Ôn Giảo gả vào cửa với thân phận thiếp thất.
Chỉ một kiệu hoa đỏ đi từ cửa phụ là vào tới nhà. Hai bên thậm chí còn không tổ chức tiệc cưới.
Lão gia không muốn để một nữ nhân điên khùng như vậy bước vào cửa chính, sợ làm mất mặt Ngụy gia.
Thật ra cũng không thể trách lão gia được. Bởi giờ đây Ôn Giảo là trò cười lớn nhất trong toàn Kinh thành.
Nàng được được tìm thấy trong doanh trướng quân kỹ ở Bắc Địch, nơi ấy chẳng khác nào địa ngục. Bẩn thỉu, hôi hám,nữ nhân bị trói bằng xích sắt, giống như súc vật bị nhốt chung một chỗ.
Trên tường treo đủ các loại hình cụ: kim dài đâm vào móng tay, sắt nung đỏ, vòng gỗ bịt miệng…
Hễ ai không nghe lời, ắt sẽ chịu đòn roi, đến khi mềm oặt cả xương cốt.
Đây là những điều ta nghe được từ Tiểu Lục, người theo hầu của Ngụy Lâm.
Nói đến chuyện này, hắn ta chỉ lắc đầu liên tục:
"Địa ngục, đó còn kinh khủng hơn cả địa ngục. Thủ đoạn tra tấn người khác của Bắc Địch thật sự rất độc ác."
"Người ở đó không được coi là con người, thậm chí còn không bằng cả súc vật. Khi quân đội chúng ta xông vào, nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc bên trong, người nào người nấy sợ hãi chẳng dám tiến vào.”
"Cuối cùng vẫn là Tướng quân dẫn đầu, bảo người cởi áo choàng phủ lên người các nữ tử sau đó đưa họ ra ngoài."
Ba năm trước, Thịnh quốc bại trận, phải dâng cho Bắc Địch ba ngàn thiếu nữ.
Nhưng cuối cùng chỉ còn năm mươi ba người còn sống sót trở về.
Đến hiện giờ, người duy nhất còn sống chỉ còn mỗi Ôn Giảo.
Năm mươi hai người còn lại, sau khi trở về trong vòng chưa đầy một tháng, toàn bộ đều nhận lấy cái chet kỳ lạ.
Có người t//ự v//ẫn, có người chet vì bệnh tật, có người mất tích một cách bí ẩn.
Dưới đủ loại lý do chính đáng, họ bị kết tội và bị đẩy vào địa ngục thêm một lần nữa.
Ôn Giảo có thể sống sót cũng bởi vì Ngụy Lâm ngày nào cũng đến thăm Ôn phủ, khiến Ôn gia không có cơ hội ra tay.
02
Ngụy Lâm từng nghĩ rằng khi cứu những nữ tử ấy ra khỏi Bắc Địch thì bọn họ sẽ được an toàn. Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức nặng của những lời đồn đãi vớ vẩn cùng lễ giáo phong kiến.
Đừng nói đến việc họ từng làm quân kỹ ở Bắc Địch, trong mắt người đời, sự trong sạch của họ đã bị hủy hoại. Không chỉ không thể gả đi, mà còn khiến cho gia tộc chịu cảnh nhục nhã ê chề.
Huống chi, sự tồn tại của họ không ngừng nhắc nhở tất cả người dân Thịnh quốc về khoảng thời gian tủi nhục khi bại trận dưới tay Bắc Địch.
Họ đã dùng thân thể, thậm chí mạng sống, để đổi lấy ba năm hòa bình cho Thịnh quốc.
Nhưng ba năm sau, khi Thịnh quốc ngày càng phát triển hưng thịnh, sự tồn tại của họ lại trở thành nỗi ô nhục của quốc gia.
Năm mươi hai người chết đi không chút ồn ào, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.Không phải ngẫu nhiên mà Ngụy Lâm biết tất cả những chuyện này.
Ngày hôm đó, sau khi xử lý quân vụ xong xuôi, hắn cảm thấy nhớ Ôn Giảo vô cùng. Tình cảnh của nàng thực sự không ổn chút nào, Nguỵ Lâm chỉ sợ doạ đến nàng mà thôi.
Hắn nghĩ llén trèo tường vào Ôn phủ với hy vọng chỉ để nhìn nàng từ phía xa là được rồi.
Không ngờ chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã chứng kiến cảnh hạ nhân của Ôn gia đang ép Ôn Kiều uống thuốc.
Nàng vùng vẫy dữ dội, giãy giụa đến điên cuồng.
Một lão bộc thở dài:
"Tiểu thư, ngài ngoan ngoãn uống đi. Cái này là thuốc có tác dụng chậm, chỉ cần quá mười ngày nữa ngài sẽ không còn đau khổ nữa."
Một người khác khinh miệt nói:
"Hừ, cô vẫn nghĩ mình là đại tiểu thư sao? Người khác đều đã chết, cô còn mặt mũi mà sống à? Cô đã làm mất mặt Ôn gia rồi."
"Nhị tiểu thư có tỷ tỷ như cô thật là xui xẻo. Mau chết đi, đừng làm ảnh hưởng đến nhân duyên của Nhị tiểu thư!"
Sau khi Ôn Giảo bị đưa đến Bắc Địch, muội muội của nàng là Ôn Nhã đã thay thế vị trí của nàng trở thành đệ nhất tài nữ.
Giờ đây, người người đều biết Nhị tiểu thư của Ôn gia là Ôn Nhã, mà không còn nhớ đến đại tiểu thư Ôn Giảo là người nào nữa rồi.
Hiện tại, Ôn Nhã đã đến tuổi kết hôn. Có một người tỷ tỷ điên dại, tinh thần không ổn định như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của nàng.
Tỷ muội tình thâm, chẳng qua cũng chỉ là chuyện lợi ích mà thôi.
Ngụy Lâm giận đến phát điên, trong cơn nóng giận đã chém đứt bàn tay của gã ác bộc ngay tại chỗ.
Máu văng tung tóe, gã ôm tay lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào khóc không ngừng.
Ngụy Lâm giơ kiếm, chỉ vào lão bộc còn lại, quát lớn:
"Ai cho phép các ngươi đối xử với nàng như thế?!"
Lão bộc run rẩy quỳ xuống:
"Xin tướng quân tha mạng. Tiểu thư cũng là do ta nhìn nàng lớn lên, ta không muốn làm như vậy, nhưng lão gia và phu nhân đã ra lệnh phải khiến cho nàng chết trong vòng nửa tháng."
"Ngày nào ngài cũng đến thăm nàng, nếu nàng đột nhiên chết thì sẽ quá đáng nghi, nên chúng ta mới dùng loại thuốc chậm này."
"Không còn cách nào khác, sự sống của các nàng chính là nỗi nhục của Thịnh quốc, là nỗi ô nhục của gia tộc. Những người khác đều đã chết, nàng cũng phải chết để bảo toàn danh dự cho Ôn gia."
Ngụy Lâm sững sờ. Hắn ép hỏi:
"Những người khác là ai?"
Lão bộc run như cầy sấy:
"Là… là năm mươi ba cô gái mà ngài mang từ Bắc Địch về."
"Bây giờ chỉ… chỉ còn lại mỗi tiểu thư vẫn còn sống."
Kiếm trong tay rơi xuống đất với tiếng "keng" chát chúa.
Ngụy Lâm toàn thân run rẩy, lùi lại hai bước, suýt ngã.
...