Sau khi yến tiệc tan, hắn đánh ngất hai cung nữ đi theo Chiêu Hoa Công Chúa, rút dao ép nàng vào tường.
Ngụy Lâm uống rất nhiều rượu. Hắn ghé sát mặt nàng, nghiến răng cảnh cáo: "Nếu ngươi còn dám bôi nhọ Ôn Giảo nửa lời, ta nhất định lấy mạng của ngươi."
Khoảng cách quá gần khiến Chiêu Hoa Công Chúa lập tức đỏ mặt. Nàng thậm chí quên mất mình đang bị đe dọa, e thẹn đáp:
"Ừm... được thôi..."
Ngụy Lâm thừa hưởng vẻ đẹp từ Thẩm phu nhân, dung mạo vô cùng xuất chúng. Đẹp như Ôn Giảo, đứng cạnh những mỹ nam nổi danh cũng khiến họ bị lu mờ. Chỉ có Ngụy Lâm là xứng đôi với nàng, khiến người ta phải cảm thán rằng đây đúng là trời sinh một cặp.
Nếu hắn không ngày ngày cưỡi ngựa luyện võ, mà giống các công tử nhà khác thường xuyên tham gia thi thơ yến tiệc, thì danh hiệu công tử thanh nhã nổi tiếng kinh thành hẳn đã thuộc về hắn.
Từ đó trở đi, Chiêu Hoa Công Chúa lấy cớ muốn học cưỡi ngựa bắn cung, nhiều lần tìm đến thao trường gặp hắn. Nhưng Ngụy Lâm chỉ chú tâm vào huấn luyện quân đội, hoàn toàn phớt lờ nàng.
Sau này, Hoàng Thượng muốn ban hôn cho Chiêu Hoa Công Chúa, nhưng nàng lại một mực muốn gả cho Ngụy Lâm.
Ôn Giảo vốn là vị hôn thê của hắn, Hoàng Thượng ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi vì đã đưa nàng đến Bắc Địch.
Không tiện ép buộc công khai, ông chỉ có thể ngầm ám chỉ rằng nếu Ngụy Lâm chịu cưới Chiêu Hoa Công Chúa, ông sẵn sàng phá lệ, cho phép phò mã được vào triều làm quan.
Nhưng Ngụy Lâm vờ như không hiểu, liên tục từ chối. Kéo dài cho đến tận hôm nay, Chiêu Hoa Công Chúa đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa xuất giá.
11
Lần này, Hoàng thượng lại một lần nữa nhắc đến chỉ có Chiêu Hoa công chúa mới có thể xứng đôi với hắn, lại đang ám chỉ hắn cưới công chúa.
Nguỵ Lâm vẫn không đáp lại.
Hắn quay người đối diện với các quan lại, từng chữ một mà nói: "Hôm qua ta mới biết, năm mươi ba nữ tử ta cứu từ Bắc Địch về, giờ chỉ còn mỗi Ôn Giảo còn sống. Thật nực cười, ba năm tra tấn ở Bắc Địch mà không khiến họ mất đi hy vọng sống."
"Chư vị có biết cảm giác kim châm đâm xuyên qua kẽ tay là như thế nào không? Các ngươi đã từng nếm qua cơn đau rách thịt, xương cốt đứt từng đoạn thống khổ đến mức nào chưa?"
"Nếu ba năm trước họ không đến Bắc Địch, các ngươi hôm nay có thể đứng ở đây áo mũ chỉnh tề, phê phán thị phi sao?"
"Hoàng thượng, ngài còn có thể yên ổn ngồi vững trên ngai vàng sao?"
Nguỵ Lâm cười lạnh: “Những nữ nhân mà các ngươi gọi là xướng kỹ Bắc Địch, gánh vác trọng trách của công chúa, bảo vệ Thịnh quốc ba năm bình an, sao lại không thể xứng đôi với ta?"
"……"
Các quan trong triều nhìn nhau, cảm thấy có chút xấu hổ.
Nguỵ Lâm đã lột bỏ lớp mặt nạ cuối cùng của họ, cuối cùng cũng chỉ là một đám hèn nhát, dựa vào nữ tử để đổi lấy hòa bình cho đất nước.
Lời hắn nói thực sự rất vô lễ, Hoàng thượng lập tức đen mặt.
Nguỵ Thừa tướng sắc mặt trắng bệch. Ông sợ cứ tiếp tục như vậy, Nguỵ Lâm lại nói ra những lời gì đó, vội vàng chen vào: "Hoàng thượng, nhi tử nhà thần tuổi còn trẻ, lời nói ra không suy nghĩ, là do thần dạy bảo không chu toàn."
Ông kéo tay áo của Nguỵ Lâm, nhỏ giọng nói: "Cưới thê tử phải do Hoàng thượng ban hôn, còn phải có lễ nghi chính thức tam thư lục lễ, phải mất ít nhất một tháng mới xong. Tiểu thiếp thì không cần nhiều lễ nghi như vậy, một chiếc kiệu nhỏ là có thể đưa về ngay rồi. Ta cho phép con nhận nàng làm thiếp."
"Đừng nghĩ ta không biết con đã lén đưa Ôn Giảo về Nguỵ gia rồi, con yên tâm gửi nàng về Ôn gia sao?"
"Con không nghĩ cho Nguỵ gia, chẳng lẽ cũng không suy nghĩ cho tỷ tỷ của con sao? Trong bụng nàng còn có cháu trai của con đấy!"
"……"
Dù chỉ là một nhượng bộ của Nguỵ Thừa tướng để tạm thời ổn định Nguỵ Lâm, nhưng lời ông ấy nói quả thực không sai.
Bây giờ Ôn gia đã muốn giết Ôn Giảo, tuyệt đối không thể để nàng về lại nơi đó.
Hơn nữa tình cảm tỷ đệ của Nguỵ Uẩn và Nguỵ Lâm vô cùng khắng khít, hắn cũng không nỡ nhìn thấy nàng phải sống khó khăn trong hậu cung.
12
Ta nghe Tiểu Lục nói về chuyện trong triều hôm nay, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Nguỵ Lâm.
Nếu không phải Nguỵ gia có nền tảng vững chắc, hắn lại lập được nhiều công lớn tỏng ba năm qua, không chỉ đánh bại Bắc Địch khiến họ phải cúi đầu, mà còn dẹp yên các quốc gia lân cận, thì chỉ riêng với lời nói hôm nay của hắn, e rằng sẽ bị tru di cửu tộc rồi.
Nguỵ Lâm ngồi bên giường Ôn Giảo, nắm tay nàng đặt lên mặt mình, áy náy nói: "A Giảo, là ta có lỗi với nàng, để nàng làm thiếp."
"Nhưng nàng yên tâm, đây chỉ là tạm thời, ta sẽ không cưới thê tử, khi nàng khỏe lại, ta sẽ đưa nàng lên làm chính thất của ta."
Ta không nhịn được nhắc nhở hắn:
"Tướng quân, ngài cưới một thê tử như vậy, sẽ bị thiên hạ nhạo báng.”
Nguỵ Lâm bảo ta ở bên cạnh chăm sóc Ôn Giảo vài ngày, mà trong mấy ngày này ta đã bị nàng làm bị thương vài lần.
Nàng rất sợ người xung quanh.
Chỉ cần có ai lại gần, nàng liền ôm đầu hét lên, khóc lóc cầu xin đừng đánh nàng.
Ta cho nàng uống thuốc giải độc, nàng lại tưởng ta đang cho nàng uống thuốc độc, nắm chặt tay ta mà cắn.
Nàng còn làm đổ thuốc, khiến một tiểu nha hoàn bưng thuốc bị bỏng rát, đau đến nghiến răng.
Ôn Giảo giờ đây, đừng nói là làm thiếp, ngay cả làm một người bình thường cũng khó có thể nào.
Ta thở dài một tiếng: "Giờ nàng như vậy, lão gia thất vọng vô cùng, e rằng sau này gia sản đều sẽ giao cho Nhị thiếu gia, Liễu phu nhân hiện giờ chắc đang mở cờ trong bụng."
Nguỵ Lâm cười đáp lại: "Nhũ mẫu, nàng là Ôn Giảo."
"Nàng không có lỗi, lỗi là ở thế gian này."
"Người khác muốn nói gì thì để họ nói, tài sản của Nguỵ gia ta cũng không để tâm."
Ta đương nhiên biết nàng là Ôn Giảo.
Ngày xưa nàng là nữ tử tài sắc vẹn toàn, ai mà không biết, ai mà không nghe?
Nhưng đó đã là chuyện của ba năm trước rồi.