"Thần Lục Tứ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương..."
Giọng nói quen thuộc kéo ta ra khỏi ký ức.
Lục Tứ vô cùng nghiêm chỉnh đi đến chỗ ngồi.
Chỉ là hiện tại hắn có vẻ ít nói hơn, không nói chuyện với ai, thỉnh thoảng chỉ nhấp một ngụm rượu trong chén.
Không biết hắn còn có thể nhận ra không, đó chính là rượu hoa lê do ta tự tay chế ra.
Quý phi thích náo nhiệt, nên tiệc đã chuẩn bị rất nhiều ca múa. Xong xuôi bữa tiệc, cũng là lúc cảm thấy hơi mỏi mệt, nhất là khi phải duy trì nụ cười xã giao tỏng suốt cả buổi lễ. Khi tiệc tàn, Lục Tứ đứng dậy, hành đại lễ với Bùi Dục Tu.
“Bệ hạ, thần muốn mang theo bình rượu này."
Bùi Dục Tu đang dìu Quý phi mang thai, không ngờ Lục Tứ lại hành đại lễ chỉi vì một bình rượu.
Hắn vốn tưởng Lục Tứ muốn gặp Lục Nguyên.
"Nếu Lục tiểu tướng quân thích, dọn hết rượu trong cung của ta đến đây cũng không vấn đề gì.”
"Lục tiểu tướng quân, đến Vị Ương cung thăm Hiền phi một chút đi, nàng hiện giờ mang thai, hẳn là rất nhớ người nhà."
Lục Tứ từ chối, "Có hoàng thượng chăm sóc, Hiền phi chắc chắn sẽ bình an, thần không quấy rầy nữa."
Ánh mắt Bùi Dục Tu lạnh lùng, nhìn Lục Tứ đang cúi đầu, một lúc lâu sau mới vung tay bảo hắn trở về sớm đi.
Sau khi Bùi Dục Tu rời đi, ta đứng cách hắn hai trượng.
"Lục tiểu tướng quân, đường tuyết trơn trượt, đi lại không dễ dàng, xin hãy cẩn thận."
Lục Tứ cười, nhẹ nhàng gật đầu, vung bình rượu trong tay lên, "Đa tạ."
Một lần nữa, hắn lại ẩn mình trong cơn gió tuyết.
7
Đêm giao thừa, trong cung cũng vì sở thích của quý phi mà khắp nơi giăng đèn kết hoa. Quý phi nói, bình thường người dân đón Tết đều treo đèn lồng, dán câu đối đỏ trong nhà, như thế mới có cảm giác gia đình.
Bùi Dục Tu vốn chiều chuộng nàng, thêm việc nàng đang mang thai, tự nhiên mọi chuyện đều thuận theo ý nàng. Vì vậy, hoàng cung Đại Thịnh này thật sự giống như đang đón Tết.
Ta hiếm khi được rảnh rỗi, có thể chậm rãi bước đi trên nền tuyết.
Thải Thanh đỡ ta, chưa đi được bao lâu thì tuyết đã phủ đầy đầu một màu trắng xóa.
"Nương nương, đây có phải chính là câu thơ: ‘Ngày nào còn cùng dầm tuyết, đời này cũng coi như bạc đầu cùng nhau.’"
Nhưng sau câu này còn có hai câu nữa:
"Bạc đầu nếu tuyết thay thế được, cõi đời đâu còn người đau thương. Khi này nếu quân ở cạnh bên, cần chi dầm tuyết để bạc đầu."
Đó là Lục Tứ kể cho ta nghe.
Năm ấy tuyết rơi rất lớn, hắn kéo ta nô đùa trên tuyết.
Không cẩn thận đụng vào cây lê trong sân, từng mảng tuyết nhỏ rơi xuống đầy trên đầu chúng ta.
Ta đỏ mặt, "A Tứ, đây có phải chính là câu thơ: ‘Ngày nào còn cùng dầm tuyết, đời này cũng coi như bạc đầu cùng nhau.’"
Lục Tứ lắc đầu, kéo ta ra khỏi tuyết, lại phủi sạch tuyết trên người ta, cởi áo choàng lớn của mình khoác lên người ta.
"Nhĩ Nhĩ, câu sau nói về tình nhân không thể thành đôi, nên ta không thích bài thơ này."
Ta suy nghĩ gật đầu, theo hắn ngồi lên xích đu.
Hắn nói, "Nhĩ Nhĩ, ta có một bất ngờ dành cho nàng."
Lời vừa dứt, bầu trời đêm mờ tối chợt bừng sáng bởi một chùm pháo hoa. Trong khoảnh khắc ấy, pháo hoa rực rỡ lan tỏa, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
"Thích không?" Giọng Lục Tứ lúc này đặc biệt dịu dàng.
Ta ngớ người một lúc rồi gật đầu, "Thích."
Lục Tứ ghé sát lại gần ta, "Vậy còn ta thì sao?"
Ta nói, "Lục Tứ, chúc chàng bình an qua từng năm tháng."
Khi đó ta không dám nói với hắn rằng, ta cũng thích hắn.
Một tiếng nổ vang trời, ta lại nhìn thấy pháo hoa. Xa tận ngoài cửa cung, từng chùm lại từng chùm nối tiếp nhau, từ bầu trời đêm rơi thẳng xuống lòng ta.
Thải Thanh không nhịn được mà cảm thán, "Thật đẹp... đẹp như pháo hoa năm năm trước vậy."
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tia sáng cuối cùng lướt qua, không còn gì sót lại.
"Pháo hoa rất đẹp, chỉ tiếc là không giữ được."
Không biết vì sao, con đường trở về Phượng Nghi Cung lại trở nên dài lạ thường, như thể đi mãi cũng không đi được đến cuối con đường.
Thải Thanh khuyên ta, "Nương nương, mùa đông gió lớn, vẫn nên về sớm một chút."
Về sao? Nhưng Phượng Nghi Cung lạnh lẽo ấy không phải là nhà của ta.
Nếu là năm năm trước, ta nhất định sẽ sầu xuân bi thu, khóc lóc làm ầm lên. Vì khi đó ta là nữ nhi của Giang gia, là bảo bối trong tay Lục Tứ. Nhưng giờ không phải như vậy nữa, ta đã là hoàng hậu của Đại Thịnh, ngay cả quyền khóc lóc cũng không còn.
Khi ta trở lại Phượng Nghi Cung, Thục phi đã chờ đợi ở đó, ánh mắt nàng khiến ta biết rằng chuyện không đơn giản.
"Nương nương, người có nhìn thấy pháo hoa không? Vào cung hai năm, đây là lần đầu tiên thấy một màn pháo hoa lớn như vậy."
Ta gật đầu, cùng Thục phi ngồi xuống.
"Rất đẹp. Hiền phi có nhìn thấy không?"
Lục Nguyên kéo ra một nụ cười, "Ý tốt của nương nương, ta hiểu."
"Hoàng thượng kiêng dè Lục gia, đại ca không đến thăm ta là tốt nhất. Nếu không lại mang tội danh tiền triều hậu cung lén lút cấu kết thì không hay."
Đã sắp làm mẹ rồi, nàng quả thực trưởng thành hơn rất nhiều.
Chỉ là Đức phi vốn hay nói nhiều lại thường biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nay lại trầm mặc không nói, chỉ một mực uống hết chén rượu này đến chén khác.
Thục phi nhẹ nhàng nói vào tai ta, "Hôm nay trên triều nói về tiểu quận chúa của phủ Vinh Thân Vương sắp thành thân, gả cho Thái Thường Tự Khanh."
"Chính là người mà Anh Thời thích."
Đêm đó, Đức phi uống rất nhiều rượu đến mức say khướt.
"Là ta có lỗi với hắn, hắn sắp thành thân, ta không nên buồn... Nhưng vì sao... vì sao ta chỉ có thể vào cung?"
"Ta sẽ chúc phúc hắn... chúc hắn bình an thuận lợi... con cháu đầy đàn..."
"Bùi Dục Tu, ta hận ngươi..."
Thục phi vội lấy tay che miệng Đức phi, "Nương nương, Anh Thời uống say, nói năng lung tung thôi."
Thải Thanh lập tức bưng lên một bát trà giải rượu, dỗ dành Đức phi uống cạn.
Khó khăn lắm mới khiến Đức phi bình tĩnh lại, Thục phi cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Nơi cung cấm này, muốn giam chết tất cả chúng ta."
"Mười trượng cung tường quá cao, thấy được pháo hoa bừng sáng, nhưng không thấy được người bắn pháo hoa."
Hiền phi vuốt ve cái bụng nhô cao, "Nương nương nói đúng, có một đứa con vẫn tốt hơn."
"Về sau, những ngày tháng cô quạnh còn lại cũng có một chỗ dựa, là niềm an ủi duy nhất."
Đúng vậy, những ngày tháng còn lại không thể chỉ nhìn một lần mà thấy hết tất thảy. Ngày tháng vẫn phải tiếp tục, chỉ cần gắng gượng qua ngày này, rồi lại gắng gượng qua ngày khác.
Chỉ cần vượt qua được là tốt rồi.
Đêm giao thừa năm nay, dường như không ai vui vẻ, mỗi người đều đắm chìm trong nỗi đau của riêng mình.