Chu Thanh giơ tay gãi gãi lỗ tai, có chút không thể tin được, “Tôi thề, nghe được những lời này từ miệng cậu thật không dễ dàng.”

“Sao nào, muốn qua đó trò chuyện một chút không?”

Trì Hoài Dã khẽ gõ ngón tay lên quầy bar, khóe môi mang theo ý cười không rõ, “Cậu muốn tán tỉnh, đừng kéo tôi vào.”

Chu Thanh tuy rằng cũng coi là một soái ca, nhưng anh ta biết rõ bản thân mình ở mức nào, rót thêm chút rượu vào ly, lắc nhẹ vài vòng rồi nói, “Tôi mà đi một mình chắc chắn sẽ bị từ chối, cô gái đó quá mức lạnh lùng.”

Thoạt nhìn liền không ổn lắm.

Trì Hoài Dã nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống, không trả lời lời của Chu Thanh, mà từ ghế quầy bar đứng dậy, đi vào bên trong quầy.

Chu Thanh không hiểu chuyện gì xảy ra, sao tự nhiên lại rời đi?

Trì Hoài Dã đi đến trước quầy pha chế, tháo kính mắt xuống, để lộ hoàn toàn gương mặt vô cùng anh tuấn. Nốt ruồi nơi khóe mắt càng khiến anh thêm phần đặc biệt.

Người pha chế bên cạnh thấy Trì Hoài Dã bước vào liền lập tức gọi một tiếng: “Anh Dã.”

Trì Hoài Dã gật đầu, xắn tay áo lên, xoay người lấy một chiếc ly mới từ trên tủ phía sau.

Chu Thanh ngồi nhìn động tác của Trì Hoài Dã, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn tự mình pha rượu.

Dưới ánh đèn đan xen giữa màu đen và đỏ, Trì Hoài Dã thuần thục rót vào ly một lượng rượu Rum ngâm thạch trái cây, sau đó dùng thìa khuấy nhẹ vài lần. Tiếp theo, anh cho thêm vài viên đá vuông, rót một lượng Sprite vừa đủ cùng một chút đồ uống có axit lactic. 

Sau đó, dùng muỗng khuấy đều, cuối cùng thêm một lớp đá bào cùng thanh long ruột đỏ, điểm xuyết vài lá bạc hà ở miệng ly.

Một ly Cocktail đặc chế lập tức được hoàn thành.

Trì Hoài Dã đẩy ly rượu đến trước mặt người pha chế, ghé sát tai anh ta thì thầm vài câu, rồi xoay người bước ra ngoài quầy bar.

Chu Thanh nhất thời không đoán ra Trì Hoài Dã đang có ý định gì. Chỉ thấy người pha chế cầm ly Cocktail vừa pha xong, đặt trước mặt Thịnh Đằng Vi và nói:

“Thưa quý cô, đây là loại Cocktail mới do ông chủ của chúng tôi vừa nghiên cứu. Mời cô thử xem.”

Nghe thấy vậy, Thịnh Đằng Vi thu hồi ánh mắt từ sân khấu, cúi đầu nhìn ly cocktail màu thanh long trước mặt. 

Cô hơi nhướng mày, lười biếng chỉ vào mình: “Cho tôi sao?”

Người pha chế mỉm cười gật đầu, đồng thời giới thiệu: “Ly rượu này có tên là Fall in love at first sight.”

Thịnh Đằng Vi sửng sốt: “Fall in love at first sight? Ông chủ các anh muốn nói gì với tôi?”

Người pha chế lặp lại lời Trì Hoài Dã vừa dặn, mỉm cười đáp: “Không có ý gì đặc biệt cả, chỉ là thấy cô có duyên, nên mời cô là người đầu tiên thử loại cocktail mới này.” 

Lê Sanh gục xuống quầy bar, lười đến mức chẳng buồn ngẩng đầu nhìn, cơn buồn ngủ kéo đến nặng trĩu.

Thịnh Đằng Vi tùy tiện vén mái tóc xoăn dài ra sau, hỏi: “Vậy ông chủ của các anh đâu?”

Người pha chế quét mắt ra ngoài quầy bar, nhanh chóng bắt gặp bóng dáng cao lớn, nổi bật kia, liền chỉ về phía đó: “Ở đằng kia.”

Thịnh Đằng Vi nhìn theo ánh mắt của người pha chế, nhưng chỉ kịp thấy góc nghiêng của người đàn ông kia. Dù vậy, tỉ lệ dáng người của anh ta thực sự hoàn hảo.

Cô còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì người đàn ông đó đã rời khỏi quán bar.

Thịnh Đằng Vi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn người pha chế, nhướng mày nói: “Ông chủ các anh dáng người không tệ đấy.”

Người pha chế cười: “Đúng không? Cao 1m88, không phải tôi khoa trương đâu, ông chủ của chúng tôi thực sự có thể xem là chiêu bài của quán bar này. Một nửa lý do quán bar đông khách cũng là nhờ anh ấy đấy.”

Khóe môi Thịnh Đằng Vi hơi nhếch lên, cô hạ tầm mắt nhìn ly rượu trước mặt, trong mắt ánh lên một tia hứng thú.

Cô đưa tay cầm ly cocktail lên, đưa đến chóp mũi khẽ ngửi, rồi lẩm bẩm: “Ừm, đúng là không hề khoa trương.” 

Chu Thanh ngồi ở góc bên kia, không nhịn được cảm thán.

A Dã của bọn họ vẫn là A Dã, ngoài miệng thì nói không có hứng thú, nhưng sau lưng lại tự tay pha rượu cho người ta.

Lúc Thịnh Đằng Vi vừa đứng dậy chỉnh lại váy, cô đã thu hút sự chú ý của một người đàn ông có vẻ ngoài nhã nhặn. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô, lịch sự lên tiếng:

“Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời các bạn một ly rượu không?”

Ngay từ lúc Thịnh Đằng Vi và cô gái bên cạnh bước vào, anh ta đã bị cô thu hút, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô.

Bộ sườn xám không tay với thiết kế tinh tế ôm trọn đường cong mềm mại của cô, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ đến từng chi tiết.

Một tuyệt sắc giai nhân như vậy, có lẽ chẳng người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

Thịnh Đằng Vi ngước mắt, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh ta mặc sơ mi trắng kết hợp với quần tây, trông có vẻ lịch lãm, diện mạo cũng không tệ. Nhìn cách ăn mặc, có lẽ là một dân văn phòng tan làm rồi ghé quán bar để giải trí.

Thịnh Đằng Vi nở một nụ cười lễ phép nhưng đầy nghiêm túc, đáp lại: “Được thôi, anh mời chúng tôi Louis XIII chứ?”

Người đàn ông đó có vẻ sửng sốt, không nghĩ tới Thịnh Đằng Vi sẽ gọi loại rượu đắt tiền này, nhất thời anh ta không biết nên đáp lời như thế nào. 

Thịnh Đằng Vi cũng không nói chuyện, chỉ chậm rãi thưởng thức ly Fall in love at first sight. 

Trầm mặc khoảng mười giây, người đàn ông kia lấy điện thoại từ túi quần ra, đứng dậy giả vờ nghe máy rồi rời khỏi quầy bar.

Lê Sanh ghé vào quầy bar, liếc nhìn bóng lưng anh ta, bật cười: “Cậu cũng ghê thật đấy, vừa mở miệng đã bảo người ta mời Louis XIII.”

Thịnh Đằng Vi cười nhạt: “Chẳng lẽ cậu thật sự muốn uống với anh ta một ly à?”

Lê Sanh quay sang, thản nhiên đáp: “Không hề.”

Thịnh Đằng Vi khẽ nhướng mày, chỉ cười mà không nói. 

Dù sao thì một chai Rémy Martin Louis XIII cũng có giá 48.000 tệ, dân văn phòng bình thường mà mời ly đó chắc mất máu.

Trì Hoài Dã đứng bên ngoài nói chuyện điện thoại xong, sau đó lại đẩy cửa bước vào quán bar. Anh sải bước chậm rãi, hướng về phía bóng hình xinh đẹp bên quầy bar.

Khi băng qua đám đông, anh thu hút không ít ánh nhìn cả nam lẫn nữ.

Thịnh Đằng Vi không ngẩng đầu, nhưng qua khóe mắt, cô thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình. Cô nghĩ rằng lại có một gã đàn ông nào đó muốn bắt chuyện.

Trì Hoài Dã hơi nghiêng người, một chân gác lên thanh ngang, lười biếng tựa vào quầy bar. Tay trái chống cằm, đôi mắt đào hoa sâu thẳm trắng trợn mà táo bạo nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Thịnh Đằng Vi.

Chiếc mũi cao của cô đẹp một cách hoàn hảo, dù hơi cúi đầu nhưng đường nét hàm dưới sắc sảo vẫn rõ ràng. Mái tóc dài đen nhánh uốn xoăn tùy ý rối nhẹ trên bờ vai, cả người cô ngồi đó liền tự nhiên tỏa ra một bầu không khí quyến rũ.

Trong quán bar này, vẻ đẹp quyến rũ độc nhất của cô lại càng trở nên nổi bật.

Thịnh Đằng Vi bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm đến mức có chút không tự nhiên. Cô hơi nhíu mày, ngẩng đầu nghiêng người nhìn lại, vừa vặn chạm phải đôi mắt thâm thuý ấy.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Thịnh Đằng Vi hơi giật mình.

Mặc dù cô đã ra vào đủ kiểu nơi chốn, cũng gặp qua không ít kiểu đàn ông. Nhưng một người mà toàn thân đều toát ra khí thế xâm lược mạnh mẽ như người trước mặt này, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp.

Người đàn ông này thực sự quá xuất sắc.

Trì Hoài Dã ở khoảng cách gần càng nhìn rõ dung nhan của Thịnh Đằng Vi, khóe môi khẽ nhếch:

“Ly rượu mới pha chế, thấy thế nào?”

Vừa nói, anh vừa nâng tay phải, ra hiệu về phía ly cocktail còn đặt trên quầy bar.

Thịnh Đằng Vi thu lại cảm xúc, bình thản đáp: “Hương trái cây ngọt dịu, cảm giác tươi mát dễ chịu.”

Hai giây sau, cô lại bổ sung một câu: “Anh chính là ông chủ ‘cực phẩm’ của quán bar này?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play