13
Ta nhìn Nguỵ Lâm trước mắt như thể nhìn thấy Thẩm phu nhân năm đó, người còn tràn đầy sức sống.
Nhưng cuối cùng thì kết cục của Thẩm phu nhân là…
Ta nghiến răng, tiếp tục nói: "Tướng quân, nếu ngài nhất định phải cưới Ôn Giảo thì Thẩm phu nhân dưới suối vàng chắc cũng sẽ không đồng ý."
Mặc dù nói như vậy có lỗi với Ôn Giảo, nhưng ta đành phải làm thôi.
Cái chết của Thẩm phu nhân ngày xưa, không thể không nói có liên quan đến Liễu Mạn Đường.
Sau khi bà Thẩm phu nhân chết, Liễu Mạn Đường lập tức chiếm vị trí của bà, trở thành phu nhân của Nguỵ gia.
May mà lão gia luôn mang cảm giác áy náy với Thẩm phu nhân, dù sau này Liễu phu nhân có sinh ra Nhị thiếu gia, nhưng lão gia vẫn toàn tâm toàn ý tập trung vào việc nuôi dưỡng Nguỵ Lâm.
Liễu Phu nhân sớm đã cảm thấy bất mãn từ lâu.
Giờ Nguỵ Lâm nhất định phải cưới Ôn Giảo, chẳng phải chính là điều nàng ta mong muốn nhất sao?
Thẩm phu nhân đã khuất, sao ta có thể lại để cho con của bà bị nàng ta tính toán thêm lần nữa?
Nói đến Thẩm phu nhân, Nguỵ Lâm khựng lại trong giây lát.
Lát sau, hắn nhẹ nhàng vuốt mặt Ôn Giảo, khẽ nói.
“Mẫu thân sẽ đồng ý thôi."
"Nhìn thấy ta trở thành như vậy, bà ấy nhất định sẽ cảm thấy an lòng."
"Nếu ta vì sợ miệng lưỡi người đời mà bỏ mặc A Giảo thì bà ấy mới thất vọng về ta."
"……"
Ta bỗng dưng không biết phải nói gì.
Có lẽ hắn nói đúng.
Thẩm phu nhân là người như vậy, liệu có thể để Nguỵ Lâm vì sợ dư luận mà bỏ mặc Ôn Giảo, để nàng lún sâu vào cái chết ư?
Ta nghĩ là không thể.
Ta nhìn Ôn Giảo nằm trên giường, nhẹ thở dài một tiếng.
14
Ngày Ôn Giảo vào cửa, đã gây ra một trò cười lớn.
Hiện tại tinh thần của nàng không ổn định, phải buộc vào kiệu hoa, chính là để tránh nàng gây rối trên đường.
Nguỵ Lâm còn chu đáo thay sợi dây thừng bằng lụa mềm.
Ta sợ nàng bị kích động, liền cho nàng uống thuốc an thần. Nhưng phòng ngừa bao nhiêu đi nữa, tai nạn vẫn xảy ra.
Kiệu hoa chao đảo gần cửa bên của Nguỵ phủ. Chao đảo này không biết đã gợi lại ký ức đau đớn nào trong lòng Ôn Giảo, nàng đột nhiên hét lên. Lúc thì cầu xin cha mẹ đừng đối xử với nàng như vậy, lúc thì kêu cứu nói nàng đau quá.
Tiếng thét thảm thiết ngay lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường. Một đám người vây quanh, ngăn chặn lối đi của kiệu, bàn tán xôn xao.
"Đây... đây không phải là nữ tử Ôn gia từ Bắc Địch về sao?"
"Nhìn như một kẻ điên, không trách được Ôn gia không nhận nàng."
"Nguỵ phủ quả thật lớn gan, lại cho một xướng kỹ Bắc Địch làm thiếp cho Nguỵ Lâm."
"Ôi, trước kia Ôn Giảo là ước mơ của biết bao nam nhân, giờ nhìn vậy thật khiến người ta xót xa quá."
"……"
Người càng lúc càng đông, phản ứng của Ôn Giảo càng mãnh liệt hơn. Nàng liều mạng dùng thân mình đụng vào kiệu hoa.
Một kiệu phu không đứng vững, kiệu hoa lập tức bị đụng ngã.
Ôn Giảo cuộn tròn người bò ra khỏi kiệu, run rẩy lê chân bị què, loạng choạng muốn bỏ chạy.
Mái tóc được chải chỉnh tề lúc này bị xốc rối tung, giống hệt một nữ quỷ.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng này, càng thêm chán ghét.
Nguỵ Lâm chạy đến, ôm Ôn Giảo đang ngã dưới đất, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng:
"Không sao đâu, A Giảo, không sao nữa rồi, giờ nàng rất an toàn."
Ôn Giảo bị ôm chặt không thể vùng vẫy, liền giận dữ cắn vào cổ hắn.
Cổ là nơi yếu ớt nhất, nàng cắn một cái, máu tươi lập tức tuôn ra. Nguỵ Lâm đau đến nhíu chặt mày. Nhưng hắn vẫn không buông nàng ra, cố chấp lặp lại:
"A Giảo, ta đưa nàng về nhà rồi, không sao nữa rồi..."
Lệ từ khóe mắt hắn rơi xuống, lăn dài trên má.
Không biết là vì áy náy hay đau lòng, hay là cả hai.
15
Cho đến khi nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Nguỵ Lâm nhẹ nhàng cúi xuống bế nàng trở về Nguỵ gia.
Khi thầy thuốc băng bó cho hắn, liên tục lắc đầu: "Nàng đã ra sức tàn nhẫn như vậy, mục đích là muốn giết ngươi."
"Giả sử mà nàng cắn vào động mạch chủ trên cổ, thì giờ ngươi có sống nổi hay không còn chưa biết được đâu."
Tướng quân khiến kẻ thù trên chiến trường phải khiếp sợ, vậy mà suýt hai lần chết dưới tay một nữ tử, nghe mà thật khiến người ta cảm thán không thôi.
Nguỵ Lâm sờ lên miếng vải trắng quấn quanh cổ, ánh mắt sâu thẳm: "Nàng ở Bắc Địch, chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ cực."
"……"
Thầy thuốc liếc nhìn Ôn Giảo đang nép mình trong góc tường, lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Ta tiễn thầy thuốc ra về, nghĩ đến việc hai người từ sáng đến giờ đều chưa ăn gì, liền vào bếp mang ra hai bát canh sườn ngô đã hầm sẵn.
Ngửi thấy mùi thơm của sườn, ánh mắt Ôn Giảo sáng lên. Nàng nuốt nước miếng, ánh mắt run rẩy nhìn Nguỵ Lâm.
Nguỵ Lâm bất đắc dĩ cười cười, đến gần lấy một bát canh, ngồi xuống trước mặt nàng: "A Giảo, ta đút cho nàng có được không?"
Ôn Giảo không trả lời hắn, vội vàng đưa tay vào bát chộp lấy miếng sườn. Canh mới hầm xong, rất nóng. Ôn Giảo bị bỏng, liền rụt tay lại.
Nguỵ Lâm vội vàng đặt bát canh xuống, nắm lấy tay nàng kiểm tra. Ta lấy kim sang dược trong phòng đưa cho hắn.
Nguỵ Lâm từ từ lau sạch taycho nàng, rồi bôi thuốc lên tay nàng. Cánh tay nàng lộ ra một đoạn nhỏ, đầy rẫy những vết sẹo lớn nhỏ.
Lần trước khi ta thay đồ cho nàng, cũng phát hiện nàng có rất nhiều vết thương cũ. Cả người nàng, có lẽ chỉ có khuôn mặt là không có vết sẹo nào thôi.
Khuôn mặt đẹp đẽ ấy, có lẽ người Bắc Địch cũng không nỡ làm hỏng.
Nguỵ Lâm nhìn vào những vết sẹo trên tay nàng. Ôn Giảo cắn môi, ngây người nhìn hắn một lúc lâu, thì thầm: "Xin lỗi, vừa rồi ta không nên cắn ngươi."
Nguỵ Lâm hơi run rẩy hàng mi, hỏi: "Nàng biết ta là ai không?"
Ôn Giảo lắc đầu.
Hắn lại hỏi: "Nàng biết nàng là ai không?"
Ôn Giảo vẫn lắc đầu.