày, chỉ cần nghe giọng là cô biết chắc tối qua Lê Sanh lại đi đâu đó quậy phá rồi. 

Không vòng vo, cô nói thẳng vào vấn đề:

"Còn sức để quậy tiếp không? Nếu còn, lát nữa đi 'Bất Ngộ Chính Dạ' uống với tớ một chén."

Ở đầu dây bên kia, Lê Sanh lập tức phấn khích: "Được! Vậy có cần tớ đến đón không?" 

"Không cần, mẹ tớ tối nay chắc sẽ không về."

Lê Sanh: "Ok, vậy 8 giờ rưỡi gặp trước cửa quán bar."

Cúp điện thoại xong, Thịnh Đằng Vi lại hướng ánh mắt về phía căn biệt thự nhỏ đối diện. Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mơ hồ như ẩn như hiện.

Cô kéo rèm cửa lại, không chút do dự cởi bỏ bộ sườn xám trên người, đá đôi giày cao gót dưới chân. Đôi chân trần chạm vào sàn gỗ mát lạnh, cô chậm rãi bước về phía phòng tắm.

Nửa giờ sau, Thịnh Đằng Vi quấn khăn tắm bước ra. Mái tóc chỉ sấy khô một nửa, những lọn tóc còn hơi ẩm ướt, buông lơi tùy ý trên vai. Khuôn mặt mộc không trang điểm, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét cười rạng rỡ. 

Như một thói quen, cô lại kéo rèm ra, liếc nhìn về phía đó.

Đêm nay, nơi đó vẫn không sáng đèn.

Ánh mắt Thịnh Đằng Vi thoáng hiện lên một tia suy tư, nhưng chỉ trong giây lát, cô liền thu lại cảm xúc.

Rời mắt khỏi khung cửa sổ, cô bước đến tủ quần áo, chọn một chiếc sườn xám cách tân màu xanh đậm.

Thiết kế không tay của chiếc sườn xám khéo léo phô bày bờ vai trắng nõn như ngọc của cô. Đường cắt xẻ tinh tế khiến đôi chân thon dài lộ ra vừa đủ, đầy quyến rũ nhưng không quá phô trương. 

Cô liếc nhìn thời gian, thấy cũng không còn sớm liền bắt đầu trang điểm.

Sau khi hoàn thành lớp trang điểm, cô mở hộp trang sức, tỉ mỉ chọn một đôi hoa tai phong cách cổ điển, màu sắc đồng điệu với chiếc sườn xám, rồi nhẹ nhàng đeo lên.

Trong gương, người phụ nữ với làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt trong veo long lanh như có thể đọng nước. Thịnh Đằng Vi hài lòng ngắm nhìn chính mình, rồi đứng dậy, chọn một chiếc túi xách phù hợp, thay đôi giày cao gót trong suốt, chuẩn bị rời đi. 

Khi vừa xuống lầu, cô chạm mặt dì Mai bước ra từ nhà bếp.

“Dì Mai, tối nay con có hẹn ăn tối với bạn, sẽ không ăn ở nhà. Nếu mẹ con có hỏi, dì cứ nói con đã ăn rồi nhé.”

Dì Mai nghe vậy liền gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Yên tâm đi, dì biết phải nói với mẹ con thế nào.”

Thịnh Đằng Vi mỉm cười cảm kích, ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu:

“Vậy làm phiền dì rồi.”

*

Đúng 8 giờ rưỡi, Thịnh Đằng Vi xuất hiện trước cửa quán bar "Bất Ngộ Chính Dạ". Lê Sanh cũng rất đúng hẹn, chỉ để cô đợi vỏn vẹn vài ba phút.

Quán bar này là một tồn tại đặc biệt trong giới giải trí về đêm của Yên Thành. Không giống như những quán bar kinh doanh thông thường, "Bất Ngộ Chính Dạ" kết hợp giữa hộp đêm và quán bar nhạc nhẹ.

Lịch hoạt động của nơi này cũng khá đặc biệt—thứ hai, tư, sáu là quán bar nhạc nhẹ, còn thứ ba, năm, bảy lại biến thành hộp đêm sôi động. Chính vì sự thay đổi linh hoạt này mà nơi đây thu hút vô số nam thanh nữ tú tìm đến trải nghiệm.

“Hôm nay đến nhanh đấy, chỉ để tớ đợi có một phút.” Thịnh Đằng Vi đứng trên bậc thang, nhìn Lê Sanh đang từ trên xe bước tới, nhướng mày trêu chọc.

Lê Sanh với mái tóc ngắn cá tính, trang điểm quyến rũ, bước nhanh lại gần, khoác tay lấy cánh tay Thịnh Đằng Vi, nửa thật nửa đùa than thở: “Mẹ nó, tối qua quẩy tới tận sáng mới về, giờ đầu óc tớ vẫn còn quay cuồng đây. Nếu không phải vì bồi cậu, chắc giờ này tó vẫn đang ngủ rồi.”

Vừa nói, cô ấy vừa đẩy cánh cửa gỗ lớn của quán bar, kéo theo Thịnh Đằng Vi cùng bước vào bên trong.

Bên trong không gian ngập tràn ánh đèn rực rỡ đan xen, mọi thứ trở nên mơ hồ, khó có thể nhìn rõ từng khuôn mặt. Mọi chi tiết trong quán bar đều mang đậm cảm giác điện ảnh, gợi lên một bầu không khí vừa hoài niệm vừa mê hoặc. 

Hai người đều sở hữu chiều cao nổi bật, vừa mới tiến vào đã thu hút không ít ánh nhìn. Tuy nhiên, phần lớn sự chú ý lại đổ dồn về phía Thịnh Đằng Vi, bởi lẽ phụ nữ mặc sườn xám vốn không nhiều, mà người có thể diện sườn xám một cách uyển chuyển, quyến rũ mà không hề phô trương như cô lại càng hiếm có. 

Thịnh Đằng Vi tuy thon thả, nhưng vóc dáng lại vô cùng cân đối, từng đường cong đều mềm mại vừa vặn, nơi nên đầy đặn thì đầy đặn, nơi cần mềm mại lại uyển chuyển, khiến người ta không khỏi bị thu hút. 

Hôm nay là thứ sáu, đúng vào ngày quán bar tổ chức theo phong cách nhẹ nhàng, nên dù mới chỉ hơn 8 giờ rưỡi, bên trong đã không ít người.

Giống như mọi lần, Thịnh Đằng Vi theo chân Lê Sanh đi thẳng đến quầy bar, chọn một chỗ ngồi xuống. 

“Một ly Người Đến Người Đi.”

Vừa mới ngồi xuống quầy bar, Thịnh Đằng Vi đã ngay lập tức gọi đồ uống với bartender. 

“Tôi muốn một ly ‘Chúng Ta Vạn Tuế’.” Lê Sanh ngay sau đó cũng gọi đồ uống, giọng điệu thoải mái, không chút do dự.

Hai người vốn dĩ là khách quen của Bất Ngộ Chính Dạ, ít nhất là trong khoảng thời gian gần đây. Bartender đã sớm nhận ra họ, không cần hỏi lại tên đồ uống. 

Lê Sanh nhàm chán vắt chéo chân, thỉnh thoảng liếc mắt về phía sân khấu nơi ban nhạc đang biểu diễn. Cô ấy chống cằm, gõ nhẹ móng tay sơn bóng xuống mặt quầy, chán đến mức bắt đầu lảm nhảm:

“Nghe nói ông chủ quán bar này siêu đẹp trai, nhưng lần nào đến cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ là cái người đang hát trên sân khấu kia?”

Thịnh Đằng Vi nghe thấy vậy, theo tầm mắt Lê Sanh nhìn về phía sân khấu. Quả thực có một người đàn ông đang chơi đàn trông cũng khá ổn, nhưng vẫn chưa đủ để khiến cô kinh diễm.

Cô thu hồi ánh mắt, khẽ nghiêng người, khuỷu tay chống lên quầy bar, chống cằm nhìn Lê Sanh, nhàn nhạt hỏi: “Mắt nhìn của cậu bị sao vậy? Mẫu người này cậu nhìn thấy còn chưa đủ sao?”

Người ta đồn rằng ông chủ của quán bar này đẹp trai đến cực phẩm, nhưng cô đã tới đây không ít lần trong hơn nửa tháng qua, đến bây giờ vẫn chưa thấy ai hiếm lạ đến mức đó. 

Người phục vụ đặt ly rượu trước mặt bọn họ.

Lê Sanh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương vị quả vải nhàn nhạt lan tỏa trong khoang miệng, cô ấy nhướng mày nói: "Tớ thấy có khi chỉ là quán bar này tự marketing, tung tin đồn để thu hút khách, như vậy mới kiếm được tiền."

Thịnh Đằng Vi lần này không đáp, cô chỉ lặng lẽ nhìn động tác của bartender trước mặt, ánh mắt dường như có chút đăm chiêu.

Bên trong quán bar, âm nhạc không biết từ khi nào đã chuyển thành bài "Chim nhạn cô đơn" của AGA.

Giai điệu trữ tình kết hợp với men say của cocktail, thế nào cũng khiến người ta có chút rung động theo nhịp điệu.

Chim nhạn cô đơn bay qua nơi phố xá đông người

Tìm kiếm một người bạn đời trong câu chuyện tình yêu.

….

Lê Sanh vốn là có chút mệt mỏi, nghe thấy tiếng nhạc Quảng Đông có chút bi thương, nhịn không được nhíu mày, "Làm gì vậy, đột nhiên lại cảm xúc như vậy, làm tớ muốn về nhà nằm yên."

Thịnh Đằng Vi không nghe lọt tai lời cô ấy nói, vì siêu thích tiếng Quảng Đông, lúc này đều nghe đến mê mẩn.

Quầy bar góc bên kia, một thân ảnh cao gầy đang khoanh tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hết thảy toàn cảnh quán bar. 

“A Dã, cậu đã lâu lắm rồi không đến quán bar, khách mới đến đều cảm thấy quán bar của chúng ta căn bản là không có ông chủ quán cực phẩm." Chu Thanh, cũng là người đầu tư của quán bar, lười biếng dựa vào trên quầy bar, một bên uống Whiskey, một bên nhìn về phía người đàn ông kia mà nói.

Trì Hoài Dã đỡ chiếc kính mắt cố ý mang, hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt Chu Thanh, "Đây là trọng điểm sao? Chúng ta là bán rượu, lại không phải bán sắc, quán bar không phải là còn có cậu sao."

Chu Thanh không còn gì để nói, hóa ra anh chính là một ông chủ "phủi tay", cái gì cũng mặc kệ, thật quá đủ rồi.

Chu Thanh buồn bực đặt cái ly rượu, phía trước quầy bar đột nhiên vang lên một trận âm thanh tiếng vỡ ly. Chu Thanh ngẩng đầu nhìn, thì ra là có bàn khách làm rơi ly. 

Cũng chính vì cái liếc mắt này, Chu Thanh nhìn thấy Thịnh Đằng Vi đang ngồi uống rượu ở quầy bar phía trước. Mắt anh ta lập tức sáng lên, vội vàng vỗ vai Trì Hoài Dã bên cạnh, "A Dã, mau xem kìa, cô gái ngồi ở hướng ba giờ bên phải, mẹ nó, cực phẩm.” 

Trì Hoài Dã thật sự là vừa nghe xong chuyện ma quỷ của Chu Thanh xong.

Thịnh Đằng Vi vừa lúc đứng dậy kéo vạt váy che đi phần đùi vừa lộ ra. Cô ngẩng lên nhìn tuỳ ý, vừa vặn chạm mắt Trì Hoài Dã, hai người nhìn nhau một thoáng, nhưng chỉ một giây sau, Thịnh Đằng Vi liền dời mắt đi.

Cô lại lần nữa ngồi xuống, giống như vừa rồi không nhìn thấy gì.

Ánh mắt Trì Hoài Dã chậm rãi thu hồi, cũng nâng ly rượu trên quầy bar nhấp một ngụm.

Chu Thanh vừa rồi đã thu hết phản ứng của Trì Hoài Dã vào đáy mắt, lập tức nghiêng người qua hỏi, "Thế nào, có phải là cực phẩm không?!"

Trì Hoài Dã hờ hững đáp lại một câu, "Eo thon mông cong, không tồi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play