8
Có lẽ vì trước đây Quý phi ngã xuống nước dẫn đến sảy thai nên lần mang thai này cũng không mấy ổn định.
Bùi Dục Tu ra lệnh cho tất cả các thái y luôn sẵn sàng chờ lệnh, sợ quý phi gặp điều gì bất trắc..
Hậu cung nhiều chuyện, tiền triều cũng chẳng yên bình.
Việt quốc lại khơi mào chiến tranh với Đại Thịnh.
Quân đội Lục gia lại lên đường ra chiến trường.
Cùng tin tức này đến, là nước mắt của Hiền phi.
Đây là lần đầu tiên nàng khóc sau khi nghe những lời của Bùi Dục Tu.
"Nương nương, ta gặp ác mộng..."
"Ta mơ thấy cha và huynh ta đều chết trên chiến trường, họ không trở về nữa... Hu hu hu..."
"Nhĩ Nhĩ tỷ tỷ, ta sợ lắm..."
Trong lòng ta cũng dâng lên cảm giác bất an này, như thể bức tượng sứ thanh hoa bị vỡ kia là một điềm báo không lành.
Ta trấn an Lục Nguyên, "Đừng sợ, không có việc gì đâu."
"Lục tướng quân đã từng chinh chiến trăm trận trăm thắng, nhất định sẽ chiến thắng trở về thôi."
"Nguyên Nguyên, dưỡng thai cho tốt, bình an sinh hạ đứa trẻ, đó cũng chính là bùa hộ mệnh của ngươi, có biết không?"
Lục Nguyên vừa khóc vừa gật đầu. Sau khi dỗ nàng ngủ, Thải Thanh giúp ta xoa dịu cơn đau đầu.
"Hiền phi còn trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, non nớt chưa hiểu chuyện nên mới bị một cơn ác mộng dọa cho sợ hãi. Nương nương yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Ngước nhìn qua những mầm hoa lê mới mọc ở cổng cung, bên đó là chiến trường, nơi Lục Tứ đang chiến đấu.
Nhưng cách xa mười vạn tám ngàn dặm, ta không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Trong lòng luôn cảm thấy bất an, ta đặt một pho tượng Phật trong Phượng Nghi Cung, ngày ngày thắp hương cầu khấn, chỉ mong A Tứ của ta bình an trở về.
Nơi đó chiến tranh khốc liệt, nơi này Hiền phi lo nghĩ quá độ dẫn đến sinh non. Ta cùng Đức phi và Thục phi quỳ trước tượng Phật cầu xin thần Phật phù hộ. Từ sáng đến đêm, từng tiếng thét đau đớn vang lên không ngừng nghỉ.
Bà đỡ nói là khó sinh, cần được thái y châm cứu. Nhưng thái y lại đang túc trực tại Kiêm Gia cung. Khi ta đến, Bùi Dục Tu đang dỗ dành Lý Ương Ương ăn táo ngào đường.
"Hoàng thượng, Hiền phi sắp sinh, nàng khó sinh, thần thiếp đặc biệt đến thỉnh thái y."
Bùi Dục Tu nhíu mày, nhưng vẫn không nói lời nào.
Ta kiềm nén cơn giận trong lòng, nói: "Hoàng thượng, cha và huynh của Hiền phi hiện đang ở chiến trường, nếu Hiền phi có bất trắc, chỉ e sẽ làm lung lay quân tâm."
Ý nói rõ, nếu Hiền phi chết khi sinh nở, liệu cha con Lục gia có còn xông pha chiến đấu vì ngài nữa không?
Cuối cùng, Bùi Dục Tu cũng đồng ý.
Hai thái y theo ta chạy vào Cung Vị Ương.
Có lẽ thần Phật đã nghe thấy lời cầu xin của chúng cuối cùng thì Lục Nguyên cũng thuận lợi sinh ra đứa bé.
Mặt mày Lục Nguyên tái nhợt, giọng nói đã khàn đặc nhưng vẫn cố gắng nhìn đứa bé được trao vào tay ta,
"Nương nương, người nhìn xem... Người nhìn xem…"
Ta nhìn, "Là một hoàng tử."
Lục Nguyên không biết nên vui hay nên buồn, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cửa cung, ánh trăng tròn in lên đôi mắt đầy lo lắng của nàng.
Hoàng tử đã đầy tháng, nhưng Bùi Dục Tu vẫn chưa đặt tên cho đứa bé. Ta biết hắn đang chờ, chờ đợi đứa trẻ trong bụng của Lý Ương Ương ra đời. Điều hắn muốn, là đứa con của Lý Ương Ương.
Hiền phi cũng không tranh cãi với Bùi Dục Tu, tự mình tổ chức tiệc đầy tháng, chỉ mời ba người chúng ta.
Trong bữa tiệc, Thục phi bế đứa bé không rời tay, "Sao trên đời lại có đứa trẻ dễ thương như vậy."
"Người ta nói cháu trai thường giống cậu, nhìn xem, thật giống Tiểu tướng quân của Lục gia."
Vừa nói, nàng vừa đưa đứa trẻ cho ta bế. Quả thật rất giống, từ đôi lông mày đến sống mũi, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy sáng ngời trong trẻo như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao, giống hệt đôi mắt của Lục Tứ.
"Niệm Niệm rất ngoan, không giống a huynh chút nào."
Hiền phi nhìn đứa trẻ, nở nụ cười dịu dàng đầy yêu thương. Niệm Niệm là nhũ danh nàng đặt cho đứa bé, như thể nàng đang nhớ nhung cha và a huynh của mình.
Đức phi ho khan vài tiếng, "Đáng tiếc cả đời này ta không thể có con."
Từ sau đêm giao thừa, Đức phi đã đổ bệnh, uống thuốc liên tục nhưng vẫn không có tiến triển. Thục phi nói, Đức phi vì nghĩ về Thái Thường Tự Khanh, yêu mà không được nên mới tích tụ thành bệnh.
Dù đã sang hè, cung nữ vẫn phải khoác thêm áo cho nàng.
Hiền phi mỉm cười, ôm Niệm Niệm từ tay ta rồi trao cho Đức phi, "Niệm Niệm cũng là con của tất cả chúng ta."
"Không có phụ thân, nhưng có tới bốn mẫu thân, chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?"
Đức phi bế lấy đứa trẻ trong tay, cười không ngậm miệng được, "Được, sau này ta cũng là mẫu thân của Nghiệm Nghiệm."
Ngày Lý Ương Ương sinh con, trời đổ cơn mưa lớn. Tiếng kêu gào đau đớn chẳng kém gì hôm Hiền phi sinh nở.
Từng chậu máu được đưa ra, thái y đổi người hết lượt này đến lượt khác.
Mỗi thái y bước ra đều thở dài tiếc nuối xen lẫn lo lắng. Lại là khó sinh, nhưng thân thể Lý Ương Ương vốn đã bị tổn thương, cuối cùng chỉ sinh ra một bào thai chết. Nàng lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bùi Dục Tu canh giữ bên giường Lý Ương Ương suốt một đêm, không quên ra lệnh điều tra kỹ lưỡng xem ai trong Kiêm Gia cung là người đã hạ độc thủ với Lý Ương Ương.
Ta quỳ trước mặt hắn, chịu đựng cơn thịnh nộ của bậc quân vương.
"Ngươi làm hoàng hậu kiểu gì? Đến cả việc quý phi bị hạ độc cũng không biết, giữ ngươi lại thì có ích gì đây?"
Mảnh vỡ từ chiếc bình sứ bị ném xuống, bắn ra làm xước một đường trên mu bàn tay ta. Rất nhanh, kẻ hạ độc đã bị đưa lên, là một cung nữ trong Kiêm Gia cung. Sau khi hỏi rõ nguyên do, hắn lập tức ra lệnh xử tử cung nữ kia.
Ta sắp xếp hậu sự cho cung nữ ấy. Thục phi đứng cạnh ta thở dài, "Hoàng đế dồn tất cả yêu thương cho quý phi, nhưng người chịu khổ lại là những cung nữ, thái giám nhỏ bé."
"Bùi Dục Tu đang tạo nghiệp."
Chỉ vì Lý Ương Ương bỗng nổi hứng muốn bắt đom đóm, Bùi Dục Tu liền ra lệnh cho cung nữ, thái giám lên núi bắt về. Ngày đó, một tiểu cung nữ đã trượt chân rơi xuống vách núi. Người ấy chính là muội muội của cung nữ bị xử tử.