08

Ngày hôm sau, hắn đứng trên triều đình, thỉnh cầu cưới Ôn Giảo.

Toàn triều chấn động.

Ngụy Thừa Tướng còn mắng hắn ngay trước mặt bá quan: "Nghịch tử, đừng có ăn nói hồ đồ!"

"Hôn sự từ trước đến nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nào đến lượt ngươi tự ý quyết định!"

Hắn cười lạnh: “Phụ thân, hôn ước giữa con và A Giảo chẳng phải chính người đã tự tay định ra sao?"

Thẩm phu nhân qua đời sớm, ta đã chứng kiến hắn trưởng thành từng ngày.

Hôn ước của hắn và Ôn Giảo đã được định từ lâu.

Khi đó, hắn vẫn chưa phải là Trấn Quốc Tướng Quân danh chấn tứ phương. Ôn Giảo cũng không phải là kỹ nữ Bắc Địch mà người người đều khinh ghét.

Hồi ấy, Ôn Giảo đúng như cái tên của nàng, là ánh trăng sáng trên bầu trời cao.

Nàng là đệ nhất tài nữ của kinh thành, cũng là mỹ nhân được công nhận là mỹ mạo nhất.

Tài đánh đàn của nàng xứng danh kinh thành, mỗi năm vào lễ xuân tế, nàng đều thay thần nữ đàn cầu phúc trên đài Phượng Hoàng.

Thơ, họa của nàng càng là tuyệt tác, nghìn vàng khó cầu được một nét mực. Vô số thư sinh làm thơ ngợi ca nàng, lúc thì ví nàng như tiên nữ giáng trần, lúc lại gọi nàng là ánh trăng thanh khiết sáng ngời.

Nàng như thần tiên, khiến ai nấy đều khao khát, mỗi lần nàng xuất hiện là cả kinh thành như bỏ hoang nhà cửa mà đổ ra đường xem náo nhiệt.

Ôn gia và Ngụy gia vốn là thế giao, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ. Hắn tính tình sôi nổi, thích cưỡi ngựa bắn cung luyện võ, thao trường là nơi hắn thường lui tới nhất.

Ôn Giảo lại trầm tĩnh, thường ngày chỉ ở trong khuê phòng luyện đàn vẽ tranh, hiếm khi ra ngoài, trừ những lần tham dự thi thơ hay yến tiệc của các tiểu thư quý tộc trong kinh thành ra thì nàng không ra ngoài nửa bước.

Hai người với tính cách hoàn toàn trái ngược ấy lại bị thu hút lẫn nhau.

Ôn Giảo đề thơ, vẽ tranh lên mặt quạt cho hắn. Hắn lại mang tới cho nàng đủ loại món đồ chơi kỳ lạ. Từ cánh chuồn chuồn tre, tượng đất, đến kẹo hồ lô…

Ngày ngày đều nghĩ cách chọc nàng cười.

Sau đó, lão gia đã định sẵn hôn sự cho hai người từ trước.

Bởi vì đến năm Ôn Giảo đến tuổi cài trâm, những người tới cầu thân có lẽ sẽ giẫm nát ngưỡng cửa Ôn gia, đến lúc đó dù là Ngụy gia đi chăng nữa cũng chưa chắc cầu được cửa hôn sự này.

Lúc ấy, A Uẩn đã nhập cung làm phi, rất được sủng ái.

Điều lão gia lo nhất chính là khi đến đợt tuyển tú nữ tiếp theo, nếu Ôn gia đưa nàng vào cung, thì A Uẩn nhất định sẽ thất sủng.

Việc định ra hôn ước cho hai người không chỉ củng cố tình cảm giữa hai gia tộc, mà còn giúp A Uẩn loại bỏ một mối đe dọa tiềm ẩn.

Dẫu có toan tính trong đó, nhưng cũng thật lòng định ra hôn ước cho hai người.

09


"Hôn ước ba năm trước, khi nàng bị đưa đến Bắc Địch, đã được ngầm coi như hủy bỏ rồi!"


Ngụy Thừa Tướng giận dữ, trừng mắt quát lớn.


Ngụy Lâm cười nhạt: "Ngầm coi? Ai cho phép ngầm coi như vậy?"


Ngụy Thừa Tướng giận tím mặt: "Ngươi! Ngươi! Nghịch tử!"


"Đừng nói với ta mấy chuyện này. Nếu ngươi dám cưới một kỹ nữ Bắc Địch về nhà, ta sẽ đâm đầu chết ngay trước mặt ngươi cho mà xem!"

Nhìn cha con họ, người này muốn máu đổ ngay tại triều, người kia cũng không nhượng bộ, cuối cùng Hoàng Thượng mới lên tiếng:


"Trẫm thấy Thừa Tướng nói cũng có lý. Dẫu cho Ôn Giảo từng rực rỡ huy hoàng, nhưng đó chỉ là quá khứ. Hiện giờ nàng chẳng qua chỉ là một xướng kỹ Bắc Địch."


"Ngươi hiện là Trấn Quốc Tướng Quân của Thịnh quốc, ta thấy chỉ có Chiêu Hoa Công Chúa mới xứng đôi với ngươi."

"..."


Nhắc đến Chiêu Hoa Công Chúa, sắc mặt Ngụy Lâm lập tức trầm xuống.

Ba năm trước, người được chọn để gả đến Bắc Địch vốn là Chiêu Hoa Công Chúa.


Khi ấy, Bắc Địch chỉ yêu cầu năm mươi triệu lượng bạc trắng và một vị công chúa hòa thân, không đòi hỏi Thịnh quốc phải cống nạp ba nghìn cung nữ.


Nhưng không ai ngờ được, giữa đường Chiêu Hoa Công Chúa lại bỏ trốn.
Nàng chạy về Thịnh quốc, ôm lấy chân Hoàng Thượng khóc ròng, nói rằng không muốn đi hòa thân.

Việc công chúa bỏ trốn giữa đường trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với Bắc Địch. Họ lập tức kéo quân tiến đánh, thề san bằng Thịnh quốc cho kỳ được.

Có người đề nghị lập tức đưa Chiêu Hoa Công Chúa trở lại. Lại có người cho rằng Chiêu Hoa Công Chúa dung mạo tầm thường, tài năng cũng không có gì nổi bật, đưa nàng về e rằng khó làm nguôi cơn giận của vua Bắc Địch.


Vậy người đẹp như tiên, ai có thể làm được?


Tất cả đều đồng loạt nghĩ đến Ôn Giảo.

Dù Ôn Đại nhân không muốn, nhưng Hoàng mệnh khó trái.


Ngay trong đêm đó, ông hạ mê dược cho Ôn Giảo, đưa nàng vào kiệu hoa để tiến về Bắc Địch.


Vua Bắc Địch quả nhiên vui mừng khôn xiết, quyết định không truy cứu chuyện công chúa bỏ trốn nữa.


Nhưng khi đã nếm trải vẻ dịu dàng và xinh đẹp của nữ tử Thịnh quốc, hắn càng thêm hài lòng, liền yêu cầu Thịnh quốc cống thêm ba nghìn cung nữ để thưởng cho quân lính.

10


Chiêu Hoa Công Chúa từ nhỏ sống trong nhung lụa, được vạn dân phụng dưỡng.
Đến lúc then chốt lại không làm tròn trách nhiệm của một công chúa, một mình bỏ trốn khiến ba nghìn hộ gia đình của Thịnh quốc phải chịu cảnh ly tán.

Ôn Giảo cùng ba nghìn nữ tử Thịnh quốc thay nàng gánh chịu tội lỗi, nhưng nàng lại chẳng cảm thấy mình làm sai điều gì. Thậm chí trong một buổi yến tiệc, nàng còn tự hào khoe với các dnah môn quý nữ rằng:


"Nghe nói cái người tên Ôn Kiều kia sống bên đó thê thảm lắm. Tính tình cứng đầu không chịu phục tùng vua Bắc Địch, cuối cùng khiến hắn mất hết kiên nhẫn, bị ném vào quân doanh làm kỹ nữ."


"Cười chết mất! Những cái gọi là tài nữ đều giả bộ thanh cao, rõ ràng có thể làm hài lòng vua Bắc Địch để hưởng phúc, lại cứ thích chuốc khổ vào thân."

Ngụy Lâm ngồi ở bàn tiệc gần đó, giận đến mức bóp nát ly rượu trong tay.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play