Trì Hoài Dã cười cười mà không đáp, ngược lại đem đề tài trở lại trên người cô, “Bộ sườn xám của cô rất đẹp, gu thẩm mỹ không tồi.”

Lần đầu tiên anh thấy có một người phụ nữ mặc sườn xám ở quán bar.

Thịnh Đằng Vi khẽ cười, nhẹ gật đầu, “Cảm ơn.”

Lê Sanh đang tựa vào quầy bar, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên, xoay người lại nhìn. Khi vừa nhìn thấy Trì Hoài Dã, suýt chút nữa đã hét lên vì phấn khích.

Cô nàng cực kỳ mê soái ca, trong mắt cô, Trì Hoài Dã đúng là cực phẩm. Khó trách khi hơn nửa khách đến quán bar này đều là phụ nữ, ông chủ quán bar như thế này, ai nhìn mà không mê mẩn chứ!

Nhưng ánh mắt của Trì Hoài Dã vẫn luôn dừng lại trên người Thịnh Đằng Vi, hoàn toàn không để ý đến vẻ kinh ngạc của Lê Sanh. Nhìn thấy hai người họ trò chuyện, Lê Sanh lặng lẽ thu mình lại, ngoan ngoãn lại tựa vào quầy bar. 

Ở trước mặt Thịnh Đằng Vi, cô không có một chút ưu thế, điểm này vẫn là cô có thể tự biết thân biết phận.

Lê Sanh vẫn nằm bò trên quầy bar, còn bên này Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã bắt đầu trò chuyện, anh một câu tôi một câu. Hai người đa số tập trung trò chuyện về các loại rượu Cocktail cáo cấp.

Rõ ràng là lần đầu họ gặp mặt, vậy mà lại nói chuyện ăn ý một cách kỳ lạ. Càng nói càng mở rộng chủ đề, thậm chí giữa những câu chữ còn phảng phất chút gì đó mập mờ, như thể một luồng ái muội vô hình đang dần lan tỏa.

Âm nhạc trong quán bar cũng chuyển sang bài ‘Vanilla’ của Sunset Rollercoaster, giữa không khí chếnh choáng hơi men, giai điệu ấy dường như càng khiến lòng người rung động. 

Mọi người xung quanh, mọi cảnh vật dường như chỉ là phông nền, Thịnh Đằng Vi bỗng có cảm giác thế giới này chỉ còn lại cô và Trì Hoài Dã.

Trò chuyện hồi lâu, Trì Hoài Dã nhìn vào mắt Thịnh Đằng Vi trước mặt, thấy hai ly rượu gần hết, hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn đôi môi cô, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Màu son rất hợp với chiếc sườn xám. Đây là màu gì?”

Thịnh Đằng Vi khẽ nâng tay, dùng ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua bờ môi, cố ý tùy tiện bịa ra một cái tên màu son: "Hút hồn nam nhân."

Trì Hoài Dã nhướng mày, thích thú hỏi: "Tôi sao?"

Thịnh Đằng Vi điềm nhiên đáp lại: "Muốn thử không?"

Khóe môi Trì Hoài Dã khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo chút tà ý: "Có thể thử xem."

Thịnh Đằng Vi khóe môi nâng lên, giơ tay tùy ý đem tóc ra sau tai, đôi mắt hạnh mỉm cười nhìn anh, “Hương nước hoa trên người của anh cũng khiến người ta say mê.”

Trì Hoài Dã, “Vậy sao? Mùi hương hút hồn nữ nhân?”

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào Thịnh Đằng Vi, trong đáy mắt tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy. Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng, khiến cô không cách nào phớt lờ, cũng chẳng thể né tránh. 

Đặc biệt, trên người anh tỏa ra một luồng hormone mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi miên man suy nghĩ.

Thịnh Đằng Vi nhìn thẳng vào anh trong vài giây, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại trên quầy bar xem giờ: "Không còn sớm nữa, chúng ta nên về rồi."

Nói xong, cô nghiêng người, khẽ đánh thức Lê Sanh, người đã ngủ gục trên quầy bar từ lâu.

Sau khi gọi vài lần, Lê Sanh mới mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn, “Phải đi về sao?”

Thịnh Đằng Vi gật đầu, bước xuống khỏi ghế cao, Lê sanh cũng theo đó đứng dậy.

Ngay khoảnh khắc Thịnh Đằng Vi chuẩn bị kéo khóa túi xách ra, Trì Hoài Dã vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay cô.

"Đêm nay để tôi mời, coi như kết giao bằng hữu."

Bàn tay anh không dừng lại quá lâu trên mu bàn tay Thịnh Đằng Vi, nhưng vừa dứt lời, anh cũng chậm rãi thu tay về.

Không cho cô có cơ hội từ chối, Trì Hoài Dã liền đứng dậy, dặn dò vài câu với nhân viên quầy bar, rồi sải bước về phía Chu Thanh, người vẫn đang ngồi ở góc bên kia quan sát.

Tim Thịnh Đằng Vi khẽ lỡ một nhịp, nhưng trên mặt vẫn không hề gợn sóng, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Trì Hoài Dã rời đi.

Thấy Trì Hoài Dã đến gần, Chu Thanh lập tức trêu chọc với vẻ hóng chuyện: "Không phải nói không có hứng thú sao? Vậy mà ngồi đó tán gẫu với người ta lâu như vậy, chẳng lẽ động lòng rồi?" 

Trì Hoài Dã cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế bên cạnh Chu Thanh, vỗ nhẹ lên vai anh ta, không buồn đáp lời mà chỉ thản nhiên ném lại một câu: "Đi đây."

Chu Thanh: "……"

Trì Hoài Dã vẫn luôn như vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng bao giờ báo trước. Chính điểm này thật sự khiến Chu Thanh phát điên. 

*

Thời tiết tháng chín ở Yên Thành chẳng khác nào tâm trạng của một nữ nhân, thay đổi thất thường, không hề báo trước. 

Thịnh Đằng Vi và Lê Sanh bước ra khỏi quán bar, bên ngoài trời đã đổ mưa. Trên đường, thỉnh thoảng có người đi qua với chiếc ô trên tay. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh phả vào những vị khách đứng trước cửa quán bar.

Lê Sanh rùng mình vì lạnh, không nhịn được lẩm bẩm: "Thật phiền cái thời tiết này của Yên Thành, luôn thay đổi thất thường."

Thịnh Đằng Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời, kéo cô nàng về sau một bước, rồi cúi xuống nhìn vào ứng dụng đặt xe trên điện thoại: “Tớ đoán đặt xe bây giờ chắc phải chờ lâu lắm.”

Mỗi khi trời mưa, gọi xe lúc nào cũng phải chờ rất lâu.

Đợi năm phút, nhìn từng người một lần lượt lên xe rời đi, Thịnh Đằng Vi bắt đầu cân nhắc có nên hủy đơn đặt xe rồi gọi lại không.

Khi cô còn đang do dự, một chiếc Wrangler màu đen bất ngờ dừng lại trước cửa quán bar.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt rõ ràng của Trì Hoài Dã lập tức lọt vào tầm mắt mọi người. Ngay sau đó, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Đằng Vi và Lê Sanh: “Tôi chở các cô về một đoạn đường?” 

Thịnh Đằng Vi vừa định mở miệng từ chối thì Lê Sanh đã nhanh hơn một bước: "Cảm ơn nhé, vậy bọn tôi làm phiền anh rồi."

Có một soái ca đẹp trai thế này chủ động muốn đưa các cô về, còn ra vẻ gì nữa, cứ lên xe rồi nói tiếp.

“Đi thôi, cậu hủy đơn đặt xe đi.” Lê Sanh kéo cánh tay Thịnh Đằng Vi, bước nhanh về phía xe của Trì Hoài Dã.

Khoảng cách từ bậc thềm cửa đến xe không quá xa, nhưng hai người vẫn bị mưa làm ướt đôi chút.

Sau khi cửa xe đóng lại, Thịnh Đằng Vi khẽ nói lời cảm ơn với Trì Hoài Dã phía trước, rồi lấy điện thoại ra hủy đơn đặt xe trên ứng dụng. 

Trì Hoài Dã nhìn Thịnh Đằng Vi xuyên qua gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ cong lên như có như không. Anh đưa tay bật điều hòa, để hơi ấm lan tỏa trong xe.

"Hai người ở đâu?"

Lê Sanh đáp: "Khang Tân Lộ, khu biệt thự Hương Chương Uyển."

Trì Hoài Dã hỏi lại: "Cả hai đều ở đó?"

Thịnh Đằng Vi lên tiếng: "Không, tôi ở đường Cư Viên."

Trì Hoài Dã lại liếc mắt nhìn cô qua gương, giọng nói trầm ấm: "Vậy đi Khang Tân Lộ trước, chỗ đó gần hơn."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Trì Hoài Dã khởi động xe. Chiếc Wrangler chậm rãi lăn bánh rời khỏi quán bar, hòa vào tuyến đường chính của thành phố, tốc độ dần dần tăng lên.

Bên trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh tí tách của những hạt mưa rơi trên cửa kính. Lê Sanh tựa vào người Thịnh Đằng Vi, nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi.

Thịnh Đằng Vi khoanh tay ngồi im, ánh mắt dừng trên gương chiếu hậu phía trước. Đôi mắt đào hoa của người đàn ông kia chuyên chú nhìn con đường phía trước, thỉnh thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu hai bên.

Thịnh Đằng Vi không thể không thừa nhận, người đàn ông này có đôi mắt rất hấp dẫn. Ánh mắt ấy chăm chú nhìn làm nhịp tim của cô đập liên hồi.

Đây là một người đàn ông nguy hiểm.

Khi Thịnh Đằng Vi đang mải mê ngắm nhìn, đôi mắt kia bỗng nhiên hướng về phía cô. Ánh mắt chạm nhau, Thịnh Đằng Vi cố tỏ ra bình tĩnh, nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Hoài Dã khẽ nhếch môi, tùy ý chạm vào màn hình để tắt đi bản tin âm nhạc đang phát, sau đó tiếp tục tập trung lái xe.

Mãi cho đến khi đến khu biệt thự Hương Chương Uyển, đưa Lê Sanh đến trước cửa nhà, bầu không khí trầm mặc trong xe mới bị phá vỡ.

Trước khi xuống xe, Lê Sanh một lần nữa cảm ơn Trì Hoài Dã, còn dặn dò anh nhất định phải đưa Thịnh Đằng Vi về nhà an toàn. Trì Hoài Dã mỉm cười đồng ý.

Chiếc xe một lần nữa khởi động, chạy thêm một đoạn, Trì Hoài Dã dần giảm tốc độ. Anh lại nhìn Thịnh Đằng Vi qua gương chiếu hậu, thấy cô vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Dọc đường đi đã nhìn lâu như vậy rồi, xem đủ chưa?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play