Việc nước đã đủ khiến hắn phiền não, người thương lại không biết thông cảm mà còn nổi giận vu vơ, Bùi Dục Tu trong cơn tức giận đã nói ra những lời khó nghe:
"Ương Ương, nàng vốn dĩ xuất thân từ nhà nông, trước đây ăn cháo cũng có thể qua ngày, giờ không ăn nho là không chịu nổi sao? Là trẫm quá nuông chiều nàng mới khiến nàng sinh ra tính tình như vậy!"
Lý Ương Ương không thể tin nổi, nhìn hắn rất lâu, sau đó tức giận bỏ chạy rồi nhảy xuống hồ sen.
Tiết đầu thu, nước trong hồ lạnh buốt thấu xương.
Bùi Dục Tu đích thân nhảy xuống cứu nàng lên.
Khi ta nhận được tin, vừa đến nơi thì nghe thái y bẩm báo:
"Hoàng thượng, Quý phi nương nương đã bị sảy thai..."
"Thêm vào đó còn bị hàn khí xâm nhập, e rằng sau này… khó lòng mang thai được nữa…"
Ngay sau đó là tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát, kèm theo tiếng gầm lên giận dữ của Bùi Dục Tu:
"Nếu không chữa khỏi cho Quý phi, trẫm sẽ chôn cả Thái Y Viện theo nàng!"
Thái y quả thật là nghề nguy hiểm nhất trong Hoàng cung, nhất là khi gặp phải một vị Hoàng đế có người mình thương yêu như Bùi Dục Tu, chỉ cần một sơ suất một chút thôi là có thể trở thành vật chôn theo.
Cả căn phòng im phăng phắc, thái y không dám trả lời, Quý phi thì quay mặt đi, không thèm nhìn Bùi Dục Tu.
Chỉ còn lại ta đứng đó, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Cuối cùng, thái y phát hiện ra ta, một câu chào hỏi mới khiến Bùi Dục Tu nhìn qua.
Ta vốn là người biết nhìn thời thế, chỉ tiến lên trấn an quý phi vài câu, lại sắp xếp bổ sung thuốc bổ cho nàng rồi quay về Phượng Nghi cung.
Về đến nơi, Đức phi đang đếm lại đĩa trái cây chuẩn bị sẵn, ngay cả Thục phi cũng đặt sách xuống, ngóng chờ ta quay về. Thấy ta trở về, Đức phi vội kéo ta ngồi xuống, không quên đặt vào tay ta một nắm anh đào ướp lạnh.
"Nương nương, mau kể cho chúng ta nghe đi."
Biết các nàng ngồi chờ đợi chỉ vì chuyện này, ta liền kể lại toàn bộ những gì mình biết.
Sau đó là một trận thở dài thườn thượt..
Đức phi nói, không thể trách Quý phi, nữ nhân mang thai thường kén chọn.Thục phi nói, cũng không thể trách Hoàng đế, hắn không biết Quý phi mang thai, mà quốc sự lại đầy rẫy phiền toái lo nghĩ. Hiền phi nói, Hoàng thượng thật sự là người chung tình, còn đích thân nhảy xuống hồ sen cứu nàng.
Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của Hiền phi, ba người chúng ta lại liếc mắt nhìn nhau. Tiểu nữ thơ dại luôn mê mẩn những câu chuyện như vậy, vốn là điều tốt, nhưng ở đây thì không.
Thục phi lại cầm sách lên, thở dài:
"Người ta thường nói không có bức tường nào không lọt gió, không biết tường thành của Hoàng cung có đủ kín kẽ không."
Hiển nhiên, câu nói này không sai.
Ngay cả tường của Hoàng cung cũng không kín kẽ.
Chuyện Quý phi khó có thể sinh con vẫn bị lan truyền ra ngoài, bá quan triều đình dâng tấu trong buổi chầu sáng, khẩn cầu Hoàng thượng mau chóng có nhi tử nối dõi tông đường, sớm vì Hoàng gia khai chi tán diệp..
Bùi Dục Tu nổi trận lôi đình, tuyên bố sẽ cắt lưỡi kẻ tung tin đồn.
Lý Ương Ương lại khóc thêm vài lần, người càng trở nên yếu ớt. Hắn dỗ dành mãi không xong, chỉ có thể triệu ta đến Càn An cung.
"Hoàng hậu, chuyện này nàng thấy thế nào?"
Ta chỉ nhìn vào màu sơn trên móng tay của mình, khẽ đáp:
"Hoàng thượng, hậu cung không được can dự chuyện triều chính.”
“Nhưng thần thiếp nghĩ, sức khỏe của Quý phi điều dưỡng một thời gian sẽ tốt hơn thôi."
Bùi Dục Tu không vì lời nói của ta mà cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại chỉ thở dài.
"Hoàng hậu vào cung cũng gần hai năm rồi... quả thật là trẫm thiếu nợ nàng."
Ta không đáp, chỉ cười nhạt.
Không biết hắn nói thiếu nợ là vì điều gì.
Là ngang nhiên cướp đoạt, chia cắt tình nhân, hay là phong ta làm Hoàng hậu nhưng lại lạnh nhạt bỏ bê?
Một lần nữa, lại là cảnh hai người nhìn nhau trong im lặng.
Vốn dĩ ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, Bùi Dục Tu phải đến Phượng Nghi cung, nhưng lần nào cũng như vậy, hắn ngồi im lặng, còn ta thì xử lý việc hậu cung hoặc viết chữ, vẽ tranh.
Thỉnh thoảng hắn khen một câu: "Chữ của Hoàng hậu đẹp thật, tranh của Hoàng hậu giống y như thật."
Nhưng tuyệt nhiên không có cảnh ấm áp dưới ánh nến, chỉ là hai người đối mặt mà không nói gì. Sau này, hắn hầu như không đến nữa, ta cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Ngồi một lúc lâu, cung nữ bên cạnh Quý phi chạy đến.
"Hoàng thượng, nương nương... nàng ấy định tìm đến cái chết..."
Bùi Dục Tu hốt hoảng, vội vã rời đi. Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thải Thanh nhỏ giọng nói:
"Quý phi nương nương thật lớn gan, phi tần tự sát là tội lớn, thế mà nàng ấy cũng dám dùng để uy hiếp Hoàng thượng."
Nhìn bóng dáng vàng rực đã khuất xa, ta lắc đầu.
"Thải Thanh, e rằng ngày tháng sắp tới không còn yên ổn nữa rồi.”
Thải Thanh hiểu ý, liền rời khỏi Phượng Nghi cung.
Khi trở lại, vẻ mặt nàng trần đầy lo lắng:
"Nương nương, Quý phi gây náo loạn lớn, lời nói ra toàn là... không cho phép Hoàng thượng sủng ái phi tần khác."
Chuyện này cũng không ngoài dự đoán. Điều Lý Ương Ương quan tâm nhất chính là lời hứa "một đời một kiếp một đôi người" của Bùi Dục Tu. Nàng đã nhượng bộ để hắn cưới phi tần khác, làm sao còn có thể chấp nhận việc hắn có con với người khác được?
Trong Kiêm Gia cung, Lý Ương Ương đập vỡ không ít đồ sứ và ngọc bích, thậm chí còn trực tiếp ném chén rượu trúng vào trán Bùi Dục Tu, khiến hắn đổ máu ngay tại chỗ.
Trong cung, cung nữ thái giám đều quỳ rạp trên đất, chỉ có Lý Ương Ương không để ý tới khuôn mặt u ám của Bùi Dục Tu mà vẫn trách móc hắn:
"Bùi Dục Tu, lúc trước chính chàng nói đời này chỉ yêu một mình ta, giờ lại định nuốt lời sao?"
"Nếu chàng dám có con với người khác, ta sẽ không để yên đâu!"
Nhìn Lý Ương Ương như người điên, Bùi Dục Tu chỉ để lại một câu:
"Nàng thật sự quá ngang ngược."