5.
Ngày hôm sau, Đức phi và Thục phi đến Phượng Nghi cung như thường lệ.
Đức phi khẽ bĩu môi, vừa uống cháo tổ yến vừa nói:
"Tối qua, tên cẩu Hoàng đế ấy lại đến cung của ta."
Thục phi ngẩn người, "Tối qua, hắn cũng đến cung của ta."
"Ta nói, ta đến nguyệt sự không tiện hầu hạ."
Đức phi vỗ bàn đứng dậy, “Khó trách, lời đầu tiên hắn nói khi bước vào là Hoàng hậu và Thục phi đều nói đến nguyệt sự, nàng đừng nói nàng cũng như vậy."
Thải Thanh che miệng cười thầm, "Vậy Đức phi nương nương giải quyết thế nào?"
"Ta nói, khi còn nhỏ cưỡi ngựa bị thương, không thể mang thai." Đức phi đắc ý hếch mặt lên trời..
Đức phi lại bỗng nhiên im lặng.
"Các ngươi nói, tên cẩu Hoàng đế ấy tối qua đã ngủ ở đâu?"
Chiếc bàn vuông vức giờ thiếu đi một người.
Thục phi thở dài, "Nương nương, người nên khuyên nàng ấy một chút."
Ta cười nhẹ đáp, "Trái tim thiếu nữ, sao có thể khuyên bảo được?"
Đức phi gật đầu hiểu rõ, "Cũng đúng, không thể không nói tên cẩu Hoàng đế ấy thật sự có diện mạo đẹp đẽ."
Cùng với vẻ cao quý lẫn kiêu ngạo bẩm sinh, dễ dàng khiến những tiểu nữ ngây thơ động lòng.
Trong lúc nói chuyện, Hiền phi bước vào. Trên mặt nàng là vẻ e thẹn của nữ tử mới nếm trải chuyện đời.
Đức phi và Thục phi nhìn thấy nàng như vậy, những lời muốn khuyên cũng đều nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng nàng không vui được bao lâu đã lại khóc sưng mắt, như ngày mới vào cung, sưng đỏ như quả hạch đào.
Hiền phi vùi đầu vào bàn nức nở.
"Ta đã hai tháng không gặp Hoàng thượng rồi..."
"Đêm qua hắn rõ ràng nói rất thích ta..."
Đức phi tức giận nhưng vẫn kiềm chế, nhẹ nhàng an ủi nàng.
"Muội muội ngoan, đừng vì loại người đó mà đau buồn, lời nói của nam nhân là không đáng tin nhất."
Thục phi cũng hiếm khi mở lời, "Đúng vậy, tên Bùi Dục Tu kia thực sự không xứng, sao phải vì hắn mà đau lòng?"
Chỉ có ta trực tiếp đánh vỡ hy vọng cuối cùng của nàng, "Như ngươi đã biết, Bùi Dục Tu chỉ thật lòng đối đãi với Lý Ương Ương, cứ một mực như con thiêu thân lao vào hố lửa còn có thể trách được ai?"
Nói xong, Hiền phi càng khóc lớn hơn.
Chưa kịp nói gì thêm, nàng lại nôn mửa.
Thục phi nhíu mày, "Không phải... có thai rồi chứ?"
Thải Thanh lập tức đi mời thái y, quả nhiên nàng đã mang thai hai tháng.
Đây đáng lẽ phải là chuyện vui mừng.
Chỉ tiếc rằng Kiêm Gia Cung cung lại ầm ĩ vang trời.
"Bùi Dục Tu, chàng là đồ khốn! Hèn gì hai tháng nay chàng ngày nào cũng dỗ dành ta, thì ra là lén làm chuyện như vậy!"
"Chàng cút ra ngoài! Cút ra khỏi Kiêm Gia cung, ta không bao giờ muốn thấy chàng nữa!"
Bùi Dục Tu nghe những lời mắng mỏ từ Lý Ương Ương mà chỉ cúi đầu không nói, chờ trong phòng im lặng mới nhẹ nhàng an ủi nàng.
"Là ta không tốt, là ta không nên cãi nhau với nàng mà đi uống rượu..."
"Ương Ương... Ta làm vậy là vì dòng dõi Hoàng gia... Ta với nàng ta không có chút tình cảm nào..."
"Nàng đừng giận nữa, có được không?"
Sau đó là cảnh Bùi Dục Tu bị Lý Ương Ương đẩy ra ngoài, tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng "rầm” không chút do dự mà đóng cửa lại.
Hình như lại đến không đúng lúc rồi.
Ta nhìn sang bên cạnh, thấy Lục Nguyên đang ẩn nhẫn rơi lệ, không khỏi cảm thấy xót xa.
Tiểu nữ nhỏ tuổi bị Bùi Dục Tu lừa gạt, giờ đang lúc mang thai lại nghe được từ chính miệng người mình yêu thương nói những lời này, làm sao không đau lòng được đây?
Ta nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, "Nguyên Nguyên, có một đứa trẻ cũng không tồi."
Thật sự, theo ta thấy sự sủng ái của Đế vương cũng không quan trọng bằng việc có một đứa bé.
Lục Nguyên nhìn Bùi Dục Tu đang đứng trước cửa Kiêm Gia cung thẫn thờ một hồi lâu.
Không biết nàng có nghe vào những lời ta nói hay không.
6.
Đêm đó là đợt tuyết đầu tiên của năm nay. Không lớn, nhẹ nhàng rơi, chỉ là trên mái hiên và cây lê phủ một lớp mỏng tuyết trắng mỏng mịn.
Bùi Dục Tu đội tuyết mà tới, nhìn qua ta còn hốt hoảng tưởng đâu thấy lại người xưa.
Có lẽ vì hắn vừa cãi nhau với Lý Ương Ương, sắc mặt không được tốt, cũng không muốn nói chuyện xã giao với ta.
"Hoàng hậu, nàng nghĩ Hiền phi mang thai là Thái tử hay Công chúa?"
Thái tử? Hỏi câu này ta làm sao dám tiếp lời đây?
"Thái tử hay Công chúa đều là huyết mạch của bệ hạ."
Bùi Dục Tu híp mắt nhìn ta.
"Thế sao... cũng không chỉ là huyết mạch của trẫm..."
Lại là một khoảng lặng im.
"Hoàng hậu, hãy chăm sóc tốt cho Hiền phi, giúp nàng bình an hạ sinh đứa bé."
Ta đứng dậy tiễn hắn, "Thần thiếp tuân theo mệnh lệnh."
Thải Thanh đỡ ta ngồi xuống sau đó ra ngoài đóng cửa lại.
"Nương nương, ý của hoàng thượng là..." Cải Thanh không dám nói tiếp, vì lời nói ra quá đại nghịch bất đạo.
Ta uống một ngụm trà nóng, "Không sao đâu, hắn tự khắc sẽ suy xét, rốt cuộc là muốn một vị hoàng tử mang huyết mạch của Lục gia, hay là chấp nhận nguy cơ không có người kế thừa."
Rõ ràng, hắn chọn phương án đầu tiên. Dù sao, hắn đã giữ lời hứa với Quý phi, sẽ không dễ dàng sủng hạnh các phi tần khác.
Hiền phi không còn khóc lóc nữa mà chỉ tập trung dưỡng thai.
Thục phi khéo tay, làm rất nhiều bộ đồ nhỏ xinh cho đứa bé còn chưa ra đời.
Đức phi không nhịn được mà cười Thục phi quá cẩn thận, "Sao lại toàn màu xanh lơ và hồng nhạt vậy?"
"Dù làm màu vàng hay màu lam cũng được mà."
Thục phi nhìn sang ta, nhẹ nhàng nói, "Vị ở Kiêm Gia cung kia, có tin vui rồi."
Đức phi giật mình, "Không phải nói không thể mang thai sao?"
"Không ngờ từ sau khi lần cãi vã đó, hai người lại càng ân ái, hóa ra là như vậy."
Nói rồi bọn họ nhìn về phía Hiền phi. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng xoa bụng, ôm chiếc mũ đầu hổ do Thục phi làm, không thể rời tay.
Thấy nàng không để ý, Thục phi mới tiếp tục nói, "Chỉ là nói khó có thai thôi, được hoàng thượng sủng ái, thì chắc chắn sẽ có cơ hội."
Ta đặt cây bút trong tay xuống, đã chuẩn bị xong kế hoạch cho tiệc đón Tết.
"Hoàng thượng muốn mừng Quý phi mang thai, đặc biệt phân phó ta chuẩn bị cung yến đón giao thừa."
Sự yêu thương của Bùi Dục Tu dành cho Lý Ương Ương không phải là chuyện bí mật gì, hiện giờ hắn lại càng thể hiện rõ ràng hơn.
Phải biết rằng, Hiền phi mang thai nhưng không có được đặc ân gì, ngay cả Lục phu nhân cũng không thể vào cung thăm nàng, huống chi là tổ chức một bữa tiệc long trọng để chúc mừng.
Tiệc đón giao thừa hôm ấy rất náo nhiệt, quan lại tụ tập uống rượu, trò chuyện sôi nổi.
Ở trong bừa tiệc ấy, ta cũng nhìn thấy người mà mình vẫn hằng nhớ nhung. Vẫn là chiếc áo choàng đen, đầu đội tuyết, đứng trước mặt ta trong ánh sáng ngược.
Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, hắn cũng mặc như vậy.
"Ngươi là tiểu cô nương nhà ai? Sao lại ra ngoài trong ngày tuyết rơi thế này? Gia đình ngươi đâu?"
Lúc đó ta đang trên đường ra ngoài dâng hương, đột nhiên gặp phải cướp, lúc hoảng loạn bị lạc mất gia đình.
Ta trốn sau xe ngựa, nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng đánh nhau, tiếng hô hào hân hoan trong chiến thắng.
Ta run rẩy không dám ló đầu, cho đến khi hắn cưỡi ngựa trắng xuất hiện trước mặt ta.
"Ngươi là tiểu cô nương nhà ai?"
Thấy ta không trả lời, hắn lấy ra một chiếc lệnh bài, trên đó khắc rõ chữ "Lục."
Lục gia quân, một thế lực khiến dân chúng Đại Thịnh yên tâm không chút nghi ngờ.
Ta run rẩy đứng dậy, "Ta là Giang Lê Nhĩ, phụ thân ta là Giang Thừa Tướng."
Không biết vì sao, lúc đó ta chỉ muốn hắn biết tên mình.
Thiếu niên gật đầu, vươn tay về phía ta, "Lên đi, ta đưa ngươi về nhà."
Nam nữ khác biệt là điều ta đã được học từ bé, nhưng lúc ấy là lần đầu tiên ta có suy nghĩ không để ý đến quy củ này, thực sự đã vươn tay về phía trước.
Hắn che chở ta ở trước ngực, dùng áo choàng lớn quấn lấy để ta không bị tuyết dính vào dù chỉ một chút.
Chiếc áo choàng ấy, là chiếc ấm áp nhất ta từng mặc.
Khi đến cổng thành, hắn đưa ta xuống ngựa, "Giang tiểu thư, đường núi tuyết khó đi, chỉ đành xin lỗi phải cùng ngươi cưỡi chung ngựa một đoạn đường, bây giờ gần đến cổng thành rồi, ngươi ngồi xe ngựa rồi vào thành đi."
Ta hỏi hắn, "Ngài tên gì? Ta muốn cảm ơn ngài."
Thiếu niên lại cười, "Lục Tứ."
Nói xong, hắn cưỡi ngựa trắng, đạp tuyết trắng mà đi.