Khi ta đến Càn An cung, Bùi Dục Tu đang làm bánh đào mật cùng Lý Ương Ương. Lý Ương Ương vô ý làm đổ một chiếc ly lưu ly, khiến cho Bùi Dục Tu đau lòng không thôi:
"Ương Ương, có bị thương hay không?"
"Đừng nhặt nữa, chỉ là một chiếc ly thôi. Nếu cắt phải tay, trẫm sẽ đau lòng."
Thật ra ta cũng đau lòng, đau lòng vì chiếc ly lưu ly đó là cống phẩm từ Tây Vực có giá trị vô cùng xa xỉ, đủ để phát tiền công cho toàn bộ cung nữ trong hoàng cung trong vòng nửa tháng.
Hai người tình cảm ngọt ngào hồi lâu mới nhận ra sự có mặt của ta.
"Sao Hoàng hậu lại tới đây? Có việc gì sao?"
Bùi Dục Tu cũng biết, nếu không có việc gì quan trọng thì ta sẽ không bao giờ tới đây.
Thải Thanh đưa sổ sách lên cho hắn. Bùi Dục Tu chỉ lật vài trang đã nhíu chặt lông mày.
"Hoàng thượng, hiện tại Tế Châu bị hạn hán, Nghiêm Châu gặp lũ lụt, quốc khố đã phải chi phần lớn để cứu trợ thiên tai."
Ta không cần nói quá rõ, Bùi Dục Tu nói ít mà hiểu nhiều là được rồi.
Lý Ương Ương dường như không nhìn thấy nét mặt rầu rĩ của hắn, chỉ chăm chú nâng chiếc bánh hạch đào vừa hoàn thành lên muốn đưa cho hắn xem.
"A Tu, chàng xem, cái này làm đẹp nhất."
Ánh mắt Bùi Dục Tu khi nhìn Lý Ương Ương lập tức trở nên dịu dàng, hắn vô cùng cưng chiều mà xoa đầu nàng:
"Đúng vậy, Ương Ương làm tất nhiên là đẹp nhất."
Sau đó quay sang nhìn ta:
"Trẫm biết rồi, sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Ta không muốn nhìn cảnh tình tứ giữa hai người họ nhiều thêm nữa, bèn cầm sổ sách chuẩn bị rời đi. Chợt nghe thấy Lý Ương Ương “Á” một tiếng, lúc này mới không kiềm được mà quay đầu nhìn lại. Hóa ra là nước nóng bắn lên tay nàng, để lại một vết đỏ nhỏ, đôi mắt lập tức rưng rưng.
Bùi Dục Tu đau lòng vô cùng, cuống quýt băng bó cho nàng.
Phải thừa nhận rằng, Lý Ương Ương thực sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta quên cả hơi thở. Ví như tiên nữ hạ phàm cũng không hề quá, mà bộ dạng nước mắt lưng tròng này lại càng khiến lòng người xót xa.
Nếu không phải xuất thân của nàng thấp kém, cộng với việc Bùi Dục Tu khi ấy còn chưa củng cố vững chắc quyền lực, thì vị trí Hoàng hậu hẳn chẳng bao giờ đến lượt ta.
Trước khi vào cung, ta đã nghe về mối tình sâu đậm của hai người. Thật sự là một chuyện tình trắc trở, lâm ly bi đát..
Khi Bùi Dục Tu còn là Thái tử, hắn bị truy sát sau đó rơi xuống sông đào bảo vệ thành. Dòng nước cuốn hắn đến một thôn trang nhỏ, chính Lý Ương Ương đã cứu mạng hắn, kể từ đó hai người nhất kiến chung tình, hẹn thề trọn đời bên nhau.
Dù là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân hay mỹ nhân cứu anh hùng, đều trở thành giai thoại. Huống hồ, thêm vào đó là bối cảnh Hoàng quyền cùng mỹ nhân, lại càng khiến người ta ngưỡng mộ không ngớt.
4.
Bùi Dục Tu nói sẽ sắp xếp ổn thoả, hóa ra là cắt giảm chi tiêu hàng tháng của ta và mấy phi tử khác. Thế nhưng chi tiêu của Quý phi thì không hề suy suyển, vẫn là mỗi tháng hai mươi cuộn gấm Vân Cẩm, vẫn dùng loại mực cao cấp nhất, vẫn ăn những trái nho được gửi tốc hành từ Tây Vực về.
Đức phi tức đến bẻ gãy cả quạt trong tay.
"Đồ hoàng đế chó má, lấy tiền của chúng ta để dỗ mỹ nhân vui cười, thật khiến người ta buồn nôn!"
Ta cười cười, sau đó trấn an nàng:
"Đừng tức giận, rốt cuộc thì hắn vẫn còn kiêng dè gia thế của chúng ta. Hắn còn tự đối xử tàn nhẫn với bản thân, ngay cả món tôm nướng yêu thích nhất cũng gạch bỏ rồi."
Thục phi liền tiếp lời:
"Nghe nói bây giờ Hoàng thượng thậm chí còn mặc lại long bào cũ."
Đức phi bĩu môi khinh thường:
"Hắn quả là thật lòng với Quý phi."
Hiền phi ôm con mèo Ba Tư trong lòng, tò mò nhìn chúng ta:
"Nhưng chúng ta đều có tiền riêng mà, dù Hoàng thượng có cắt giảm chi tiêu hằng tháng của chúng ta thì cũng không đến mức thiếu thốn hơn so với hiện tại."
Ba người chúng ta liếc mắt nhìn nhau cười. Quả nhiên, chỉ là tiểu nữ còn non nớt, chẳng hiểu được sự phức tạp trong chốn thâm cung này.
Thứ thiếu không phải là chút tiền chi tiêu ít ỏi hằng tháng của chúng ta, mà là số tiền cứu trợ hạn hán ở Tế Châu và lũ lụt ở Nghiêm Châu.
Nhưng với tư cách là hoàng hậu, những gì nên nói ta đã nói rồi, còn Bùi Dục Tu muốn xử lý ra sao là phụ thuộc vào hắn.
Đáng tiếc, Bùi Dục Tu không thể tiếp tục làm một phu quân tốt biết yêu thương Quý phi.
Hai nơi xảy ra thiên tai nghiêm trọng, hắn không thể không cắt giảm chi tiêu của Kiêm Gia cung. Không được ăn loại nho yêu thích nhất, Lý Ương Ương và Bùi Dục Tu cãi nhau một trận ầm ĩ.